Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 407: Xe lửa cứu người (length: 7936)

"Ngươi là ngươi, ta là ta, ta làm thế nào, còn chưa tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân!" Người đàn ông đẹp trai cất giọng thanh lãnh nói.
Kiều Nhiễm ở bên cạnh nghe, cảm thấy tính tình của người đàn ông này lại đúng gu nàng.
Không quan tâm người khác nói thế nào, hết thảy đều theo ý mình.
Thầm nghĩ bắt cóc hắn, không có khả năng.
Dương Tuyết chen vào nói, "Được rồi, cái giường dưới ta nhường lại là được."
Nói xong, Dương Tuyết chậm rãi nhích ra.
Người đàn ông nhìn giường của mình, ghét bỏ cau mày.
Nhưng rất nhanh, hắn liền điều chỉnh lại tâm tình, không nói gì thêm.
Người đàn ông cất hành lý xong, sau đó nằm lên giường của mình, híp mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Dương Tuyết im lặng leo lên giường trên.
Dù không tình nguyện, nhưng không ai cho nàng giường ngủ, nàng chỉ có thể leo lên giường trên.
Một lát sau, khách khứa trên dưới an ổn xong xuôi, tàu hỏa lại tiếp tục khởi hành.
Dương Tuyết nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai đánh giá một hồi lâu, càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Toàn thân trên dưới, không có gì để chê.
Chỉ là thái độ đối với nàng không ra gì.
Nhưng chính vì vậy, càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Dương Tuyết.
Người đàn ông này, nàng nhất định phải chiếm được.
Dương Tuyết ho nhẹ một tiếng, "Kia, đồng chí, anh tên là gì vậy? Tôi tên Dương Tuyết, có thể làm quen chút không, kết bạn bè?
Chúng ta ngồi chung một toa, gặp nhau là duyên phận, anh nói có đúng không?"
Dương Tuyết nói xong, không ai đáp lời.
Một người đàn ông xấu xí khác, biết Dương Tuyết không phải nói chuyện với hắn.
Trước đó hắn cố ý bắt chuyện làm quen với Dương Tuyết, kết quả người phụ nữ này ghét bỏ hắn không được, hiện tại đương nhiên sẽ không vô cớ nói chuyện với hắn.
Kiều Nhiễm thấy Dương Tuyết như vậy, liếc mắt.
Quả nhiên, phụ nữ đều là bọn chó thích vẻ ngoài.
Với đàn ông xấu xí thì thờ ơ, với đàn ông đẹp trai thì chủ động tấn công.
Dương Tuyết nói xong, nửa ngày không ai để ý tới nàng.
Dương Tuyết không cam lòng mím môi, tiếp tục nói, "Uy, đồng chí, tôi nói chuyện với anh đấy, anh nghe chưa?"
"Đồng chí..."
Người đàn ông đẹp trai sau khi Dương Tuyết gọi mấy tiếng mới mở mắt ra, nhìn về phía nàng, lười biếng hỏi, "Cô đang nói chuyện với tôi à?"
Dương Tuyết: "..."
Hóa ra nãy giờ hắn không hề biết nàng đang nói chuyện với hắn?
Dương Tuyết vội vàng gật đầu, rồi nói, "Đúng vậy, đồng chí, tôi tên Dương Tuyết, anh tên gì? Có thể làm quen với anh không?"
Người đàn ông đẹp trai trực tiếp quay mặt đi chỗ khác, thái độ lạnh lùng nói, "Không thể, ta không hứng thú làm quen với cô!"
Dương Tuyết không ngờ bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Trước kia chỉ có đàn ông vây quanh nàng, nàng khó khăn lắm mới chủ động một lần, kết quả lại bị người ta đối xử như vậy.
Vì thái độ của người đàn ông này, Dương Tuyết hiện tại có chút nghi ngờ sức hấp dẫn của mình.
Chẳng lẽ nhan sắc của nàng chưa đủ đẹp?
Nếu không, người đàn ông này sao có thể không thèm quen nàng?
Kiều Nhiễm ở bên cạnh xem trò vui, không nhịn được cười phá lên.
Thấy Dương Tuyết bị ngớ ra, thật sự không thể không vui.
Thấy Kiều Nhiễm cười, Dương Tuyết lập tức nổi giận, "Cô cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười?"
Kiều Nhiễm thấy Dương Tuyết bị người ta từ chối, lại trút giận lên người nàng, lập tức bực mình, không khách khí đáp trả, "Nhà cô ở bờ biển hả, quản nhiều vậy? Ta cười cũng không cho cười? Cô tưởng cô là ai? Quản trời quản đất, quản cả không khí?
Nếu như ta cười một chút cô đã phải quản, vậy vừa rồi cô nói nhiều như thế, làm ta không nghỉ ngơi được, ta có phải cũng nên quản cô một chút không?"
Dương Tuyết trong lòng đã đủ khó chịu, kết quả lại bị Kiều Nhiễm đáp trả một trận như thế, tâm tình như muốn sụp đổ.
"Cô..."
Dương Tuyết muốn nổi cáu, nhưng lại không nói được lời phản bác nào, chỉ có thể đỏ mặt, buồn bực nằm lại giường.
Kiều Nhiễm cũng không thèm để ý đến người phụ nữ này nữa.
Thật sự cho mình là ai?
Ở nhà có người nuông chiều, ra ngoài có ai quen cô ta?
Tàu tiếp tục chạy.
Kiều Nhiễm cầm sách, tiếp tục đọc.
Không bao lâu, đến giờ ăn trưa.
Kiều Nhiễm cũng có chút đói bụng.
Nghĩ xem nên lấy gì ra ăn.
Kiều Nhiễm nghĩ nghĩ, từ trong không gian lấy ra một nắm cơm, lại ăn cùng với chút thịt kho, trứng muối, bữa trưa coi như xong.
Những người khác trong toa, không ai được ăn ngon như nàng.
Người đàn ông đẹp trai kia cũng tự mang đồ ăn theo.
Có bánh quy, còn có đồ hộp hoa quả.
Kiều Nhiễm cảm thấy, thời đại này ra ngoài, nếu không tự mang theo đồ ăn, ở trên tàu hỏa thật sự gian nan.
Ăn cơm trưa xong, lại ngủ trưa một chút.
Sau đó tiếp tục chán nản nằm trên giường đọc sách, đột nhiên, loa phát thanh truyền đến giọng gấp gáp của nhân viên tàu.
"Xin hỏi trên tàu có bác sĩ không?
Có bệnh nhân đột ngột phát bệnh, cần được cấp cứu.
Nếu có bác sĩ, mời đến toa số hai."
Kiều Nhiễm nghe thấy tiếng thông báo này, theo phản xạ bật dậy.
Kiếp trước nàng là bác sĩ, cứu người bị thương đã thành phản xạ bản năng của nàng.
Kiều Nhiễm nghĩ nghĩ, xách theo rương hành lý của mình đi qua.
Nhỡ cần dùng thuốc gì, cũng có thể mượn cớ lấy từ trong rương hành lý.
Kiều Nhiễm đi qua, người đàn ông đẹp trai cũng theo sau.
Rất nhanh, Kiều Nhiễm đến toa số hai.
Thấy một phụ nữ trung niên bị đau tim đột ngột, đau đớn ôm ngực.
Bên cạnh có hai đứa bé, tuổi còn nhỏ, khoảng mười mấy tuổi, nóng nảy khóc lớn, nhưng không biết làm gì.
"Chào cô, tôi là bác sĩ." Kiều Nhiễm nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn Kiều Nhiễm một chút, cảm thấy còn rất trẻ, không biết năng lực thế nào, có phải chỉ là một bác sĩ mới ra trường không.
Nhưng bây giờ, căn bản không có thời gian đi nghi ngờ người khác.
Nhân viên phục vụ vội vàng tránh ra, "Vậy cô mau xem cho bệnh nhân xem sao, có chuyện gì vậy? Có cần cấp cứu không?
Tới trạm sau còn phải ba, bốn tiếng nữa, không có cách nào đưa đi bệnh viện ngay được."
Kiều Nhiễm trấn tĩnh nói, "Trước đừng vội, tôi xem đã."
Kiều Nhiễm nói xong, tiến lên kiểm tra một hồi, xác định bệnh nhân bị đau tim đột ngột, liền nhanh chóng cấp cứu.
Kiếp trước, đối với quá trình cấp cứu người bị đau tim đột ngột, Kiều Nhiễm nhớ rõ trong lòng.
Kiều Nhiễm mau chóng nhờ người bên cạnh giúp đỡ, cho phụ nữ trung niên nằm thẳng, để xuống sàn.
Bệnh nhân đã có chút lơ mơ.
Không xử lý nữa, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.
Kiều Nhiễm nhanh chóng cho người phụ nữ trung niên giơ hai tay lên trên, để mở rộng lồng ngực.
Sau đó tranh thủ tiến hành hô hấp nhân tạo, thấy người vẫn chưa chuyển biến tốt, Kiều Nhiễm lại tiếp tục hai tay ép lên ngực trái của người phụ nữ, tiến hành hồi sức tim.
Rất nhiều hành khách đứng xung quanh căng thẳng quan sát, không biết Kiều Nhiễm có bản lĩnh cứu người không.
Kiều Nhiễm bận rộn một hồi lâu, mồ hôi trên trán đã lấm tấm.
Nhưng may mắn, sau khi tiếp tục cứu chữa thêm mấy phút, bệnh nhân rốt cục cũng chuyển biến tốt, ý thức cũng tỉnh lại.
Kiều Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, đã cứu được rồi!
Loại bệnh đột ngột này, cứu chữa kịp thời, phương pháp cấp cứu đúng cách thì không có vấn đề lớn, nếu chậm trễ thì khó mà sống sót.
Người phụ nữ này coi như là số mệnh lớn, gặp được nàng.
Đổi thành một bác sĩ khác không có kinh nghiệm, có lẽ đã lành ít dữ nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận