Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 76: Mượn nàng phòng (length: 7801)

Biết Lưu Mỹ Linh có hơn phân nửa là không có ý tốt, Kiều Nhiễm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"Không cần đâu đại tẩu, nhà ta đồ đạc không nhiều, với lại, đều có Nhị ca giúp khiêng đồ, không cần nhiều người vậy đâu." Kiều Nhiễm nhàn nhạt đáp lại.
Bị Kiều Nhiễm từ chối, Lưu Mỹ Linh tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lúc đầu, người ta để nàng giúp còn có thể mở lời, bây giờ người ta không cho giúp, mấy lời liền khó mở miệng nói ra.
"Tam đệ muội à, nhiều người giúp một tay dù sao cũng dễ hơn mà, người đông tay nhiều, ngoài việc khiêng đồ nhà ngươi thì phòng ốc mới bên kia chắc chắn cũng cần quét dọn.
Nhị ca ngươi là cái người thô kệch, không khéo những việc này, đại tẩu rành lắm, qua giúp ngươi làm, thấy sao?" Lưu Mỹ Linh nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói.
Kiều Nhiễm nhìn chằm chằm Lưu Mỹ Linh, lười nhác nói vòng vo, nói thẳng, "Ta nói đại tẩu, ngươi có việc gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo.
Ngươi đòi giúp ta dọn nhà thế này chắc là có mục đích gì đó đúng không?"
Bị Kiều Nhiễm trực tiếp vạch trần, vẻ mặt Lưu Mỹ Linh trở nên vô cùng khó xử.
Tuy nhiên, Lưu Mỹ Linh ngoài mặt lại không thừa nhận, "Tam đệ muội, em xem em nói vậy là sao, chị có mục đích gì chứ? Chẳng qua là thấy chúng ta là người một nhà nên đến chung tay thôi mà..."
Kiều Nhiễm nghe xong liền cười lạnh một tiếng, bà chị dâu này của cô, rõ ràng là trong lời nói có ý khác.
Cô không phải người ngu, sao lại nghe không ra chứ?
Kiều Nhiễm nói thẳng, "Đại tẩu à, trước đây không thấy chị ân cần vậy đâu, bây giờ thì lại khác hẳn.
Nếu chị không nói chị có mục đích gì, về sau cũng khỏi phải nói, có nói em cũng không đồng ý đâu."
Thấy Kiều Nhiễm trực tiếp chặn đường lui của mình, Lưu Mỹ Linh có chút nóng nảy, lúc này mới nói, "Tam đệ muội à, là vậy nè, em coi em đã xây nhà lớn rồi, giờ lại dọn ra ngoài, căn nhà cũ này chắc cũng không ở nữa.
Bỏ trống thì cũng phí, chi bằng cho bọn chị mượn căn phòng lớn đó ở tạm, em thấy sao?"
Lưu Mỹ Linh ngoài miệng nói là mượn qua ở tạm, nhưng thực chất mượn rồi thì chẳng có ý định trả.
Dù sao tam phòng bây giờ đã xây nhà lớn rồi, chắc cũng chẳng để ý căn nhà cũ nát này nữa, mượn được rồi, chẳng phải là phòng của đại phòng họ rồi sao?
Nàng tính toán như vậy cũng là không còn cách nào khác.
Lúc chia nhà, đại phòng chỉ được một gian phòng, cả nhà ở chung chật chội rất bất tiện.
Lúc con còn nhỏ thì không sao, nhưng chờ đến lúc con lớn thì sẽ càng thêm phiền phức.
Vợ chồng đêm ngủ chung, phải đợi bọn nhỏ ngủ say mới dám làm việc, không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
Nếu có thể thu căn phòng của tam phòng vào tay, có thêm một gian phòng thì ở cùng bọn nhỏ sẽ tách riêng ra, như vậy sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Nếu không phải không có tiền, nàng mới lười phải khép nép trước mặt Kiều Nhiễm để mở lời, cứ việc đi xây nhà lớn là xong.
Ai bảo chồng nàng không phải Giang Vệ Quốc, không có cái số mệnh tốt như vậy, mỗi tháng có thể nhận lương.
Kiều Nhiễm cười lạnh một tiếng.
Cô đã biết mà, bà chị dâu này của cô chắc chắn chẳng có ý tốt gì.
Quả nhiên, hóa ra là nhắm vào nhà của cô.
Tam phòng được chia căn phòng này, Kiều Nhiễm thật sự không có ý định ở, nhưng cũng không muốn để cho đại phòng được lợi.
Cũng không phải là cô nhỏ nhen gì, mà là cô biết người của đại phòng rất tham lam, lần này để họ chiếm chỗ tốt, người ta chẳng những không biết ơn mà về sau lại càng làm tới muốn tiếp tục chiếm tiện nghi của cô.
Nếu như đại phòng là người biết ơn, Kiều Nhiễm chắc chắn sẽ không do dự mà cho họ ngay.
Kiều Nhiễm nói thẳng, "Xin lỗi đại tẩu, căn phòng này tôi không thể cho chị mượn."
Bị Kiều Nhiễm cự tuyệt, mặt của Lưu Mỹ Linh liền sa sầm xuống.
"Tam đệ muội này, sao em lại nhỏ nhen thế hả? Phòng em bỏ trống không ở cũng là phí, sao lại không thể cho chị mượn?
Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, em có cuộc sống tốt đẹp hơn, không nói em dẫn bọn chị cùng phát tài, nhưng chuyện nhỏ này giúp nhau có được không chứ?"
Kiều Nhiễm thản nhiên nói, "Đại tẩu à, tôi còn chưa nói hết đâu, phòng của ba phòng chúng ta, Nhị tẩu đã mở lời trước rồi, tôi đã hứa cho chị ấy ở, chị nói chậm một bước, nên không thể cho chị mượn được."
Kiều Nhiễm chẳng qua chỉ là ứng phó Lưu Mỹ Linh, trước đó Lý Thúy Cúc cũng không có tìm cô để mượn phòng ở.
Chẳng qua, Kiều Nhiễm cũng cảm thấy căn phòng bỏ trống thì phí nên vốn định sau khi cô chuyển đi, sẽ chủ động đem căn phòng của tam phòng cho nhị phòng. Không ngờ, cô còn chưa kịp nói gì thì Lưu Mỹ Linh đã nhanh chân đến nói chuyện này rồi.
Giang Vệ Đảng đứng bên ngơ ngác.
Vợ anh hướng Kiều Nhiễm mượn phòng sao? Sao anh không biết gì vậy?
Tuy nhiên, Giang Vệ Đảng cũng không hỏi nhiều, có lẽ là vợ anh quên nói với anh đi.
Lưu Mỹ Linh nghe nhị phòng nhanh chân mượn được phòng của tam phòng, liền lập tức tức tối mắng vài câu.
Xem ra đại phòng của bọn họ đừng hòng mà trông mong gì vào phòng của tam phòng nữa rồi.
Tam phòng và nhị phòng thân thiết, chắc chắn sẽ cho nhị phòng ở thôi, mà người ta đã mượn trước rồi, Kiều Nhiễm có thể đồng ý cho nàng ở mới là chuyện lạ.
Đợi Lưu Mỹ Linh hậm hực trở về nhà, Giang Vệ Đảng mới hỏi, "Tam đệ muội à, Nhị tẩu em mượn phòng của em từ khi nào vậy?"
Kiều Nhiễm cười cười, "Nhị ca, là em bịa ra để gạt đại tẩu đấy.
Ba phòng nhà mình, em không muốn cho chị ta mượn, muốn cho anh chị, cho nên mới nói như vậy."
"Tam đệ muội à, chuyện này...thật ngại quá..."
Kiều Nhiễm biết tâm tư của Giang Vệ Đảng liền tiện thể nói luôn, "Có gì mà ngại chứ? Phòng bỏ không cũng là lãng phí, thà cho nhị phòng các anh ở. Chờ anh chị dọn vào rồi thì cũng sẽ không còn ai nhòm ngó nữa."
Giang Vệ Đảng cũng không nỡ từ chối.
Nhị phòng của bọn họ cả nhà bây giờ chen chúc nhau ở đúng là không tiện.
Nếu có thêm một gian phòng thì chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đến lúc đó, người lớn và trẻ con có thể ở riêng, sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.
Kiều Nhiễm thu xếp đồ đạc ổn thỏa, Giang Vệ Đảng giúp khiêng đồ không mấy chốc đã chuyển hết đến phòng mới bên kia.
Kiều Nhiễm lại quét dọn sửa sang một chút, rất nhanh đã đến chiều tối.
Bữa tối, Kiều Nhiễm làm một bàn miến hầm thịt khô, rau xanh xào, còn có một đĩa khoai tây sợi chua cay, một bát canh trứng.
Vốn dĩ, Kiều Nhiễm định để Giang Vệ Đảng ở lại ăn cơm tối, nhưng Giang Vệ Đảng đã từ chối.
Kiều Nhiễm nghĩ, bây giờ đã dọn nhà, không còn ở trong một cái sân lớn nữa, mà sống tách biệt, nên nếu để Giang Vệ Đảng ở lại ăn cơm thì cũng không hay cho lắm.
Dù sao nam nữ nên giữ một khoảng cách, không nên để người ta dị nghị.
Ở nhà mới, so với trước kia ở môi trường tốt hơn nhiều.
Buổi tối, Kiều Nhiễm ngủ cùng Giang Đông Tuấn, còn Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thì mỗi người một phòng.
Hai đứa trẻ mỗi đứa có một cái bàn trong phòng, ban đêm có thể dùng để làm bài tập đọc sách.
Ăn tối xong, rửa mặt xong xuôi, Kiều Nhiễm liền đi ngủ.
Nghỉ ngơi mấy ngày, rất nhanh mùa xuân đến, đội sản xuất cũng bắt đầu bận rộn.
Bây giờ, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đều phải đi học, cho nên việc kiếm công điểm chỉ có thể một mình Kiều Nhiễm gánh vác.
Giang Đông Tuấn còn nhỏ không tiện mang theo trông coi, nên Kiều Nhiễm nhờ Lý Thúy Cúc giúp đỡ chăm sóc một chút.
Lý Thúy Cúc đã mang thai được năm sáu tháng, bụng cũng đã lộ rõ.
Trước đây vì việc ra đồng mà xảy ra chuyện, bây giờ bụng lớn rồi, Giang Vệ Đảng lại không dám để cô ra đồng làm việc nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận