Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 272: Phía sau nghị luận (length: 7774)

Kiều Nhiễm nói thẳng ra nguyên nhân mục đích mình đến hôm nay, "Lục xưởng trưởng, lần này thật cám ơn ngươi đã coi trọng ta, đề bạt ta.
Nếu không với tuổi tác, kinh nghiệm của ta, chắc chắn không đủ tư cách làm trưởng bộ môn cấp trên.
Hôm nay cố ý đến một chuyến, đặc biệt cảm ơn ngài."
Lục Tr·u·ng Khánh hòa ái cười một tiếng, "Kiều đồng chí, tuổi của ngươi tuy không lớn, kinh nghiệm cũng không nhiều, nhưng là ngươi có năng lực mà, ta đề bạt ngươi, là xem ở ngươi là người tài chứ không phải vì ân tình.
Những người trẻ tuổi tài cao như ngươi, phải được bồi dưỡng, trọng dụng, sau này chắc chắn có thể mang lại hiệu quả và lợi ích tốt hơn cho xưởng!"
Lục Tr·u·ng Khánh quý trọng người tài, cảm thấy người có tài như Kiều Nhiễm, nếu không trọng dụng thì thật là đáng tiếc.
Nói là nói vậy, nhưng Kiều Nhiễm trong lòng vẫn rất cảm kích.
"Lục xưởng trưởng, Bá Nhạc khó tìm, dù ta là ngựa t·h·i·ê·n lý, cũng phải có ngài là Bá Nhạc nhìn ra mới được. Thật sự cảm tạ ngài, đã cho ta cơ hội cống hiến hết mình cho xưởng."
"Cô bé này, đừng có khách sáo như vậy. Sau này cháu làm tốt, công việc trôi chảy thì chính là lời cảm tạ và báo đáp tốt nhất dành cho ta rồi!"
"Lục xưởng trưởng, ngài yên tâm đi, đã ngài tin tưởng và nhìn trúng ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
"Ha ha, tốt, cô bé này, ta tin cháu, nhất định có thể làm tốt!"
Chính Lục Tr·u·ng Khánh cũng không biết, tại sao lại có một loại tin tưởng không rõ đối với Kiều Nhiễm.
Mơ hồ cảm thấy, đứa bé này ẩn chứa tiềm năng vô cùng lớn.
Lục Tr·u·ng Khánh có một loại dự cảm rất mạnh, mình sẽ không nhìn lầm người, Kiều Nhiễm nhất định có thể làm nên đại nghiệp.
"Cha, người ta đồng chí Kiều vì cảm ơn cha, còn mang không ít đồ đến đấy.
Con không biết có nên nhận không, vẫn là để cha quyết định đi!" Lục Kiến Hoa nói ở bên cạnh.
Nếu là đồ không đáng tiền thì thôi, nhưng cậu ta thấy, đồ Kiều Nhiễm mang đến, toàn là đồ tốt.
Nhiều đồ tốt như vậy, cậu ta ngại không dám nhận.
Lục Tr·u·ng Khánh nhìn, cũng nói, "Kiều đồng chí, tấm lòng của cô là đủ rồi, mấy thứ này cô vẫn cứ mang về đi.
Nếu không bị người ta phát hiện, lại tưởng tôi nhận hối lộ, cho cô lên chức vì nhận tiền lót tay thì sao."
Kiều Nhiễm nghe kiểu nói này của Lục Tr·u·ng Khánh, khóe miệng giật giật.
Nàng tặng đồ cho Lục Tr·u·ng Khánh, là vì cảm ơn chứ không phải vì h·ạ·i người.
Kiểu nói này của Lục Tr·u·ng Khánh, Kiều Nhiễm ngược lại không tiện nhét đồ cho ông nữa.
"Lục xưởng trưởng, ngài nói quá lời rồi, tôi đây chỉ là đến thăm hỏi bình thường, chứ không phải hối lộ gì đâu."
"Vậy cũng không được, Kiều đồng chí, cô tặng nhiều quá rồi, cứ mang về đi, sao tôi có thể lấy nhiều đồ của cô như vậy?"
Kiều Nhiễm nghĩ một hồi, nói với Lục Tr·u·ng Khánh, "Hay là thế này đi Lục xưởng trưởng, tôi nghe nói ngài t·h·í·c·h uống trà, vậy thì những thứ khác tôi mang về, trà này ngài giữ lại.
Đây là trà bạn của tôi tự trồng, tự sao, tặng cho tôi chứ không phải mua bằng tiền.
Còn có quả dưa hấu này, cũng là đặc sản ở quê tôi, không tốn đồng nào.
Cây vải này cũng là do bạn tôi đi công tác về cho, cũng không cần tiền.
Mấy thứ khác ngài không nhận, mấy thứ này nhận cho phải phép được chứ?"
Giang Vệ Quốc đứng bên cạnh nhìn cô vợ trẻ nói năng hùng hồn mà không hề thấy ngại, khẽ cười một tiếng.
Mấy thứ này rõ ràng là cô vợ nhỏ bỏ tiền mua về, làm gì có ai cho không chứ?
Nhưng Giang Vệ Quốc biết, nếu Kiều Nhiễm không nói vậy, Lục Tr·u·ng Khánh nhất định sẽ không nhận.
Nghe Kiều Nhiễm nói thế, Lục Tr·u·ng Khánh hơi do dự.
Biết mình không nhận thì Kiều Nhiễm sẽ suy nghĩ nhiều, nên mới gật đầu đáp ứng, "Được, mấy thứ này ta nhận, còn lại các cháu mang về."
"Dạ."
Dù vậy, Lục Tr·u·ng Khánh vẫn thấy mình nhận của Kiều Nhiễm không ít.
Đặc biệt là trà, mình phải sai người vất vả lắm mới mua được một cân, kết quả Kiều Nhiễm cũng đưa ông một cân.
Trong thời gian này, ông cũng không lo không có trà uống nữa rồi.
Mấy người ngồi xuống trò chuyện một lát, đến gần trưa, Kiều Nhiễm và Giang Vệ Quốc đứng dậy xin phép ra về.
Lục Kiến Hoa giữ lại, "Đồng chí Kiều, đồng chí Giang, hai người ăn cơm xong rồi đi! Sao phải về vội vàng vậy chứ!"
Lúc này, Ngô Phương cũng đi tới, tranh thủ giữ lại mấy câu.
"Không được, nhà còn ba đứa nhỏ chờ chúng ta về nhà nấu cơm." Kiều Nhiễm giải t·h·í·c·h.
Kiều Nhiễm nói vậy, người nhà họ Lục cũng không tiện giữ lại nữa.
Nhưng trước khi về, Ngô Phương cầm từ trong nhà ra một bình tương ớt, đưa cho Kiều Nhiễm, "Đây là tương ớt nhà mẹ chồng tôi gửi tới, ngon lắm đấy, các cháu mang về nếm thử cho biết."
"Chị dâu, chị khách sáo quá rồi..." Kiều Nhiễm vốn muốn từ chối, nhưng thấy Ngô Phương ra vẻ mặt buồn bã nói, "Đại muội muội, cháu cứ nhận đi, cháu không ở lại ăn cơm trưa thì thôi đi, món tương ớt này nhà làm thôi, cũng không phải đồ gì quý giá, cháu nhất định phải cầm, nếu không chị không vui đâu."
Kiều Nhiễm hết cách, đành phải nhận lấy.
"Được, chị dâu, vậy em nhận ạ, cảm ơn chị nhé!"
Ngô Phương cười nói, "Không có gì đâu, đại muội muội, nếu thích ăn, lần sau lại đến nhà chị lấy nhé."
"Dạ!"
Kiều Nhiễm đến thăm Lục Tr·u·ng Khánh xong, liền về nhà.
Trưa vội vàng nấu bữa trưa, chiều Kiều Nhiễm ở nhà nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai lại tiếp tục đi làm.
Bây giờ làm lãnh đạo, thời gian làm việc lại thoải mái hơn chút, dù đến trễ một chút cũng không sao.
Nhưng Kiều Nhiễm cảm thấy thái độ làm việc vẫn rất quan trọng, không ai ép buộc cô, nhưng cô vẫn đến làm đúng giờ.
Công việc tuần này của Kiều Nhiễm càng thêm thuận lợi, nhiệm vụ cấp trên giao xuống, cô đều có thể hoàn thành rất tốt.
Sau này tích lũy kinh nghiệm rồi có thể làm càng tốt hơn nữa.
Bây giờ Kiều Nhiễm cảm thấy vô cùng may mắn vì mình kiếp trước là một học bá.
Học gì cũng nhanh chóng nắm bắt được, nếu khả năng học tập kém, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể làm tốt công việc này.
Nhưng mà, làm chưa được hai ngày, cô đã nghe được một vài lời đàm tiếu bên ngoài.
Hôm đó, cô vừa mới chuẩn bị về văn phòng sau khi ăn trưa thì nghe thấy mấy đồng nghiệp ở bộ tuyên truyền đang tụ tập một chỗ, nhỏ giọng bàn tán về cô.
"Này, mọi người biết không? Bà trưởng bộ của chúng ta đấy, lại chỉ học hết tiểu học thôi đấy!
Chậc chậc chậc, mọi người nghĩ xem, một đứa học hết tiểu học, tuổi thì quá trẻ, không có kinh nghiệm gì, dựa vào đâu mà làm trưởng bộ môn của chúng ta chứ? Còn không bằng tôi đây này!
Ít nhất tôi cũng làm việc được hai ba năm rồi, lại còn là người có bằng cấp trung cấp nữa chứ.
Nói thật, tôi còn có tư cách hơn cô ta ấy!" Một nữ đồng chí trẻ tuổi nhỏ giọng nói.
Nữ đồng chí kia nói xong, những đồng nghiệp khác đều ngạc nhiên vô cùng.
"Không thể nào? Trưởng bộ Kiều của chúng ta học hết tiểu học thôi á?
Không thể nào đâu, nếu là người học hết tiểu học, thì ngay cả vào xưởng làm cũng khó, đừng nói gì là làm trưởng bộ tuyên truyền, đến làm việc ở phòng quản lý kho còn không được nữa là."
"Đúng đấy, người học hết tiểu học, chắc không biết chữ mấy đâu, vậy có làm được việc không?"
"Người như thế, đến bộ tuyên truyền của chúng ta làm việc bình thường e còn khó, đừng nói gì đến chuyện làm lãnh đạo.
Cấp trên rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Lại bố trí một người kém cỏi, chỉ được cái mã tới lãnh đạo chúng ta thế này?
Có phải không muốn bộ tuyên truyền của chúng ta làm tốt việc không?
Không có lãnh đạo tốt, thì công việc của chúng ta làm sao mà triển khai được chứ.
Chắc là cô ta cái gì cũng không hiểu, chỉ gây thêm phiền phức cho chúng ta thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận