Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 68: Không biết điều (length: 8132)

Kiều Nhiễm lại từ chối, nói, "Nương, chuyện này không cần người quan tâm, ta có hối hận hay không là chuyện của ta, không liên quan đến người."
Thái Kim Hoa tức đến nghiến răng.
Cái con tiện tì này thật không biết điều, tốt xấu gì cũng không chịu, cứ thế này thì chắc không gả đi được.
Nhưng nếu không gả đi, cứ đợi lão tam về, thì lương của lão tam mỗi tháng chắc chắn bị con tiện nhân kia lấy hết.
Thái Kim Hoa chỉ vừa nghĩ thôi đã thấy khó chịu vô cùng.
Không lấy được lương của lão tam, cũng không có cách nào hỗ trợ cho lão tứ.
Đã thiếu ăn, thiếu thịt, không có thêm tiền bồi dưỡng cho lão tứ, thì lão tứ chắc chắn càng oán giận.
Giang Vệ Hoa trong phòng nghe Thái Kim Hoa và Kiều Nhiễm đối đáp, kéo "bạn" của mình ra.
Nhìn thấy Kiều Nhiễm, mặt tươi cười, nói với Kiều Nhiễm, "Tam tẩu, cô đừng vội từ chối, suy nghĩ thêm đi.
Cô xem, bạn tôi đây bất kể là tướng mạo, gia đình hay công việc, đều thuộc hàng nhất đẳng đấy.
Người điều kiện tốt như thế, cô thật không chút động lòng nào sao?"
Lúc này Kiều Nhiễm cũng nhìn thấy người đàn ông Giang Vệ Hoa dẫn về.
Tướng mạo đúng là không tệ, lông mày rậm, mắt to, ngũ quan đoan chính, đúng kiểu người mà thời này ưa thích.
Chỉ là không phải kiểu người Kiều Nhiễm thích.
Người này ăn mặc có vẻ dụng tâm.
Nếu thật là người thành phố, điều kiện tốt, thêm tướng mạo như này, đừng nói gái nông thôn muốn lấy hắn, e là gái thành phố cũng chen nhau gả cho.
Một người điều kiện tốt như vậy, Giang Vệ Hoa lại tốt bụng giới thiệu cho nàng sao?
Nghĩ cũng biết, trong này chắc chắn có gì đó mờ ám.
Nàng mà đồng ý thì chắc bị mắc bẫy lừa ngay.
Có khi bị người ta bán rồi cũng chẳng biết.
Dù sao người nhà họ Giang không đáng tin, Kiều Nhiễm cũng không dại mà tin.
Kiều Nhiễm bĩu môi nói, "Không động lòng.
Mọi người có phiền không đấy? Ta đã bảo ta không muốn lấy chồng, mọi người giới thiệu kiểu gì ta cũng không xem đâu.
Đi đi, đừng làm phiền nữa, nhanh dẫn người biến đi."
Vốn Giang Vệ Hoa nghĩ rằng, lần này mình dẫn một người điều kiện "tốt" như vậy về, Kiều Nhiễm nhất định sẽ đồng ý.
Ai ngờ người ta cứng đầu, kế hoạch tan thành mây khói, trong lòng hắn sao mà thoải mái được.
Thái Kim Hoa tức đến mắng luôn, "Ta nói con dâu lão tam, con người sao mà không biết điều vậy hả?
Lão tam đây là vì tốt cho cô, xem cô là em dâu hắn nên mới giúp cô tìm đối tượng tốt.
Cô ra ngoài hỏi thử xem, người đàn ông nào có điều kiện tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng không thấy, có người giới thiệu cho cô đã là phúc đức lắm rồi, vậy mà cô còn từ chối?
Sao, cô tưởng mình là tiên à? Muốn lấy hoàng đế chắc?"
Sau khi Thái Kim Hoa mắng xong, những người hóng hớt xung quanh cũng cảm thấy Kiều Nhiễm không biết điều.
Nếu Giang Vệ Hoa giới thiệu người bạn này cho người khác trong thôn, chắc người ta sướng điên lên rồi, làm gì có chuyện từ chối?
Kết quả đến Kiều Nhiễm lại chẳng thèm đoái hoài?
"Có người mắt mọc trên đầu, không biết mình cao bao nhiêu."
"Đúng đấy, người thành phố còn không thèm lấy, nó muốn lấy ai chứ?"
"Chậc chậc, đúng là lòng lang dạ thú, nếu nhà chồng giúp tôi giới thiệu được người như này, tôi vui chết mất. Con bé này đúng là có phúc mà không biết hưởng."
"Có người chỉ là mắt cao thôi mà, tưởng mình ghê gớm lắm, ai cũng không xứng với mình ấy."
"Không hiểu nghĩ gì nữa, đầu óc có vấn đề rồi. Người đàn ông tốt thế mà không thèm, còn muốn thế nào nữa?"
". . ."
". . ."
Những người hóng chuyện xung quanh đều nói Kiều Nhiễm không phải.
Họ cảm thấy nhà chồng cô thật lòng nghĩ cho cô, mà cô lại không nể mặt, thật không biết tốt xấu.
Có vài người cùng Kiều Nhiễm khá tốt thì khuyên nhủ, "Kiều Nhiễm, cô suy nghĩ kỹ đi.
Người điều kiện tốt thế này đâu dễ tìm đâu.
Bây giờ cô chưa muốn kết hôn, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi. Sau này muốn kết hôn mà tìm được người như vậy cũng không dễ đâu.
Cô còn trẻ, cuộc sống còn dài, đâu thể cả đời thủ tiết được, cô nói có phải không?"
"Đúng đó, Kiều Nhiễm, cứ phải suy nghĩ cho bản thân đi.
Một mình nuôi ba đứa con đâu có dễ dàng.
Hay là tìm một người đàn ông để dựa dẫm thì tốt hơn. Sau này có gì còn đỡ đần nhau được.
Chuyện gì cũng tự mình lo thì vất vả quá."
"Bây giờ là thời đại mới rồi, không giống ngày xưa nữa, chồng chết không cần thủ tiết, tái hôn cũng không sao.
Nếu điều kiện kém thì bọn tôi cũng không khuyên, cô xem điều kiện người ta tốt thế kia, mà cô còn không muốn thì không phải là ngốc sao?"
". . ."
". . ."
Kiều Nhiễm nghe những lời khuyên này chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
Giang Vệ Hoa quả thật "có đầu óc", tính toán được nàng.
Dù nàng có từ chối hay đồng ý, cũng không được tiếng tốt.
Thái Kim Hoa nghe người xung quanh nói thì đắc ý, cảm thấy lần này Kiều Nhiễm thế nào cũng phải đồng ý.
"Con dâu lão tam, tâm ý của lão tứ con cũng không để vào mắt, thật là không có tim gan. Sớm biết con như thế này, thì lão tứ không cần phải lặn lội đường xa giới thiệu người đến để con xem mặt."
Kiều Nhiễm cười khẩy đáp, "Nương, tứ đệ cũng đâu có làm không công.
Con không thích gả, còn có tiểu muội mà?
Người ta điều kiện tốt như vậy, người cứ giới thiệu cho tiểu muội đi.
Vừa hay, nó cũng không còn nhỏ, vẫn luôn mong có thể vào thành phố sống, làm gái thành phố. Sau này còn có thể chuyển thành hộ khẩu thành phố, có lương thực hàng hóa nữa chứ?
Sao, người có điều kiện tốt như vậy mà không nói với tiểu muội, lại ép con thế?"
Bị Kiều Nhiễm nói như vậy, sắc mặt Thái Kim Hoa chợt tái đi, nhất thời hơi á khẩu.
Kiều Nhiễm vừa nhắc, không ít người bắt đầu nghi ngờ.
Thường ngày Thái Kim Hoa đối với Kiều Nhiễm cay nghiệt lắm, sao bây giờ lại đột nhiên tốt bụng giới thiệu đối tượng cho Kiều Nhiễm chứ.
Lại còn là đối tượng tốt như vậy. . .
Cái này phần lớn là mèo giả từ bi đấy thôi.
Mọi người nghĩ bụng, nếu người ta điều kiện tốt như vậy, thì Thái Kim Hoa chắc chắn sẽ để dành cho con gái mình chứ, chứ đâu có giới thiệu cho Kiều Nhiễm.
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài", đạo lý này ai cũng hiểu.
Phân tích kỹ ra thì thấy trong này nhiều điểm bất thường thật.
Thấy mọi người sinh lòng nghi ngờ, Kiều Nhiễm nhân cơ hội giả bộ đáng thương bất lực nói, "Nương, không phải là con không biết điều, chỉ là tình cảm của con với Vệ Quốc quá sâu đậm. Ngoài anh ấy ra, con không muốn ở cùng ai cả.
Hơn nữa Vệ Quốc mới đi không bao lâu, con đã đi lấy người khác, thì dù có lý do gì, con cũng có lỗi với anh ấy.
Còn cả Đông Thăng và các con nữa, chúng đều còn nhỏ.
Nếu con đi lấy chồng, mang chúng theo thì chắc nhà người ta không đồng ý. Không mang theo thì trong lòng con không yên, không nỡ.
Con coi các con là mạng, không ngày nào rời chúng được.
Dù cuộc sống sau này có khó khăn thế nào con cũng không muốn các con phải chịu khổ.
Các con đã không có cha, đã đủ đáng thương rồi, nếu lại không có cả mẹ nữa thì sau này sao sống nổi. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận