Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 348: Lại qua tết (length: 7658)

Phòng nhì bên này, chỗ thịt đầu heo Kiều Nhiễm đưa tới đã bị ăn sạch.
Phòng nhì cũng hiếm khi được một bữa ngon như vậy.
Nhìn thấy bọn trẻ ăn uống vui vẻ như thế, làm cha mẹ tự nhiên cũng vui theo.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, vợ chồng phòng nhì lại cảm thấy có nhiều thiệt thòi cho các con.
Nếu như bọn hắn có thể được như phòng ba, có tài cán như vậy thì cũng có thể cho các con có cuộc sống tốt hơn chút.
Cũng chỉ vì điều kiện kinh tế quá kém mà hại con cái cũng phải chịu khổ theo.
Bên chỗ Kiều Nhiễm, cơm trưa đã xong xuôi, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Có món kho, lại thêm canh xương hầm, bọn trẻ ăn ngon lành đến say sưa.
Bữa cơm trưa dừng lại, cả nhà ai cũng no bụng hài lòng.
Sau khi ăn cơm trưa, Kiều Nhiễm lại tiếp tục làm việc.
Giang Đông Thăng giúp nhóm lửa, Kiều Nhiễm bắt đầu vo viên thịt, rán viên thịt.
Trong chảo cho không ít dầu cải vào đợi dầu nóng lên rồi cho viên thịt vào.
Rán vàng đều, bên ngoài giòn tan bên trong mềm, rồi vớt ra.
Vừa rán xong viên thịt là lúc ăn ngon và thơm nhất!
Ba đứa nhỏ đã sớm canh me ở trước bếp lò rồi.
Bữa trưa nhiều món ngon như vậy mà ba đứa không ăn nhiều, còn chưa ăn món chính, chính là để dành bụng ăn viên thịt.
Nếu ăn quá no thì chắc chắn không ăn nổi viên thịt.
Đợi viên thịt ra khỏi nồi, một làn hương thơm nức mũi.
Kiều Nhiễm múc một bát để bên cạnh cho nguội.
"Vừa ra nồi còn nóng quá, đợi nguội bớt thì ăn!" Kiều Nhiễm dặn dò.
"Vâng, nương, chúng con biết ạ!"
Trước đó Kiều Nhiễm đã từng rán viên thịt rồi, bọn chúng đã ăn thử, nên quen cả rồi.
Chờ viên thịt nguội một chút, ba đứa trẻ mới cầm lên nếm thử.
Một bát viên thịt rất nhanh đã bị quét sạch.
Nếu không phải giữa trưa vừa mới ăn cơm xong chưa bao lâu, có lẽ giờ đã ăn thêm hai bát nữa rồi.
Ba đứa trẻ vừa ăn xong chưa được bao lâu thì Kiều Nhiễm đã rán thêm mấy nồi nữa.
Tất cả nguyên liệu làm xong, viên thịt rán ra được đầy hai chậu tráng men lớn.
Kiều Nhiễm lại xếp một bát ra, đưa cho Giang Đông Thăng, bảo Giang Đông Thăng "bát viên thịt này, ngươi mang sang nhà Đông Tử".
Trước đó Vương Anh đưa cho nàng một rổ lớn rau củ, mình làm gì cũng phải có qua có lại, mang cho người ta chút đồ qua.
Dù sao rán viên thịt nhiều, cho bọn họ chút cũng chẳng sao.
Giang Đông Thăng gật đầu đáp lời.
Mẹ hắn rán viên thịt ngon như vậy, ngay từ đầu hắn đã nghĩ sẽ cùng Đông Tử chia sẻ một chút.
Dù sao Đông Tử là bạn tốt nhất của hắn, có gì ngon hắn đều sẽ nghĩ đến bạn.
Bây giờ mẹ hắn bảo hắn mang viên thịt qua, đúng ý hắn rồi.
Giang Đông Tuấn nói: "Nương, con đi cùng Đại ca ạ!"
Kiều Nhiễm cười nói: "Được, vậy các ngươi cùng đi nhé!"
Kiều Nhiễm nói rồi lại xếp thêm một bát viên thịt, đưa cho Giang Đông Yến, để Giang Đông Yến mang sang phòng nhì, cho mấy đứa cháu gái ăn thử xem.
Giang Đông Yến cũng vui vẻ đáp lời: "Dạ, nương con đi ngay."
Nhân lúc mấy đứa bé không có ở nhà, Kiều Nhiễm cắt một đĩa thịt đầu heo, lại làm thêm đậu phụ khô kho trứng muối, rồi xếp một bát viên thịt nữa, đi đến chỗ ông Ngô.
Sắp đến Tết rồi, nên đến ăn chút gì đó ngon.
Nếu nàng không ở nhà thì thôi, đã ở nhà thì nhất định phải quan tâm bọn họ một chút.
Bây giờ là năm 75 rồi, tính thời gian, không bao lâu nữa tình hình cả nước sẽ biến đổi.
Những người như ông Ngô, thầy Chu, còn có ông Lý, bà Lý đều có thể trở về thành phố được.
Với thân phận của ông Ngô như vậy, kết giao với ông ấy, sau này chắc chắn sẽ có lợi cho nàng.
Lúc này, mọi người trong đội sản xuất đều ở nhà sưởi ấm, chỗ của nàng thì tương đối vắng vẻ, cơ bản không có ai đến.
Cho nên lúc Kiều Nhiễm đi tìm mấy người ông Ngô, không có ai nhìn thấy.
Thấy Kiều Nhiễm tới, ông Ngô mừng rỡ vô cùng.
"Cháu gái, cháu đến rồi à?"
"Vâng, ông Ngô, cháu mang cho mọi người chút đồ ăn ạ."
Ông Ngô cười nói: "Con bé này, đúng là có lòng.
Có đồ ăn ngon nhớ đến bọn ta! Cố ý mang qua đây!"
Kiều Nhiễm cười cười: "Ông Ngô, chuyện này có gì đâu, mọi người cũng tốt với cháu mà, cũng đâu có ít cho cháu đồ tốt đâu ạ!"
Chỉ tính số tiền kia với mấy cái phiếu thôi, cộng lại đã không ít rồi.
Coi như không tính chuyện tạo mối quan hệ với ông Ngô, chỉ riêng với số tiền và phiếu đó, Kiều Nhiễm mang cho họ chút đồ, cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Sao ông Ngô có thể không biết, Kiều Nhiễm cố ý nói như vậy.
Dù sao, nếu không nhờ mối quan hệ với Kiều Nhiễm, đổi lại người bình thường, cho dù có cho bọn họ tiền hay phiếu, cũng chưa chắc có ai muốn mạo hiểm tiếp xúc với họ.
Kiều Nhiễm mang đồ đến, đó là đang gánh chịu nguy hiểm đấy.
Chuyện này nếu bị người khác phát hiện, Kiều Nhiễm có thể bị trừng phạt đấy.
Nhưng cô bé này không hề sợ, nhiều lần bất chấp nguy hiểm đến.
Nếu như bọn họ không cảm kích thì thật là vô lương tâm.
Ông Lý, bà Lý và cả thầy Chu cũng đều rất biết ơn Kiều Nhiễm.
Đặc biệt là ông bà Lý, lúc trước nếu không có Kiều Nhiễm cho thuốc men thì có lẽ bây giờ bà Lý đã mất rồi.
Cho nên với hai ông bà mà nói, Kiều Nhiễm chính là ân nhân cứu mạng!
Đưa đồ xong, Kiều Nhiễm cũng không ở lại lâu, mà nhanh chóng về.
Dặn dò bọn họ ăn nhiều chút, có thiếu thốn gì cứ nói, nàng sẽ mang qua cho.
Ông Ngô cũng không giữ Kiều Nhiễm ở lại lâu, dù sao thân phận bọn họ đặc thù, Kiều Nhiễm ở lại lâu sẽ gây thêm phiền phức cho cô bé này.
Người ta hảo tâm giúp đỡ, quan tâm họ, họ không thể gây thêm rắc rối cho người ta được.
Rán thịt viên ngon rồi, Kiều Nhiễm ngược lại không có việc gì bận rộn.
Ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Bữa tối, dùng những nguyên liệu còn lại, tùy tiện làm mấy món.
Bất quá, "tùy tiện" của Kiều Nhiễm đối với người bình thường mà nói thì đã là quá tốt rồi.
Buổi tối ninh canh xương lớn, trong nồi đun nóng chút rau xanh với thịt viên, thịt đầu heo cũng còn, cắt ra một đĩa.
Giang Vệ Quốc tan tầm về ăn cơm, ngày mai là 26 tháng chạp rồi, Giang Vệ Quốc cũng được nghỉ ở nhà, không cần ra ngoài đi làm nữa.
Cả nhà chính thức bắt đầu kỳ nghỉ.
Kiều Nhiễm và Giang Vệ Quốc không có việc gì thì đi ra ngoài dạo chơi, tìm người nói chuyện.
Rất nhanh đã đến ba mươi Tết.
Những năm trước, Giang Vệ Quốc đều ở trong quân đội, cơ bản không có cùng vợ con đón Tết.
Năm nay, cả nhà hiếm khi đoàn tụ bên nhau.
Bất kể là Giang Vệ Quốc hay là bọn trẻ đều cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Trước đây đối với mấy đứa bé mà nói, điều mong mỏi nhất chính là bố ở nhà, cùng chúng ăn Tết.
Năm nay coi như là đã tròn giấc mộng rồi!
Cả nhà cùng nhau đón Tết, tốt biết bao nhiêu!
Đương nhiên, năm nay không chỉ cả nhà đoàn tụ cùng nhau đón một cái Tết ngon lành, quan trọng hơn là điều kiện trong nhà tốt hơn rất nhiều.
Trước kia mỗi khi Tết đến, nhà còn không có thịt mà ăn.
Năm nay thì khác, có thể ăn ngon uống tốt.
Thịt trong nhà có thể ăn no bụng.
Nào giống như trước kia, cuối năm giết lợn chia thịt, một người cũng chẳng có được mấy miếng, sao có thể được ăn thoải mái như bây giờ.
So với những năm trước thì cuộc sống bây giờ điều kiện tốt làm cho người ta cảm giác như đang mơ vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận