Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 420: Trái dưa hấu (length: 7731)

Gặp Kiều Nhiễm đến, Tần Phương vui vẻ ra mặt hỏi một câu, "Nhiễm Nhiễm, ngươi tìm đến ta có chuyện gì sao?"
Kiều Nhiễm nói, "Cho ngươi chút đồ ăn, tươi mới, ngươi chưa được ăn đồ ngon."
Tần Phương nghe xong, lập tức tỉnh táo cả người.
"Nhiễm Nhiễm, ngươi đối với ta cũng quá tốt đi? Sao cứ có đồ tốt đều nhớ đến ta vậy? Có được người bạn như ngươi, ta thật sự là quá may mắn!"
Khóe miệng Kiều Nhiễm cong lên, "Được rồi, đừng có nịnh hót nữa, tranh thủ thời gian nếm thử đi, xem có thích ăn không."
Tần Phương không khách khí, trực tiếp đưa tay nhận lấy.
Trong khoảng thời gian này đi theo Kiều Nhiễm, ăn nhờ ở đậu, Tần Phương cũng quen rồi.
Lúc đầu còn khách khí một chút, lâu dần, cảm thấy không cần thiết.
Nếu là Kiều Nhiễm chủ động cho nàng đồ ăn, vậy thì chắc chắn là thật lòng.
Tần Phương nhận lấy, mỗi loại nếm thử một miếng, sau đó mắt đầy sao.
"Ngon quá! Nhiễm Nhiễm, ngươi làm mấy món này, thật sự quá thần kỳ!"
Tần Phương nói, lại vội vàng ăn thêm hai cái.
Một bên Giang Đào nhìn Tần Phương thích ăn, mắt đầy vẻ cưng chiều.
Từ khi mang thai, vợ hắn khẩu vị vẫn không tốt, rất nhiều thứ đều không ăn được.
May mà có Kiều Nhiễm tặng trái cây để an thai, nếu không cứ ăn không ngon, thân thể sớm sụp đổ.
Giang Đào chỉ mong Tần Phương có thể ăn nhiều mấy miếng.
Nàng ăn xong, không chỉ có tốt cho cơ thể mình, mà còn tốt cho đứa bé trong bụng.
Thấy Tần Phương thích ăn, Giang Đào quan tâm hỏi Kiều Nhiễm, "Kiều xưởng trưởng, mấy món này làm thế nào vậy? Có thể dạy ta làm không? Để khi khác ta làm cho Phương Phương ăn!"
Kiều Nhiễm nghe Giang Đào nói, cảm khái Giang Đào đúng là một người chồng tốt thương vợ.
Kiều Nhiễm nói, "Không cần học đâu, lát nữa ta sẽ làm thường xuyên, ta làm xong, tiện thể cho các ngươi ăn."
"Kiều xưởng trưởng, như vậy sao được. . ."
Ăn nhờ ở đậu hai bữa thì còn được, cứ lấy đồ ăn của người ta mãi, chiếm tiện nghi, quá ngại.
Kiều Nhiễm lại nói, "Có gì đâu mà ngại, Phương Phương là vợ của ngươi, cũng là bạn của ta.
Sao, ngươi thấy ta không có khả năng mời bạn bè ăn chút đồ à?"
Giang Đào đương nhiên không dám nghi ngờ "khả năng" của Kiều Nhiễm, người ta dù gì cũng là phó xưởng trưởng trong xưởng.
Còn trẻ như vậy, là phụ nữ mà ngồi được vào vị trí này, lợi hại biết bao!
Ngoài kia không biết bao nhiêu người sùng bái Kiều Nhiễm, ngay cả Giang Đào cũng là "fan nhỏ" của Kiều Nhiễm.
Trong khoảng thời gian này, Giang Đào theo Kiều Nhiễm làm thư ký, học được rất nhiều thứ.
Nếu như đi theo lãnh đạo khác, hắn muốn tiến bộ nhanh như vậy là điều không thể.
Giang Đào lúc này mới không từ chối nữa, thật tâm nói, "Kiều xưởng trưởng, cả hai vợ chồng chúng tôi đều nhờ phúc của cô."
Tần Phương rất may mắn mình có một người bạn tốt như vậy.
"Giang Đào, ngươi cũng ăn thử đi, đồ ăn vặt Nhiễm Nhiễm làm ngon lắm." Tần Phương nói, đưa đồ ăn đến trước mặt Giang Đào, để Giang Đào ăn thử.
Giang Đào lắc đầu, "Không cần đâu, Phương Phương, em thích thì ăn nhiều một chút, anh không ăn."
"Nhiều mà, ngươi ăn ít thôi, em ăn nhiều hơn, vậy là được mà!"
Giang Đào lúc này mới gật đầu, "Vậy được, anh cũng nếm thử một chút."
Nếm xong, Tần Phương mong đợi hỏi, "Thế nào? Vị còn ngon chứ?"
Giang Đào gật đầu mạnh, "Đương nhiên là ngon rồi! Tay nghề của Kiều xưởng trưởng còn cần gì phải bàn cãi nữa? Thứ gì cô làm mà không ngon chứ?"
"Đúng đúng đúng, tay nghề của Nhiễm Nhiễm không cần nghi ngờ."
Đưa đồ ăn cho vợ chồng Tần Phương xong, Kiều Nhiễm liền về.
Nghỉ ngơi xong, lại đến giờ làm việc.
Đến khi nghỉ ngơi tiếp theo, nghĩ đến đã một thời gian chưa đi thành phố lấy hàng, Kiều Nhiễm liền nói với Giang Vệ Quốc về việc đi thành phố lấy hàng.
Giang Vệ Quốc không phản ứng gì lớn với chuyện bí mật của vợ mình.
Mỗi lần lấy hàng đều kiếm được tiền.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể ngăn vợ kiếm tiền được.
"Được, có cần anh đi cùng không?" Giang Vệ Quốc hỏi.
Kiều Nhiễm lắc đầu, "Không cần, em tự đi thôi.
Bọn nhỏ còn cần người trông, hai vợ chồng mình đều đi hết, thì ai trông con?"
Giang Vệ Quốc nghĩ cũng phải.
Tuy rằng không yên tâm về vợ mình, nhưng cũng không yên tâm về con cái.
Giang Vệ Quốc nói, "Vậy được, ngày mai em đi một mình, cẩn thận đấy."
"Ừm, yên tâm đi, em biết rồi."
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhiễm liền đi.
Thời tiết ngày càng nóng, ngồi xe chẳng khác nào ngồi lò nướng, nóng ra mồ hôi nhễ nhại, cả lưng đều ướt đẫm.
Đến chỗ thuê trọ, Kiều Nhiễm vào không gian tắm rửa rồi mới ra ngoài.
Sau khi gột hết mồ hôi, liền cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, không còn bộ dạng chật vật khi vừa xuống xe.
Sau đó, Kiều Nhiễm bắt đầu sắp xếp hàng hóa.
Nghĩ trời nóng mà ăn dưa hấu thì còn gì bằng, nên Kiều Nhiễm lấy thêm mấy quả dưa hấu từ trong không gian ra.
Dưa hấu không phải để bán, mà là để tặng Lưu Quý và Lục Giang.
Hợp tác lâu như vậy, nói chung, cả hai bên đều khá vui vẻ.
Kiều Nhiễm cảm thấy Lưu Quý và Lục Giang đều là người tốt, dần dần cũng coi họ như bạn bè.
Là bạn bè, tặng họ ít dưa hấu cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ vậy, Kiều Nhiễm lấy thêm một thùng Cocacola nhỏ ra.
Chỉ là xé rách bao bì bên ngoài, sợ bị nhận ra.
Trước đây trữ hàng, đồ uống có ga cũng không ít.
Tuy nói đồ uống có ga không dinh dưỡng không tốt cho sức khỏe, nhưng rất nhiều người lại thích uống.
Lúc trước Kiều Nhiễm đã nghĩ kỹ, có lẽ khi mạt thế đến, cầm đồ uống có ga còn có thể dùng làm đồng tiền mạnh, đi đổi những đồ mà mình không có, mà người khác lại có.
Kiều Nhiễm sắp xếp xong hàng hóa liền đi tìm Lưu Quý.
Lần này gặp cả Lục Giang nữa.
Thấy Kiều Nhiễm đến, Lục Giang rất vui vẻ.
"Kiều đồng chí, lâu không gặp, lại đến thành phố à?"
Kiều Nhiễm gật đầu, "Đúng vậy, lâu không gặp.
Lục Giang đồng chí, sao trông anh gầy đi vậy?"
Lục Giang giật giật khóe miệng, "Thời gian này, trời nóng quá, không muốn ăn gì cả, có lẽ ăn ít, nên người gầy đi."
Kiều Nhiễm gật đầu.
Đúng là bây giờ thời tiết nóng không muốn ăn gì.
Đừng nói Lục Giang, chính Kiều Nhiễm cũng thế.
Nếu không nhờ trong không gian có mấy thứ giải khát, thỉnh thoảng lại lấy ra ăn, thì chắc Kiều Nhiễm cũng gầy mất rồi.
Mấy người cùng nhau đi đến chỗ Kiều Nhiễm thuê trọ.
Vì trời nóng nên lần này Kiều Nhiễm mang theo không nhiều thịt, mà nhiều lương thực hơn.
Ngoài ra hoa quả, đồ hộp cũng mang nhiều hơn một chút.
Lưu Quý kiểm lại hàng hóa.
Thấy có dưa hấu, mừng rỡ nói, "Kiều đồng chí, sao cô lại lấy được dưa hấu vậy?
Dạo này, dưa hấu hút hàng lắm, ai cũng muốn mua mà sản lượng không nhiều, hầu như đều trong tình trạng thiếu hàng."
Lưu Quý nói thật.
Thời này, đất đai chủ yếu dùng để trồng lương thực, rất ít khi trồng cây ăn quả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận