Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 183: Ngươi thích không (length: 7639)

Tiền đồng chí cảm khái mình cũng nghĩ đến kiểu này nên không kìm được, mua thêm chút quần áo giày.
Đáng tiếc, trong tay có ít tiền quá, cho dù đồ vật ở hội giao lưu có tiện nghi, nàng cũng không có khả năng mua nhiều được.
Mua xong đồ, Kiều Nhiễm và Tiền đồng chí ai về nhà nấy.
Kiều Nhiễm mang về không ít đồ, Giang Vệ Quốc thấy đồ lớn nhỏ các loại, hỏi một câu, "Mua gì đấy?"
"Mua quần áo giày ở hội giao lưu nội bộ, quần áo mặc theo mùa đấy, ta mua cho mỗi người hai bộ, còn mua cho anh một đôi giày da, lát nữa anh thử xem có vừa chân không, em không biết có đúng cỡ anh không nữa."
Nghe Kiều Nhiễm nói vậy, Giang Vệ Quốc bảo, "Em cứ mua cho bọn nhỏ là được rồi, anh đàn ông con trai, không cầu kỳ đâu, không cần mua cho anh."
Kiều Nhiễm biết, Giang Vệ Quốc đây là muốn để dành tiền và tem phiếu, cho nàng và bọn nhỏ tiêu.
Mặc dù nhà bọn họ điều kiện không tệ, nhưng ngày thường chi tiêu cũng không nhỏ, Giang Vệ Quốc vẫn muốn tiết kiệm một chút, cố gắng để tiền cho vợ con.
"Đã mua rồi, chúng ta một nhà đều phải mua, không cần phải khách sáo." Kiều Nhiễm nói, sai Giang Vệ Quốc xuống xe đạp lấy đồ xuống.
Kiều Nhiễm lấy riêng phần cho nhà Kiều ra, sau đó đưa quần áo cho mọi người thử.
Kiều Nhiễm cũng chỉ áng chừng dáng người mọi người để mua quần áo, kích cỡ chưa chắc đã vừa vặn hoàn toàn.
May mà Kiều Nhiễm chọn kỹ, mọi người thử xong cũng thấy vừa người.
Quần áo của bọn nhỏ thì hơi rộng một chút, Kiều Nhiễm cố ý mua rộng ra.
Dù sao rộng một chút còn được, chứ nhỏ quá thì không mặc được.
Bọn trẻ lớn nhanh lắm, bây giờ mặc rộng, sang năm vừa vặn.
"Mẹ ơi, quần áo mới đẹp quá!" Giang Đông Yến nhìn chiếc váy nhỏ của mình, thích mê ly.
Thực ra kiểu dáng quần áo thời này còn khá đơn giản, nếu mà lấy quần áo kiểu váy công chúa các kiểu thế kỷ 21 cho các bé gái mặc, chắc chắn là mấy cô nhóc này còn vui mừng hơn nữa.
"Thích là được rồi." Kiều Nhiễm cười nói.
"Mẹ, mẹ xem con này, mặc bộ này có được không?" Giang Đông Thăng mặc quần áo mới mà Kiều Nhiễm mua, đi một vòng trước mặt Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm liếc mắt nhìn, rồi gật đầu tán thưởng, "Đẹp đấy."
Nghe Kiều Nhiễm khen, trên mặt Giang Đông Thăng nở nụ cười tươi rói, "Mẹ ơi, con cũng thấy đẹp, mắt mẹ tốt thật, chọn cho con quần áo đẹp lại vừa người."
Thằng nhóc này, đang nịnh nọt đấy mà!
Nhưng Kiều Nhiễm vẫn thích nghe mấy lời nịnh nọt.
Lúc này, Giang Vệ Quốc cũng đã mặc xong quần áo và giày da Kiều Nhiễm chọn, đi ra.
Dáng người Giang Vệ Quốc vốn rất đẹp, người cao lớn, cao gần mét tám, đúng chuẩn dáng người đàn ông.
Bình thường mặc đồ giản dị thôi cũng đã rất đẹp rồi.
Bây giờ mặc thêm mấy bộ đồ đẹp vào, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được.
Đúng là mị lực của một người đàn ông trưởng thành chết người!
Cũng trách sao Hoàng Đan Đan mê Giang Vệ Quốc như điếu đổ, hình tượng và khí chất thế này, cô gái nào mà không mê cho được?
Hai đứa bé nhìn Giang Vệ Quốc chằm chằm một lúc, đồng thanh kêu lên "Oa".
"Ba ơi, ba mặc quần áo mới, giày da vào, đẹp trai quá trời luôn."
"Đúng đó ba, ba đẹp trai quá! Chắc chắn là người đẹp trai nhất trong số bạn bè học cùng trường của tụi con đó."
Nghe hai đứa nịnh, Giang Vệ Quốc cười không ngậm được miệng.
"Có quá không vậy?" Giang Vệ Quốc cười nói, cảm thấy hai đứa đang đùa.
Kiều Nhiễm cười khẽ bước lên trước, "Cũng không khoa trương đâu, anh mà ăn mặc như này, thì thực sự đẹp trai."
"Em thích không?" Giang Vệ Quốc đột nhiên hỏi một câu.
Mặt Kiều Nhiễm lập tức đỏ bừng.
Kiều Nhiễm trừng mắt liếc anh, "Anh tự nghĩ xem?"
Giang Vệ Quốc cười bảo, "Nếu em thích, để khi khác anh hay mặc kiểu này."
"Cũng đúng, đàn ông với phụ nữ không khác nhau là mấy, cũng nên chú trọng hình tượng một chút.
Trước đây nhà mình điều kiện không tốt thì thôi, bây giờ điều kiện tốt hơn rồi, trau chuốt một chút, cũng có sao đâu."
Giang Vệ Quốc nói.
Xem ra bà xã vẫn rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của anh.
Nếu nàng thích thì cứ theo ý nàng là được.
Thử đồ xong, cũng vừa người.
Lần này mua đồ vừa rẻ, vừa đẹp lại vừa người, đáng tiền quá.
Làm xong việc này, Kiều Nhiễm bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Bữa trưa hấp một con cá sạo, xào hai món, ăn cơm trưa qua loa.
Buổi tối, Kiều Nhiễm biết Giang Vệ Quốc và các con đều thích ăn canh thịt dê nên nấu một nồi canh thịt dê.
Ngày mai Kiều Nhiễm định về nhà mẹ đẻ một chuyến, đem đồ mua được đưa qua.
Kiều Nhiễm nói với Giang Vệ Quốc, ngày mai nàng sẽ về trước, lúc đó nhờ Giang Vệ Quốc trông các con ở nhà.
"Em cứ để bọn trẻ cho anh, anh trông được mà, có gì đâu."
Giang Vệ Quốc tuy nấu ăn không bằng Kiều Nhiễm nhưng vẫn có thể làm được vài món đơn giản.
Đến lúc đó ăn trưa qua loa với các con cũng không có vấn đề gì.
Có Giang Vệ Quốc ở nhà, Kiều Nhiễm cũng rất yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhiễm bận bịu làm xong bữa sáng, sau đó mới lên đường về nhà họ Kiều.
Chuyến này, ngoài đồ quần áo và vải vóc mua hôm qua, biết ở nhà còn có các cháu nên cố ý mang theo một cân trứng gà, bánh ngọt và một cân gạo nếp.
Nàng là cô, ít nhiều cũng phải quan tâm các cháu một chút.
Ngoài ra, Kiều Nhiễm còn mua cho Kiều Đại tẩu và Kiều Nhị tẩu mỗi người một hộp kem dưỡng da.
Lúc đầu, nàng định chỉ tặng cho Tam đệ muội tương lai một hộp, không định tặng Kiều Đại tẩu và Kiều Nhị tẩu, nhưng lại cảm thấy hơi không hay.
Dù sao đối với Kiều Nhiễm, chút tiền ấy không đáng là bao, nên tiện tay mua thêm hai hộp, tránh để hai chị dâu lời ra tiếng vào.
Mua đồ xong, Kiều Nhiễm thẳng đường đến nhà họ Kiều.
Bây giờ có xe đạp rồi, đi lại cũng tiện hơn nhiều.
Không bao lâu đã tới nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều vừa mới ăn sáng xong, thấy Kiều Nhiễm tới thì rất ngạc nhiên.
Kiều Đại tẩu biết Kiều Nhiễm giờ phát đạt rồi, cũng muốn dựa vào cô em chồng này, nên thấy Kiều Nhiễm đến thì nhiệt tình ra mặt.
Lại thấy đằng sau xe Kiều Nhiễm có bao lớn bao nhỏ, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.
Cô em chồng này chắc chắn là mang đồ tốt về biếu nhà mẹ đẻ, chắc cũng có phần của cô, sao mà cô không vui cho được?
Kiều Đại tẩu tươi cười, chào đón Kiều Nhiễm, "Ui, em gái, em đến rồi à? Mau để đồ xuống rồi vào nhà nghỉ chút.
Từ khi em lên huyện, chị lâu lắm rồi không gặp em, nhớ em quá trời luôn."
Đối mặt với lời chào hỏi của Kiều Đại tẩu, người ta đã nhiệt tình vậy rồi, mình cũng không thể tỏ ra khó coi được, nên Kiều Nhiễm cũng cười đáp, "Vâng, đúng là lâu rồi không về."
"Nào, em gái, khát nước chưa, mau uống nước đi.
Nhà không có đường đỏ, chỉ có nước đun để nguội thôi, em đừng chê nhé." Kiều Đại tẩu nói, rót một chén nước lạnh ra.
Bây giờ trời nóng lên rồi, ai cũng không thích uống nước nóng, uống nước lạnh cho dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận