Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 415: Mua được Tứ Hợp Viện (length: 7609)

Kiều Nhiễm không chút do dự lên tiếng, "Tốt, vậy ta ngày mai liền đi qua một chuyến."
Kiều Nhiễm tới kinh đô mục đích chủ yếu chính là vì mua Tứ Hợp Viện, hiện tại nghe nói có thể mua được, đương nhiên cao hứng.
Chờ lấy được Tứ Hợp Viện, đến thế kỷ hai mươi mốt, một bộ Tứ Hợp Viện, bán đi hơn trăm triệu giá tiền đều không phải là mộng.
"Được, ngày mai buổi sáng, chúng ta liền cùng nhau qua đó."
"Được, bá mẫu, chuyện này làm phiền ngươi."
Tôn Duyệt giảo hoạt cười cười, "Không có việc gì, không phiền phức."
Ăn xong cơm tối, Kiều Nhiễm vì chạy ở bên ngoài một ngày, đau lưng, sau khi trở về phòng, nằm ở trên giường, không đầy một lát liền ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Từ mụ đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm phong phú.
Kiều Nhiễm cùng Tôn Duyệt ăn xong, dưới sự dẫn đường của Tôn Duyệt, đi tới chỗ bạn của người bán Tứ Hợp Viện.
Nhà họ Chu có xe hơi, cho nên đi lại rất thuận tiện.
Rất nhanh, hai người liền tới nơi.
Một phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp ra đón bọn họ.
Phụ nữ nói ngay vào vấn đề, "Tôi có hai bộ Tứ Hợp Viện, đều muốn bán, hai bộ cô có thể xem, muốn mua bộ nào, cứ nói."
Kiều Nhiễm khẽ gật đầu, "Được."
Nghe phụ nữ nói vậy, trong lòng nàng vô cùng cao hứng.
Dù sao, mua Tứ Hợp Viện càng nhiều càng tốt.
Nếu tiền đủ, mua hai bộ Tứ Hợp Viện càng tốt hơn.
Mang tới thế kỷ hai mươi mốt, sẽ kiếm được nhiều tiền chênh lệch hơn.
Phụ nữ dẫn Kiều Nhiễm đi xem hai bộ Tứ Hợp Viện.
Hai bộ Tứ Hợp Viện vị trí đều không tệ, ngay bên cạnh cố cung.
Nhà cửa cũng coi như được bảo tồn khá tốt, kết cấu tổng thể rất tốt, sạch sẽ gọn gàng.
Sau khi xem xong, phụ nữ báo giá với Kiều Nhiễm.
Một bộ là hai vạn hai, một bộ là hai vạn.
Sau khi xem xong, phụ nữ hỏi Kiều Nhiễm, "Cô xem, hai bộ này, cô định mua bộ nào?"
Kiều Nhiễm dè dặt hỏi một câu, "Ta muốn mua cả hai bộ, có được không?"
Kiều Nhiễm nói xong, phụ nữ không khỏi ngớ người, "Hai bộ đều muốn?"
"Ừm, ta thấy cả hai bộ này đều rất tốt, cô có thể bán hết cho ta không?"
Phụ nữ nghe vậy, mặt mày khẽ cong lên, lộ rõ vẻ vui mừng.
Thực tế năm nay Tứ Hợp Viện khó bán.
Vì giá cả tương đối cao, người bình thường nào ngay lập tức có thể xuất ra mấy vạn đồng.
Nhà giàu có thể chi tiền, nhưng lại không để ý loại nhà này, người giàu thích ở biệt thự nhỏ, ở Tứ Hợp Viện trải nghiệm hiển nhiên không tốt bằng biệt thự nhỏ.
Có thể bán được một bộ Tứ Hợp Viện đã không dễ, giờ lại có thể bán được cả hai bộ, phụ nữ đương nhiên cao hứng.
Thấy phụ nữ không lên tiếng, Kiều Nhiễm lại hỏi một câu, "Sao... không thể bán sao? Hai bộ không được, thì một bộ vậy..."
Phụ nữ chặn lời, "Không phải, cô muốn mua hai bộ, đương nhiên có thể.
Tôi chỉ không ngờ cô sẽ mua cả hai bộ ngay."
Kiều Nhiễm nói, "Tôi rất thích Tứ Hợp Viện, mua một bộ mình ở, một bộ khác cho cha mẹ chồng ở."
Kiều Nhiễm tùy tiện bịa lý do, dù sao người ta cũng không thể kiểm chứng thật giả.
Phụ nữ gật gù, "Cô thật hiếu thuận, còn muốn mua nhà giúp cha mẹ chồng."
Kiều Nhiễm mặt không đỏ tim không đập đáp, "Hiếu thuận với người lớn là phải thế!"
Phụ nữ nói, "Thôi được, cả hai bộ tôi đều bán cho cô.
Vậy đi, cô mua một lần cả hai bộ, tôi sẽ tính rẻ cho cô chút, tổng cộng tính cô bốn vạn đồng nhé!"
Kiều Nhiễm nghe thấy hai bộ Tứ Hợp Viện chỉ cần bốn vạn đồng, hít sâu một hơi, thật sự quá hời, không hề nói điêu.
Tuy năm nay bốn vạn đồng không phải con số nhỏ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ tương đương mấy trăm vạn đồng của thế kỷ hai mươi mốt.
Nhưng hai bộ Tứ Hợp Viện, ở thế kỷ hai mươi mốt, không phải mấy trăm vạn có thể mua được!
Kiều Nhiễm vừa định đáp ứng, không ngờ Tôn Duyệt lại lên tiếng, "Hiện giờ Tứ Hợp Viện ế ẩm như vậy, hai bộ mà bốn vạn đồng cũng quá đắt, ta thấy nhiều lắm là ba vạn tám.
Cô xem, hai bộ ba vạn tám, cô có bán không?"
Kiều Nhiễm ngược lại không ngờ Tôn Duyệt sẽ giúp mình cò kè mặc cả.
Vừa ép nhiều giá như vậy, Kiều Nhiễm còn có chút lo, sợ người ta sẽ không muốn bán.
Không ngờ, phụ nữ do dự một lát, thật sự đáp ứng.
"Vậy được rồi, ba vạn tám thì ba vạn tám, đây là giá thấp nhất rồi."
Tôn Duyệt cười cười, không nói thêm gì, liếc mắt ra hiệu với Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm trong lòng cảm kích vô cùng.
Lập tức tiết kiệm được hai nghìn đồng, quả thật là niềm vui bất ngờ.
Hai nghìn đồng, ở thời đại này cũng là một món tiền lớn.
Ba vạn tám mua hai bộ Tứ Hợp Viện, Kiều Nhiễm thật sự cảm thấy nhặt được một món hời siêu lớn.
Rất nhanh, đưa tiền, tới đường làm thủ tục sang tên nhà cửa liên quan.
Xong xuôi, đã là giữa trưa.
Kiều Nhiễm tâm tình tốt, đương nhiên, cảm kích Tôn Duyệt vô cùng.
Người ta không chỉ giúp mình hỏi được người bán, còn cố ý theo nàng đi xem nhà, cuối cùng lại giúp nàng ép giá, đi làm thủ tục liên quan.
Thế nào đi nữa, mình chắc chắn phải bày tỏ chút lòng cảm ơn.
"Bá mẫu, bà giúp ta chuyện lớn như vậy, thật sự rất cảm ơn bà.
Vậy đi, trưa nay chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh, ta mời bà ăn một bữa cơm!"
Tôn Duyệt cười khoát tay, "Không cần cám ơn, ta ở nhà rảnh rỗi cũng là rảnh, cùng cô đi một chuyến giết thời gian cũng rất tốt.
Con trai ta bảo, cô đã chiếu cố nó nhiều trên tàu, còn dạy nó không ít thứ, ta mới là người phải cảm ơn cô mới đúng.
Giúp chút chuyện này, đáng là gì chứ?"
Kiều Nhiễm lại khách khí vài câu, thấy Tôn Duyệt không chịu đi ăn ở tiệm cơm quốc doanh, đành thôi.
Không mời người ta ăn cơm, thì đưa chút quà cũng được.
Kiều Nhiễm từ trong không gian lấy ra một bộ đồ thủy tinh, lại lấy ra hai chiếc kẹp tóc xinh xắn, tặng cho Tôn Duyệt.
Tôn Duyệt là một người rất thích chưng diện, đối với những món quà thế này chắc sẽ thích.
Quả nhiên, đúng như Kiều Nhiễm dự đoán, Tôn Duyệt thấy Kiều Nhiễm tặng quà, thực sự rất thích, nâng niu không nỡ rời tay.
Con bé này, lần trước tặng nước hoa với khăn lụa bà ấy cũng rất thích, thật là nắm bắt đúng ý bà ấy để tặng quà.
Một cô gái tinh tế hiểu lòng người như Kiều Nhiễm, thật không nhiều!
Tôn Duyệt càng nhìn càng quý mến Kiều Nhiễm.
Điều đáng tiếc duy nhất là Kiều Nhiễm đã kết hôn, nếu không bà chắc chắn sẽ tác hợp một chút cho nàng với con trai, để nhà họ Chu cưới được cô gái hợp mắt bà về.
Kiều Nhiễm ở Kinh Đô đợi thêm hai ngày, mọi chuyện cần thiết đều đã làm xong, còn sắm sửa được không ít đồ tốt, nên không định ở lại Kinh Đô nữa, chuẩn bị lên đường về.
Chuyến đi này, trước sau đã chậm trễ không ít ngày.
Nghĩ đến Giang Vệ Quốc cùng các con ở cách xa ngàn dặm, Kiều Nhiễm không khỏi có chút lo lắng cùng nhớ nhung.
Trước kia nhiều nhất cũng chỉ ở ngoài một đêm không về, lần này đi quá lâu, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nghe nói Kiều Nhiễm phải về, nhà họ Chu nhiều lần níu kéo, muốn nàng ở lại Kinh Đô chơi thêm vài ngày, nhưng đều bị Kiều Nhiễm từ chối.
Trước khi chuẩn bị đi, nhà họ Chu rất chu đáo, cố ý để Từ mụ chuẩn bị không ít đồ ăn ngon, cho Kiều Nhiễm mang theo, để nàng trên tàu ăn ngon uống ngon...
Bạn cần đăng nhập để bình luận