Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 64: Không cầm thịt (length: 7679)

Từ Dũng cười cười.
Hắn thừa biết, Kiều Nhiễm đây là càng che càng lộ.
Ai lại đi mượn rơm rạ vào nửa đêm bao giờ.
Bất quá đối với lý do thoái thác của Kiều Nhiễm, Từ Dũng cũng không vạch trần.
"Ngươi nói đúng lắm, nhưng mà ngươi là phụ nữ, nửa đêm ra ngoài không an toàn, vẫn là ban ngày ra tốt hơn.
Hay là để ta đưa ngươi về đi, nửa đêm, đừng có gặp nguy hiểm gì." Từ Dũng xung phong nhận việc.
Đối với lòng tốt của Từ Dũng, Kiều Nhiễm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"Không cần đâu, nhỡ đâu bị người trong đội sản xuất thấy thì không khéo người ta lại đồn hai ta có gian tình đấy, vẫn là phải chú ý tránh hiềm nghi."
Thấy Kiều Nhiễm nói vậy, Từ Dũng cười gượng gạo rồi không lên tiếng nữa.
Kiều Nhiễm vội vàng chạy về.
Từ Dũng tuy không nói gì nhưng trong lòng Kiều Nhiễm ít nhiều vẫn hơi lo lắng.
Cũng may hắn chỉ là một thanh niên trí thức, không quen biết những người khác trong đội sản xuất, cũng không đến mức đi loanh quanh bàn tàn.
Ngày thứ hai, Kiều Nhiễm đem ống xương mua về rửa sạch rồi ninh một nồi canh xương lớn.
Canh xương nhiều, uống liền hai ba ngày.
Không nói đến những thứ khác, trong khoảng thời gian này cơm nước được cải thiện, Kiều Nhiễm cảm thấy thân thể khỏe lên rõ rệt, mấy đứa nhỏ nhìn cũng có tinh thần hơn trước.
Nhất là Giang Đông Tuấn, mỗi ngày uống thêm sữa bò, lại được ăn dặm đầy đủ chất, nuôi mập mạp.
Bình thường Kiều Nhiễm đã chăm sóc làn da bọn nhỏ tốt rồi, bây giờ ôm Giang Đông Tuấn ra ngoài, mọi người trong đội sản xuất đều khen cu cậu được nuôi tốt.
Toàn đội sản xuất sợ là không tìm đâu ra đứa trẻ thứ hai nào lớn lên tốt như Giang Đông Tuấn.
Năm trước bận rộn không có việc gì làm, thoáng cái đã đến ngày 29 tháng chạp.
Ngày mai là giao thừa, gần Tết rồi, nhà nhà tất bật, chuẩn bị cho đêm trừ tịch.
Thời đại này khác với thế kỷ 21, hương vị Tết vẫn đậm đà lắm.
Quanh năm suốt tháng, dân chúng mong chờ nhất chính là Tết, dù có nghèo khó đến đâu, đến Tết, trên bàn cơm cũng có thịt.
Người lớn thì còn đỡ, bọn trẻ con càng mong chờ Tết hơn, vì Tết mới được ăn ngon hơn ngày thường một chút, còn có quần áo mới để mặc.
Kiều Nhiễm cũng bắt đầu bận rộn.
Gần Tết, nhà Kiều Nhiễm quyết không có ý định ăn Tết cùng nhà ông bà Giang.
Ý của ông bà Giang là cả nhà nên quây quần cùng nhau.
Tuy nói là phân gia, nhưng bố mẹ còn đó, ăn Tết nhất định phải đoàn viên.
Kiều Nhiễm lại thẳng thừng cự tuyệt.
Ăn Tết cùng ông bà Giang còn có Giang Ái Anh, nàng đoán cơm tất niên cũng nuốt không nổi.
Vợ cả vợ lẽ lại không thể từ chối.
Dù sao Giang Vệ Dân với Giang Vệ Đảng cũng chưa chết, không nên cãi nhau tay đôi với bố mẹ ruột.
Lý Thúy Cúc thì ngược lại im lặng nhưng Lưu Mỹ Linh lại có ý kiến rất lớn.
Ông bà Giang có ý đồ gì nàng rõ mười mươi.
Còn không phải định chiếm hai căn phòng tiện nghi của hai người họ đấy à?
Hai ông bà chia thịt cho con út hết rồi, còn lại cũng ăn hết.
Gần Tết rồi lại muốn tranh ăn phần thịt của hai người họ?
Tính toán hay thật đấy.
Đều là con trai, vậy mà Lưu Mỹ Linh không quen nhìn dáng vẻ bất công, thiên vị của ông bà Giang.
Sao mà cứ hễ có gì tốt cũng cho lão út?
Lưu Mỹ Linh đôi khi không khỏi nghi ngờ, liệu có phải chỉ có Giang Vệ Hoa là con ruột của ông bà Giang, còn lại mấy người con trai đều là nhặt về không.
Nếu không thì đã là con trai rồi, sao mà đối xử khác biệt đến mức thái quá như thế chứ?
"Mẹ anh cũng hay thật đấy, mình đem thịt cho lão út ăn hết rồi, còn để con em anh ăn, giờ gần Tết không có thịt lại thèm thịt của chúng ta.
Tôi nói cho anh biết, thịt này chỉ nhà mình ăn thôi, đến mai giao thừa, đại phòng nhà mình sẽ không mang thịt ra." Lưu Mỹ Linh giận dữ càu nhàu với Giang Vệ Dân.
Giang Vệ Dân là một kẻ nghe lời mẹ, nghe vợ trẻ cằn nhằn về mẹ, theo phản xạ là bênh mẹ ngay.
"Em nói gì vậy, chẳng qua chỉ có tí thịt thôi mà, nhỏ mọn thế làm gì?
Anh làm con trai hiếu thuận chút cũng phải.
Gần Tết rồi, chứ có phải lúc khác đâu, ăn chút thịt có sao."
Thấy Giang Vệ Dân có thái độ này, Lưu Mỹ Linh càng thêm tức.
"Anh chỉ biết hiếu thuận, đối với bố mẹ thì tốt, nhưng một chút cũng không nghĩ cho vợ con mình.
Cả một năm nay nhà tôi vất vả kiếm điểm công, cũng chỉ được có tí thịt. Mình không nỡ ăn, vậy mà lại muốn đưa cho bố mẹ anh, với cả em anh ăn?
Bọn họ có phải là không được chia thịt đâu, sao phải thèm của nhà mình?
Mẹ anh cũng khéo thật, chia thịt cho phòng tư, giờ lại muốn ăn của nhà mình, ha ha, coi người ta như rơm rác vậy!"
Nghe Lưu Mỹ Linh lải nhải không ngừng, Giang Vệ Dân càng không vui, "Cái bà này, sao mà thích tính toán chi li thế?"
Lưu Mỹ Linh giận dữ mắng, "Ai tính toán chi li? Giang Vệ Dân, tôi thấy trong lòng anh chỉ có mẹ anh thôi, chứ không có tôi với con. Người như anh thì lấy vợ làm gì, về sống với mẹ cho xong.
Tôi cho anh biết, cơm tất niên thì chúng ta có thể cùng ăn, nhưng mà thịt thì đừng hòng.
Sau Tết thiếu thịt ăn, thì sang năm chúng ta ăn, dù sao cũng không thể để thiệt, đem thịt tiết kiệm được cho bọn họ ăn.
Anh mà dám không đồng ý thì sang năm tôi sẽ về nhà ngoại, không sống với anh nữa, ai thích sống với anh thì cứ tự nhiên!"
Giang Vệ Dân thấy Lưu Mỹ Linh bốc hỏa, không phải là đang đùa, lập tức sợ xanh mặt.
"Được được được, ăn Tết cùng nhau, đại phòng nhà mình không mang thịt ra là được."
Giang Vệ Đảng, con trai thứ hai vừa đi ngang qua trước cửa đại phòng, nghe được người ở đại phòng cãi nhau, liền nhíu mày.
Đại phòng không mang thịt ra, vậy nhị phòng cũng không thể mang thịt ra được.
Đối với hành vi của Giang Thủy Sinh với Thái Kim Hoa, Giang Vệ Đảng có ý kiến rất lớn.
Ban đầu ăn Tết, bố mẹ cũng có thịt để ăn, thế mà lại mang đi cho con út, giờ thì lại trông chờ vào mấy phòng khác.
Giang Vệ Đảng nghĩ đến vợ trẻ đang mang thai, cần phải ăn uống đầy đủ. Ăn Tết cũng chỉ được có vài cân thịt, vợ trẻ còn nhịn, nếu như mang phần thịt này ra cả nhà cùng ăn, thì có lỗi với vợ.
Hắn đã lập gia đình rồi, dù sao cũng phải lo cho tổ ấm của mình, phải nghĩ nhiều hơn cho vợ và con.
Vì vậy lúc này, Giang Vệ Đảng cũng quyết định, ăn Tết thì nhị phòng không mang thịt, năm sau dùng để tiếp đãi người thân với cả để bồi bổ cho vợ.
...
Bên kia, Giang Vệ Quốc vẫn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện.
Đã là 29 tháng chạp, ngày mai giao thừa, hắn lại không thể về nhà ăn Tết.
Bất quá Giang Vệ Quốc quen ở trong quân đội rồi nên cảm thấy cũng chấp nhận được. Mấy năm nay đều cùng đồng đội ăn Tết, cũng rất náo nhiệt.
Chu Đông đến thăm Giang Vệ Quốc vào ngày 29, "Vệ Quốc, mai giao thừa rồi, một mình cậu ở bệnh viện chắc buồn lắm, đến nhà tớ ăn cơm đạm bạc nhé, tớ sẽ bảo vợ tớ làm thêm mấy món cho cậu."
Chu Đông rất thưởng thức Giang Vệ Quốc nên không tránh khỏi quan tâm nhiều hơn một chút.
Giang Vệ Quốc không ở lại quân đội nữa, về sau có lẽ không gặp lại được, bây giờ có thể quan tâm thì nên cố gắng quan tâm thêm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận