Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 161: Đoạt danh tiếng (length: 7760)

Tôn Phân vô cùng buồn bực ngồi trước bàn làm việc.
Kiều Nhiễm tiện nhân này, chính là cố ý đến đánh nàng mặt đây này!
Hôm qua nàng vừa mới khoe khoang xong đồng hồ, kết quả Kiều Nhiễm ngược lại tốt, hôm nay liền đeo một cái đồng hồ càng đẹp mắt tới. Đây không phải đánh nàng mặt là cái gì?
Tôn Phân bị tức đến mức hỉ mũi trừng mắt, hết lần này tới lần khác lại không thể phát tác.
Chung quanh đồng nghiệp ngược lại là không có chú ý tới biểu lộ của Tôn Phân, tiếp tục vây quanh trước mặt Kiều Nhiễm, hâm mộ thưởng thức chiếc đồng hồ của Kiều Nhiễm.
"Kiều đồng chí, chiếc đồng hồ này của ngươi cũng quá dễ nhìn, mua ở đâu vậy?
Chỗ chúng ta, cái huyện nhỏ này không có, khẳng định là mua ở thành phố lớn rồi phải không?" Một vị nữ đồng nghiệp tám chuyện hỏi một câu.
Kiều Nhiễm gật đầu, "Ừm, là bạn ta từ Hải Thị mua giúp ta."
Nghe được trả lời của Kiều Nhiễm, mọi người nhẹ gật đầu.
Cứ tưởng đâu, đồng hồ của Kiều Nhiễm đẹp mắt như vậy, ở cái huyện nhỏ này khẳng định không mua được.
Từ Hải Thị mua về, cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao Hải Thị là thành phố lớn gần biển, có rất nhiều đồ vật tân triều của nước ngoài truyền vào trước.
"Kiều đồng chí, chiếc đồng hồ này của ngươi bao nhiêu tiền?"
Kiều Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nói, "Không phải rất đắt, thêm phiếu đồng hồ, một trăm ba mươi đồng, không thêm phiếu đồng hồ thì một trăm năm mươi đồng."
Nghe được giá cả, đồng nghiệp trong phòng làm việc không khỏi xuýt xoa một tiếng.
Giá tiền này thật đúng là không đắt đâu.
Ngay cả ở cửa hàng cung tiêu xã của huyện thành mua đồng hồ, một chiếc đồng hồ cũng phải một trăm hai, một trăm ba mươi đồng.
Thế nhưng kiểu dáng đồng hồ đều rất quê mùa, chẳng đẹp mắt chút nào.
Đồng hồ của Kiều Nhiễm đẹp và thời thượng như thế, mà cũng chỉ cần một trăm ba mươi đồng, có thể nói là rất rẻ.
Cũng khó trách, hôm qua Kiều Nhiễm nói đồng hồ của Tôn Phân mua đắt.
Như thế so sánh, giá Tôn Phân mua đúng là đắt sao?
Giá cả đắt hơn Kiều Nhiễm mấy chục đồng, kiểu dáng lại không đẹp bằng.
Lúc này, mặt Tôn Phân nóng rát.
Nghĩ đến hôm qua mình đã chế giễu Kiều Nhiễm, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Người ta nào phải là không mua nổi đồng hồ đâu?
Người ta không chỉ mua nổi, mà đồng hồ mua còn đẹp hơn của nàng rất nhiều.
Đáng tiếc, lời nói ra không thể rút lại.
Mặt mũi nàng đã mất hết, không cách nào vãn hồi.
"Kiều đồng chí, đồng hồ đẹp như vậy, trước kia sao không thấy ngươi đeo, nếu ta có đồng hồ đẹp như vậy, ta khẳng định mỗi ngày đều đeo." Vương Tuyết hâm mộ nói.
Những nữ đồng nghiệp khác cũng chung ý nghĩ, nếu mình có được chiếc đồng hồ như này, sao lại không đeo ra khoe khoang chứ? Đi đến đâu cũng có thể làm đẹp một chút.
Ánh mắt Kiều Nhiễm nhàn nhạt lướt qua người Tôn Phân, sau đó nói, "Ta cũng không giống có người, thích khoe khoang đắc ý.
Trước đó lười đeo, chẳng qua có người nói ta trộm đồng hồ của nàng, ta phải chứng minh bản thân mình chứ?
Chính ta có, còn có một cái đẹp hơn, cần gì trộm của nàng?"
Kiều Nhiễm nói như vậy, tất cả mọi người gật đầu phụ họa.
Kiều Nhiễm có đồng hồ đẹp như thế, xác thực không cần trộm của người khác.
Trong chuyện này, Tôn Phân vu oan giá họa là điều không thể nghi ngờ.
Mọi người nhìn Kiều Nhiễm với ánh mắt đồng cảm, nếu họ bị người ta vu oan, chắc chắn cũng sẽ rất tức giận.
Tôn Phân vì chọc tức Kiều Nhiễm, mặc dù tức đến chết đi sống lại, thế nhưng lại không dám cãi lại.
Hôm nay nàng đã quá mất mặt, chỉ có thể giả chết, giảm bớt sự tồn tại của mình.
Lúc này, trong văn phòng một nữ đồng nghiệp mặt mày ủ rũ, ngượng ngùng hỏi Kiều Nhiễm, "Kiều đồng chí, dạo này ta đang định mua đồng hồ.
Đồng hồ của ngươi đẹp như vậy, giá cả cũng không đắt, ta có thể nhờ ngươi mua giúp ta một chiếc được không?
Nếu được, ta gửi thêm cho ngươi năm đồng tiền công, ngươi thấy sao?"
Vị nữ đồng nghiệp này tính toán trong lòng.
Đồng hồ cũ ở cung tiêu xã cũng phải một trăm ba mươi đồng, mà đồng hồ đẹp như của Kiều Nhiễm cũng chỉ có giá ấy.
Mình thêm năm đồng tiền công, cũng là có lời.
Nhưng nàng lo Kiều Nhiễm không đồng ý giúp.
Dù sao đồng hồ đẹp như vậy chắc chắn không dễ mua, năm đồng tiền công cũng không nhiều.
"Không được thì thêm mười đồng, hai mươi đồng cũng được!" Nữ đồng nghiệp này lại bổ sung thêm một câu.
Kiều Nhiễm cười nói, "Tiền đồng chí, chúng ta đều là đồng nghiệp, nói những lời này khách khí quá.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi đưa ta một trăm ba mươi đồng là được, không cần tiền công đâu."
Nghe vậy, trên mặt Tiền đồng chí lộ ra vẻ vui mừng.
Kiều Nhiễm có thể đồng ý mua giúp nàng, nàng đã rất vui rồi.
Mà bây giờ không chỉ giúp nàng mua, còn không lấy một đồng tiền công, lại càng làm nàng kinh hỉ vô cùng.
Thời buổi này, ai cũng khó khăn, chắc chắn ai cũng muốn tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.
Không cần tiêu thêm tiền, ai mà không vui chứ?
"Kiều đồng chí, ngươi thật tốt bụng quá! Ta cũng không biết nói gì cho phải!" Tiền đồng chí nhìn Kiều Nhiễm đầy cảm kích.
Kiều Nhiễm cười cười, "Tiền đồng chí, ngươi thật sự không cần khách khí với ta, giữa đồng nghiệp, giúp đỡ nhau chút chuyện nhỏ có là gì.
Ta là người mới, trong công việc còn nhiều điều chưa hiểu, sau này không chừng còn cần ngươi chỉ bảo, đến lúc đó khẳng định phải làm phiền ngươi hỗ trợ, chắc chắn ngươi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, phải không?"
Tiền đồng chí vội vàng đáp, "Kiều đồng chí, sau này có gì không hiểu cứ hỏi ta, đừng khách khí với ta."
Kiều Nhiễm đáp, "Được rồi, Tiền đồng chí, ta nhất định sẽ không khách khí với ngươi."
Tiền đồng chí vẫn giữ vẻ mặt cảm kích, nàng cảm thấy hôm nay thật sự là nhặt được món hời lớn.
Kiều Nhiễm thầm nghĩ, chính mình mới là người nhặt được món hời.
Những chiếc đồng hồ này ở thế kỷ hai mươi mốt chẳng đáng giá mấy xu, là quà tặng của công ty.
Nếu không phải công ty đóng cửa, mà mua theo giá thị trường, cũng chỉ hơn một trăm đồng một chiếc.
Lợi nhuận từ đồng hồ lớn, chi phí sản xuất lại rất thấp.
Đồng hồ của mình đều là hàng xịn, bán một chiếc ra ngoài là có thể kiếm hơn một trăm đồng, thật sự là quá tuyệt vời.
Tiền đồng chí vẫn còn hơi ngại ngùng, nói với Kiều Nhiễm, "Kiều đồng chí, thật sự là làm phiền ngươi quá, hay là trưa nay ta mời ngươi ăn cơm nhé?"
Một bữa cơm cũng chẳng đáng là bao, so với số tiền công định trả trước đó chẳng thấm vào đâu.
Người ta giúp mình một việc lớn như vậy, Tiền đồng chí cảm thấy mời người ta một bữa cơm là lẽ đương nhiên.
Kiều Nhiễm hiểu ý tốt của Tiền đồng chí, nhưng vẫn từ chối, "Tiền đồng chí, không cần đâu, ta mang cơm theo rồi.
Đừng khách sáo với ta, không cần mời cơm đâu."
"Nhưng mà..."
Tiền đồng chí vẫn còn bộ dạng áy náy.
"Không có gì nhưng mà cả, đều nói rồi, chúng ta là đồng nghiệp.
Nếu ta giúp ngươi việc lớn thì thôi, chỉ là chuyện nhỏ, khách sáo làm gì?"
Thấy Kiều Nhiễm kiên quyết, Tiền đồng chí cũng không nói gì thêm.
Tôn Phân nhìn Kiều Nhiễm hòa nhập với đồng nghiệp trong văn phòng, tức đến sắp nổ tung.
Tiện nhân này, lại được dịp nổi bật, danh tiếng của mình đều bị nàng cướp sạch…
Bạn cần đăng nhập để bình luận