Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 413: Oan gia ngõ hẹp (length: 7803)

Kiều Nhiễm cũng không để ý, ngược lại đối với Tôn Duyệt kiểu tùy tiện cởi mở tính tình rất thích, khiến người ta cảm thấy thân cận, không có cảm giác xa cách.
Không giống những quý bà có điều kiện tốt, luôn cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, không dính bụi trần.
Đối với những chuyện Tôn Duyệt hỏi han, Kiều Nhiễm đều trả lời hết.
Khi biết Kiều Nhiễm đã kết hôn, có ba đứa con, Tôn Duyệt lập tức ngây người ra.
Vốn còn trông cậy vào tác hợp cho con trai, tìm con dâu, lần này thì tốt, chút hy vọng cũng mất sạch.
Người ta con đã có ba đứa, con trai của bà còn có cơ hội nào?
Chu Khải nghe được Kiều Nhiễm đã kết hôn, có con, cũng thất lạc trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh lại!
Đối với tình cảm dành cho Kiều Nhiễm, Chu Khải phần nhiều là sùng bái, xem Kiều Nhiễm như lão sư và chị gái.
Tôn Duyệt cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Không làm con dâu được thì làm bạn với con trai bà cũng không tệ.
Lần này Kiều Nhiễm cố ý tự mình đến kinh đô, ngoài công tác ra, còn muốn mua một cái Tứ Hợp Viện, liền đem chuyện này nói với Tôn Duyệt.
Tôn Duyệt tỏ ra rất nhiệt tình, nói với Kiều Nhiễm, "Cô Kiều, cô ở kinh đô không quen, mua nhà lại khó tìm đường. Nhà chúng ta ở kinh đô nhiều năm như vậy, người quen cũng nhiều, để tôi giúp cô hỏi thử xem sao.
Người quen giới thiệu cũng tránh bị hớ, giá cả chắc chắn cũng có lợi hơn một chút."
Mắt Kiều Nhiễm sáng lên, vội vàng gật đầu.
"Tốt, bá mẫu, vậy làm phiền các người!"
Tôn Duyệt không để ý khoát tay, "Khách sáo quá, chuyện nhỏ thôi, có đáng gì đâu."
Một bữa cơm, mọi người vừa nói vừa cười ăn xong.
Tôn Duyệt khá hoạt ngôn, Kiều Nhiễm cũng là người có thể nói chuyện.
Hai người tính cách tương đồng, nói chuyện rất hợp ý, đủ loại chủ đề nói không ngớt.
Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều, Kiều Nhiễm không tiếp tục nghỉ ngơi mà chuẩn bị đến một nhà máy cơ khí ở kinh đô, trước tiên giải quyết công việc trong xưởng.
Sau khi hoàn thành hết công việc, mới bận đến việc riêng.
Nhà máy cơ khí cách nhà Chu Khải có một khoảng cách, nên lúc Kiều Nhiễm ra ngoài, bố mẹ Chu Khải rất nhiệt tình muốn đưa Kiều Nhiễm qua.
Nhà bọn họ có xe hơi, đi lại khá thuận tiện.
Nhưng Kiều Nhiễm cảm thấy, mình đến nhà người ta ở nhờ, ăn uống đã đủ làm phiền, nên không dám tiếp tục làm phiền người ta nữa.
Cũng may, việc đi lại ở kinh đô tương đối dễ dàng, xe buýt đâu đâu cũng có.
Kiều Nhiễm đi xe buýt, vòng vèo vài lượt thì đến nhà máy cơ khí.
Trong xưởng, rất nhiều thiết bị cứ một thời gian đều phải đổi thành loại tân tiến nhất để nâng cao hiệu suất và sản lượng.
Kiều Nhiễm đưa giấy chứng nhận công tác ra, cùng người phụ trách của nhà máy cơ khí bàn về chuyện đặt hàng máy móc.
Ở nhà máy cơ khí chờ đến giữa trưa, coi như Kiều Nhiễm đã xong việc.
Đặt hàng xong máy móc, nhà máy cơ khí sẽ thu xếp cho xe đưa về xưởng.
Sau khi mọi việc thỏa đáng, Kiều Nhiễm lại về nhà Chu Khải.
Vừa về đến nhà Chu Khải, đã thấy có khách đến.
Mà lại trùng hợp, trong số khách này còn có "người quen" của Kiều Nhiễm.
Trong đó có Tôn Linh, còn có Tôn Dật Thần.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lại có thể đụng mặt hai người này.
Từ khi Tôn Dật Thần dẫn Tôn Linh về kinh đô, Kiều Nhiễm đã rất lâu không gặp họ.
Có lúc cảm thấy thế giới rất lớn, có lúc lại thấy thế giới quá nhỏ.
Không phải sao, đến kinh đô vậy mà lại có thể gặp được hai người kia.
Thật không ngờ họ lại quen biết nhà Chu Khải.
Nhưng nghĩ lại, điều kiện của hai nhà đều rất tốt, vừa nhìn liền biết là nhà quyền quý ở kinh đô, có quan hệ cũng là chuyện bình thường.
Cũng may Kiều Nhiễm hóa trang, cho dù Tôn Linh và Tôn Dật Thần có Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không nhận ra nàng.
Thấy Kiều Nhiễm về, Chu Khải mau đến nói, "Chị Kiều, chị về rồi à? Xong việc rồi hả?"
Kiều Nhiễm gật đầu, "Ừm, nhà anh có khách à?"
Chu Khải gật đầu, "Đúng, cậu mợ, còn có anh chị họ tới."
Kiều Nhiễm trong lòng kêu lên một tiếng, thì ra người nhà họ lại thân thích.
Tôn Duyệt họ Tôn, Tôn Linh cũng họ Tôn, mẹ của Chu Khải cũng chính là cô của Tôn Linh.
Nàng có thể gặp được cả nhà này, thật là trùng hợp.
Kiều Nhiễm nói, "Vậy tôi không làm phiền các người nữa, tôi lên lầu trước nhé?"
Chu Khải nói, "Chị Kiều, chị có muốn làm quen với họ một chút không?"
Kiều Nhiễm khoát tay, "Không cần, người thân của nhà anh, tôi cũng không cần làm quen."
"Vậy được, chị Kiều, chị cứ nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ăn cơm em gọi chị."
Kiều Nhiễm vội lấy cớ nói, "Tôi hơi khó chịu, muốn ngủ một giấc, bữa tối chắc không ăn được."
Kiều Nhiễm chỉ không muốn tiếp xúc nhiều với Tôn Linh và Tôn Dật Thần, sợ bị bại lộ, nàng cũng không thể đảm bảo việc hóa trang của mình không có sơ suất.
Dung mạo thay đổi, nhưng những đặc điểm khác có lẽ vẫn có thể bị người khác nhận ra.
Chu Khải nghe Kiều Nhiễm nói vậy, vội hỏi, "Chị Kiều, chị sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Kiều Nhiễm thấy Chu Khải mặt mày lo lắng, giải thích, "Không sao, chỉ là ra ngoài bận đến giữa trưa, hơi mệt một chút, nghỉ ngơi tí là được, không có gì."
Lúc này Chu Khải mới yên tâm.
"Vậy thì tốt, chị Kiều, chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi chị tỉnh, nếu thấy đói bụng, em sẽ bảo dì Từ nấu riêng cho chị ăn."
Kiều Nhiễm cười, thật cũng không từ chối, "Được!"
Người nhà Tôn Linh ăn xong cơm tối mới về.
Kiều Nhiễm đợi bọn họ đi hết mới xuống lầu.
Dì Từ nấu cho Kiều Nhiễm một bát mì thịt băm, thêm một quả trứng, tuy không đặc biệt ngon, nhưng ăn cho đỡ bữa tối vẫn được.
Ngày thứ hai, Kiều Nhiễm cũng không rảnh rỗi, dù việc đặt hàng máy móc đã xong, chuyện Tứ Hợp Viện Tôn Duyệt cũng đang giúp đỡ hỏi han, nàng vẫn muốn đi dạo một vòng kinh đô, xem kinh đô rốt cuộc như thế nào.
Kiều Nhiễm cũng không nhận ra kinh đô của những năm này.
Kiều Nhiễm đi ra ngoài, Chu Khải vốn định làm người dẫn đường đi cùng, nhưng bị Kiều Nhiễm từ chối.
Chu Khải đi cùng, có vài việc nàng sẽ không tiện làm.
So với bên ngoài, kinh đô lớn hơn nhiều.
Kiều Nhiễm đi xe, cả ngày cũng chưa đi hết được.
Đi một chuyến trung tâm thương mại, mua chút đồ cho Giang Vệ Quốc và mấy đứa bé.
Đi dạo cả ngày, Kiều Nhiễm tiện đường ghé một chuyến khu buôn bán đồ cổ ở kinh đô, mua một lô đồ cổ.
Những đồ vật cũ kỹ này hiện tại không có giá trị gì, nhưng để đến thế kỷ hai mươi mốt, lại quý giá lạ thường.
Có một món đồ cổ có khả năng lên đến hơn trăm triệu giá cao.
Bây giờ, nàng không cần bỏ ra bao nhiêu tiền liền có thể mua được.
Mua được coi như lời, loại cảm giác này rất tuyệt!
Bận rộn cả ngày, Kiều Nhiễm vừa hát vừa trở về nhà Chu Khải.
Lúc về, nhà Chu gia vừa dọn cơm tối xong, Kiều Nhiễm liền cùng đi ăn.
Trên bàn ăn, Tôn Duyệt hào hứng nói với Kiều Nhiễm, "Cô Kiều, bạn tôi giúp nghe ngóng được, có một người quen của hắn, muốn bán Tứ Hợp Viện, cô xem có muốn mua không? Nếu không ngày mai tôi cùng cô đi xem thử?"
Kiều Nhiễm nghe Tôn Duyệt nhanh như vậy đã giúp hỏi được Tứ Hợp Viện, trong lòng vui mừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận