Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 143: Đi làm đưa tin (length: 7602)

Đừng nói bọn trẻ thèm, thật ra chính Dương Tiểu Thúy nghe được mùi thịt dê thơm lừng, cũng thèm nhỏ dãi.
Một bát thịt dê to thế này, hôm nay có thể đã thèm cho đã.
Dương Tiểu Thúy cầm thịt dê vào nhà, đổ ra bát nhà mình rồi trả bát lại cho nhà Kiều Nhiễm.
Lúc này, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đã tan học về, Kiều Nhiễm gọi hai đứa bé vào ăn cơm.
Hai đứa bé ngửi thấy mùi thịt dê thơm phức, kinh ngạc nói, "Mẹ, mẹ lại nấu thịt dê hả? Thơm quá."
Kiều Nhiễm cười đáp, "Đúng rồi, không phải trước đó các con nói muốn ăn sao? Hôm nay mẹ mua được thịt dê, liền nấu cho các con ăn."
"Mẹ, mẹ đối với tụi con tốt quá."
"Đúng vậy, mẹ tốt với tụi con nhất."
Đối mặt với hai đứa bé nịnh nọt, Kiều Nhiễm đã sớm quen rồi.
Bên kia, chồng Dương Tiểu Thúy đi làm về, thấy trên bàn có thêm một bát thịt thì vô cùng ngạc nhiên hỏi, "Hôm nay có thịt ăn hả? Ở đâu ra vậy?"
Tình hình trong nhà, chồng Dương Tiểu Thúy là Hồ Toàn, nắm rõ trong lòng, tháng này phiếu thịt đều bị hắn đem đi đổi phiếu lương với đồng nghiệp.
Không có phiếu thịt, tự nhiên không có thịt ăn.
Nhưng bây giờ trên bàn cơm lại có thịt, nhất định phải hỏi rõ nguồn gốc của chỗ thịt này.
Dương Tiểu Thúy giải thích nói, "Là Kiều đại muội tử sát vách đưa cho nhà mình."
Trước đó Dương Tiểu Thúy từng nhắc đến chuyện của Kiều Nhiễm với Hồ Toàn, biết người ta cũng từ nông thôn lên.
Tuy nói người ta có quan hệ tốt với vợ hắn, cũng khó có khả năng đưa thịt cho bọn hắn ăn.
Đầu năm nay, thịt quý giá thế nào, ai lại tặng không cho người khác bao giờ.
Hơn nữa đưa một chút thì thôi, một bát thịt to như thế kia, nhìn lượng là biết không ít, ít nhất cũng phải có ba bốn lạng chứ?
Ra tay hào phóng như vậy, thật là quá xa xỉ.
Ngay cả người ở thành phố, Hồ Toàn cũng chưa từng thấy nhà ai làm như vậy.
"Người ta có thể đưa cho chúng ta nhiều thịt như vậy sao?" Hồ Toàn khó tin hỏi.
"Ừ, hôm nay tôi đưa cho người ta một giỏ rau, người ta nấu thịt dê, bèn đưa cho tôi một bát, không nhận cũng không được." Dương Tiểu Thúy giải thích.
Hồ Toàn im lặng một chút rồi nói, "Xem ra nhà người ta cũng không tệ, sau này có thể qua lại nhiều hơn."
Không giống một số người, chỉ muốn chiếm tiện nghi của ngươi, chưa từng có ý định bỏ ra gì.
Dương Tiểu Thúy cười nói, "Đúng vậy, Kiều muội tử rất tốt, là người có thể kết giao lâu dài.
À đúng rồi, Kiều muội tử nhờ tôi trông nhà giúp đứa con nhỏ nhà họ, vợ chồng người ta đều phải đi làm, ban ngày không có thời gian trông."
Hồ Toàn gật đầu, "Giúp được thì cứ giúp thôi, đều là hàng xóm, quan hệ lại không tệ, cũng chẳng có gì khó."
"Người ta nói không để tôi giúp không công, một tháng sẽ cho tôi tám đồng tiền tiền công trông trẻ."
Nhắc đến đây, trong lòng Dương Tiểu Thúy vẫn rất vui.
Dù sao chồng cô một tháng lương chỉ hai mươi đồng, còn trước kia cô làm việc vặt, căn bản kiếm được chẳng bao nhiêu.
Hiện tại một tháng có thể kiếm được tám đồng tiền công trông trẻ, tình hình trong nhà có thể khá hơn nhiều.
Hồ Toàn nghe vậy thì rất ngạc nhiên, "Còn trả tiền à? Lại còn cho nhiều thế?"
Việc người ta cho tiền đã là quá bất ngờ với Hồ Toàn rồi, kết quả người ta lại trả tận tám đồng, gần bằng nửa tháng lương của hắn.
Hắn một người làm thuê, ở bên ngoài vất vả gần chết, một tháng cũng chỉ kiếm được hai mươi đồng, bất quá là trông nom một đứa bé, một tháng lại cho những tám đồng, theo Hồ Toàn thì đúng là nhiều quá.
Dương Tiểu Thúy nói, "Người ta ban đầu định cho mười đồng đấy, nhưng tôi thấy nhiều quá nên trả giá, cuối cùng định tám đồng.
Mà người ta cũng nói, có yêu cầu, chúng ta phải trông trẻ cho tốt, không được qua loa."
Hồ Toàn gật đầu, "Nếu người ta trả tiền, chúng ta nhất định phải tận tâm trông trẻ giúp người ta, không thể làm qua loa."
"Ừ, cho dù người ta không trả tiền thì chúng ta cũng không thể làm qua loa. Đã nhận lời giúp thì phải có trách nhiệm."
...
Bên Kiều Nhiễm, sau một tuần lễ, cô và Giang Vệ Quốc cùng nhau chuẩn bị đi làm.
Sáng sớm, Kiều Nhiễm đầu tiên làm bữa sáng cho các con, ăn xong rồi mới đi làm.
Giờ làm việc là tám giờ sáng, nên không cần phải quá gấp gáp.
Thời đại này không có hoạt động giải trí hay thức khuya, cho nên mọi người đều đi ngủ sớm và dậy sớm, cơ bản là không có ai thức đêm.
Vì ban đêm ngủ sớm, nên hôm sau dậy sớm cũng không thấy buồn ngủ.
Kiều Nhiễm sáu giờ sáng đã dậy chuẩn bị bữa sáng, thời gian rất dư dả.
Vì chỗ làm cách nhà máy bột mì không bao xa, chỉ khoảng mười phút đi bộ, nên việc chuẩn bị bữa sáng cũng càng không gấp gáp.
Bữa sáng, Kiều Nhiễm nấu một nồi cháo loãng, rán vài cái bánh hành, mỗi người một quả trứng gà luộc, còn xào một đĩa dưa muối, bữa sáng cũng tươm tất đầy đủ.
Trước khi đi làm, Kiều Nhiễm đưa Giang Đông Tuấn sang nhà Dương Tiểu Thúy.
Còn bữa trưa của Giang Đông Tuấn, Kiều Nhiễm cũng đã chuẩn bị xong.
Một bát cơm trắng, một bát trứng tráng mộc nhĩ.
Giang Đông Tuấn ăn ít, ăn không được quá nhiều.
Kiều Nhiễm để thức ăn và cơm vào hộp cơm, buổi trưa Dương Tiểu Thúy chỉ cần hâm nóng lại là có thể cho Giang Đông Tuấn ăn, không phải là chuyện gì phiền toái.
"Đại muội tử cứ yên tâm mà đi nhé, Tuấn Tuấn cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp trông nom nó thật tốt." Dương Tiểu Thúy bảo đảm.
"Ừ, làm phiền tẩu tử rồi."
Kiều Nhiễm nói rồi lại xoa đầu Giang Đông Tuấn, dặn dò cậu bé, "Tuấn Tuấn, mẹ không có ở nhà, con phải nghe lời dì nhé, phải ngoan, không được quấy phá, biết chưa?"
Cậu bé rất hiểu chuyện và biết nghe lời.
Nghe Kiều Nhiễm nói vậy, cậu liền gật đầu đáp, "Dạ, mẹ, Tuấn Tuấn sẽ ngoan ạ."
"Thật ngoan!"
Sắp xếp ổn thỏa cho Giang Đông Tuấn xong, Kiều Nhiễm liền đi làm.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi nhận việc, trong lòng Kiều Nhiễm ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Dù sao cô không quen nhiều thứ của thời đại này, cũng không biết công việc của thời đại này có phù hợp với mình không.
Nếu mà đi làm ở bệnh viện thì tốt, dù sao kiếp trước cô là bác sĩ, rất giỏi về việc chữa bệnh.
Nhưng cô ở đây không có bằng cấp, có muốn làm ở bệnh viện cũng không có cơ hội.
Trừ phi học lại và lấy bằng, nhưng mà trước mắt mà nói, vẫn là quá xa vời.
Kiều Nhiễm hy vọng công việc của mình đơn giản một chút, để cô có thể nhanh chóng làm quen.
Nếu không làm tốt, thật có lỗi với xưởng trưởng đã chạy cho cô cái chỉ tiêu này.
Chẳng mấy chốc, Kiều Nhiễm đã đến nhà máy bột mì.
Vì cô là người mới, nên trước tiên cần phải đến bộ phận nhân sự để báo danh, sau đó mới có thể về vị trí của mình.
Kiều Nhiễm rất nhanh đã tìm thấy phòng nhân sự.
Người của bộ phận nhân sự không nhiều, cộng lại cũng chỉ có bảy tám người.
Nhà máy bột mì có nhiều công nhân trực tiếp sản xuất hơn, những bộ phận khác người đều không nhiều.
"Chào đồng chí, tôi là người mới, đến để báo danh." Kiều Nhiễm bước đến trước mặt một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, lễ phép nói.
Người phụ nữ có thái độ không lạnh không nhạt, làm theo thông lệ hỏi, "Tên cô là gì?"
"Kiều Nhiễm." Kiều Nhiễm đáp.
Người phụ nữ sau đó lục tìm trên sổ sách, rất nhanh đã thấy tên Kiều Nhiễm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận