Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 151: Nàng kết hôn (length: 7607)

Lục Trọng Khánh liên tục gật đầu.
Mấy người ngồi trong phòng tán gẫu vài câu.
Đến lúc cũng không còn sớm, Kiều Nhiễm cùng Giang Vệ Quốc xin phép ra về.
Ngô Phương giữ lại nói, "Em dâu, em rể, hai người khó khăn lắm mới đến một chuyến, dù gì cũng phải ăn cơm xong rồi hãy đi chứ?"
Lục Kiến Hoa cũng hùa theo giữ lại, "Đúng đó, hai người ăn cơm xong rồi hãy đi."
Kiều Nhiễm khoát tay, "Anh Lục, chị dâu, anh chị đừng khách khí, cơm trưa tụi em không ăn ở đây, ở nhà còn ba đứa nhỏ chờ tụi em về nấu cơm nữa."
Nghe Kiều Nhiễm nói vậy, Ngô Phương trách móc một câu, "Em nói xem sao không mang theo bọn trẻ cùng đến đây? Đã khó lắm mới đến một chuyến rồi, mà lại không chịu ăn bữa cơm nữa."
"Trong nhà chỉ có một cái xe đạp, bọn nhỏ còn nhỏ, mang theo bất tiện."
Người nhà họ Lục vốn còn muốn giữ lại, nhưng thấy người ta thực sự vội về, cũng không tiện ngăn cản.
Dù sao nhà Kiều Nhiễm còn có ba đứa nhỏ, không thể để chúng đói được.
Sau khi từ nhà họ Lục trở về, thời gian cũng đã khá trễ, khoảng mười giờ sáng.
Tuy nói hơi muộn một chút, Kiều Nhiễm vẫn vội vàng làm hai món mặn.
Cắt một cân thịt ba chỉ, xoa bún thịt với bột, ở dưới lót một lớp khoai lang cắt miếng, rồi trực tiếp đặt lên nồi hấp.
Bọn nhỏ thích ăn bún thịt, Kiều Nhiễm làm nhiều một chút.
Mặt khác lấy từ không gian mấy cái đùi gà ra, làm một món gà cay xào hạt tiêu.
Món rau là một đĩa rau cải xào cần tây, còn nấu thêm một nồi canh rau xanh đậu hũ.
Ngày thường đồ ăn đa số qua loa cho xong, trưa hôm nay ăn thịnh soạn, cả nhà có thể nói ăn như hổ đói.
Buổi chiều, Kiều Nhiễm cũng không rảnh rỗi, bắt đầu làm bánh dày đường đỏ cho bọn nhỏ, thứ này ở ngoài mua không được, tự làm thì hơi mất công.
Nếu không phải nhân lúc cuối tuần có thời gian, Kiều Nhiễm cũng không có thì giờ làm.
Mấy đứa trẻ trong nhà đã sớm mong ngóng, hận không thể mau có cái mà ăn.
Bất quá Kiều Nhiễm chỉ là giã gạo nếp cho dẻo thôi mà đã mất rất nhiều thời gian chờ cho thật nhuyễn, hết hơn hai tiếng đồng hồ.
Làm hơi nhiều, Kiều Nhiễm gọi Giang Vệ Quốc cùng bọn nhỏ ăn nhiều một chút.
Mặt khác, Kiều Nhiễm cũng mang sang cho nhà Dương Tiểu Thúy một phần.
"Ôi chao, Kiều em dâu, em khách khí quá, cứ toàn đưa đồ ăn cho chị, chị cũng ngại nhận đó."
Kiều Nhiễm cười nói, "Chị dâu, em tự làm thôi mà, cũng chẳng đáng mấy đồng, chị cầm về cho bọn nhỏ cùng ăn thử đi."
Kiều Nhiễm vừa nói, trực tiếp đưa đồ vật vào tay người kia, Dương Tiểu Thúy ngay cả cơ hội từ chối cũng không có.
Dương Tiểu Thúy chỉ có thể mặt dày mà nhận.
Nhìn bánh dày đường đỏ mà Kiều Nhiễm làm, tuy chưa ăn nhưng chỉ cần nhìn thôi, đã biết hương vị chắc chắn không tệ.
Dù sao cũng là làm từ gạo nếp, mà gạo nếp thì cũng không phải dễ dàng kiếm được.
Ngày thứ bảy, Kiều Nhiễm tất bật làm đồ ăn, đến chủ nhật thì quyết định mang bọn nhỏ ra ngoài đi dạo phố.
Mãi mới có dịp nghỉ ngơi, ở mãi trong nhà cũng chẳng ra làm sao.
Đến cửa hàng cung tiêu xem một chút, xem có gì cần mua không.
Nhìn thấy thứ cần, tiện thể mua luôn một ít. Bây giờ đến mùa thay quần áo rồi, Kiều Nhiễm nghĩ, có thể mua cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa hai bộ quần áo.
Trước kia không có điều kiện thì coi như xong, bây giờ trong nhà không thiếu tiền, muốn mua gì thì mua ngay.
Giang Vệ Quốc cũng có ý này, ngoài việc muốn mua quần áo cho bọn nhỏ, hắn còn muốn mua quần áo cho Kiều Nhiễm, mong vợ trẻ ăn mặc cho đẹp một chút, đừng để bản thân chịu thiệt thòi.
Cả nhà cùng nhau, ăn trưa xong liền đi dạo phố.
Mấy đứa nhỏ khó lắm mới được ra ngoài dạo phố, đều rất là vui vẻ.
Vừa đi dạo một hồi, đi ngang qua quán ăn quốc doanh thì vừa đúng lúc gặp các đồng nghiệp trong phòng làm việc liên hoan đi ra.
Mọi người ngày thường ăn không được ngon, khó lắm mới được đến quán ăn quốc doanh ăn một bữa ra trò, nên khi đi ra, ai nấy trên mặt đều nở nụ cười thỏa mãn.
Hoàng tỷ trước tiên nhìn thấy Kiều Nhiễm, vội vàng chào hỏi Kiều Nhiễm.
"Ê, đồng chí Kiều, sao cô cũng ra ngoài vậy?"
Kiều Nhiễm cũng lễ phép tiến lên chào hỏi Hoàng tỷ, "Ừm, hôm nay có thời gian nên ra ngoài chơi."
Phương Hòa Vĩ nhìn thấy Kiều Nhiễm, càng cao hứng hơn, vẻ mặt ân cần tiến đến nói với Kiều Nhiễm, "Đồng chí Kiều, cô ra ngoài dạo phố hả? Tôi rành đường ở huyện này lắm, biết chỗ nào chơi vui, hay là tôi cùng cô đi dạo nhé?"
Kiều Nhiễm lắc đầu, từ chối ý tốt của Phương Hòa Vĩ.
"Đồng chí Phương, cảm ơn anh, nhưng tôi đi cùng với người nhà nên không làm phiền anh đâu."
Lúc này, Phương Hòa Vĩ mới chú ý đến mấy cái đầu củ cải nhỏ đứng sau lưng Kiều Nhiễm.
"Đây là em trai em gái của cô hả?"
Phương Hòa Vĩ thầm nghĩ, Kiều Nhiễm nhìn còn rất trẻ, không thể nào đã có con lớn như vậy được.
Kiều Nhiễm hơi ngẩn người, sau đó nói, "Đây là con trai con gái tôi."
Lời này của Kiều Nhiễm vừa thốt ra, lập tức khiến Phương Hòa Vĩ ngây ngẩn cả người, trong đáy mắt tràn ngập vẻ không tin.
"Con trai con gái cô?"
Nói vậy, Kiều Nhiễm đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có con rồi?
Vậy hắn ân cần như vậy, còn muốn theo đuổi Kiều Nhiễm, theo đuổi cái rắm ấy à?
Người ta đã có gia đình rồi, mình theo đuổi Kiều Nhiễm, chẳng phải là đi đào góc tường sao?
Vốn dĩ Phương Hòa Vĩ còn tràn đầy mong đợi muốn triển khai thế công, chiếm được trái tim của Kiều Nhiễm.
Bây giờ vì Kiều Nhiễm, lập tức hết tinh thần, trong ánh mắt tất cả đều là sự thất vọng không che giấu được.
Mấy người đồng nghiệp khác thấy mấy đứa con của Kiều Nhiễm đã lớn như vậy, cũng khó mà tin nổi.
"Đồng chí Kiều, cô không đùa đấy chứ? Cô đã kết hôn, mà con còn lớn như vậy rồi?" Chẳng lẽ Kiều Nhiễm vì từ chối Phương Hòa Vĩ nên bịa ra lý do?
Kiều Nhiễm thì rất nghiêm túc trả lời, "Tôi không đùa với mọi người đâu, đều là thật đấy, tôi năm nay đã hai mươi sáu rồi, con lớn thế này không phải là rất bình thường sao?"
Thời đại này, người chưa học đại học thường kết hôn khá sớm, cho nên việc nguyên chủ hai mươi sáu tuổi, có con lớn như vậy, là chuyện hết sức bình thường.
Các đồng nghiệp nghe xong, càng ngạc nhiên nói, "Đồng chí Kiều, cô đã hai mươi sáu tuổi rồi sao?
Nhìn không giống nha, trông quá trẻ, cứ như cô gái mười tám tuổi ấy!"
Kiều Nhiễm nghe người khác khen mình trẻ trung, trong lòng đắc ý.
Nói đến, từ khi chiếm giữ thân thể của nguyên chủ về sau, Kiều Nhiễm vẫn luôn tỉ mỉ dưỡng da.
Mỗi ngày đều đắp mặt nạ, dùng mỹ phẩm dưỡng da, trải qua một thời gian dưỡng, nhìn trẻ hơn rất nhiều.
Không giống những người ở thời đại này, phụ nữ cùng lắm chỉ bôi một chút dầu con sò cùng kem dưỡng da, hoàn toàn không thể so sánh được với những mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu trong không gian của cô.
Thêm nữa người ở thời đại này ăn uống không đủ chất, dinh dưỡng không kịp, da mặt chảy xệ nghiêm trọng. Còn cô thì chưa bao giờ bạc đãi bản thân trong chuyện ăn uống, ăn ngon, sắc mặt tốt, tự nhiên sẽ càng trẻ trung hơn.
"Đúng đó, đồng chí Kiều, trông cô trẻ quá, nhìn trẻ trung lắm luôn, tụi tôi đều cứ nghĩ cô vẫn chưa kết hôn chứ, ai ngờ con cô đã lớn thế này rồi, thật sự nhìn không ra nha!"
Kiều Nhiễm cười cười, "Mọi người khen quá rồi, chắc do tôi trông trẻ hơn tuổi thôi!"
Lúc này, Giang Vệ Quốc ở phía sau, đi đến bên cạnh Kiều Nhiễm.
Vừa nãy hắn tuy ở phía sau nhưng thấy rất rõ ràng, cái người nam đồng chí nói chuyện với Kiều Nhiễm kia, rõ ràng là có ý với cô vợ trẻ của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận