Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 08: Đi huyện thành (length: 7706)

"Tiểu nhãi con" ngoan ngoãn lên tiếng, "Vâng, nương, ta đi ngay đây."
Giang Đông Thăng tuy nhỏ nhưng là một tay làm việc rất giỏi. Việc nhóm lửa đối với hắn mà nói lại càng dễ như trở bàn tay.
Nhà nghèo trẻ con sớm biết lo toan việc nhà, những việc này Giang Đông Thăng trước đó vẫn thường làm.
Kiều Nhiễm làm thêm bột mì để cán, cán kỹ mì sợi.
Nàng cùng Giang Đông Thăng, Giang Đông Yến ăn mì, còn về phần Giang Đông Tuấn, Kiều Nhiễm định cho hắn ăn trứng gà hấp canh.
Đứa nhỏ ăn ít, ăn không được quá nhiều.
Mì sợi cán xong, tiếp theo là tráng trứng nấu mì.
Lúc chia nhà, dầu muối mắm giấm cũng không được chia, cho nên hôm nay có thể tạm thời mượn dùng nhà họ Giang, đợi lát nữa đi huyện thành rồi tự mua về.
Giang Đông Thăng nhóm lửa rất tốt, sau khi làm nóng nồi, Kiều Nhiễm đổ mấy muôi dầu hạt cải vào trong nồi.
Tráng trứng cần khá nhiều dầu nóng, nàng ngược lại cảm thấy mình bỏ không nhiều, thế nhưng mà trong mắt người nhà họ Giang thì đó là vô cùng lãng phí.
Trong đội sản xuất, phần lớn gia đình không có chút dầu ăn nào. Ăn uống đại đa số là đồ ăn luộc, nhiều nhất thì xào rau bỏ mấy giọt dầu.
Việc Kiều Nhiễm bỏ lượng dầu như thế, tương đương với lượng dầu nhà họ Giang dùng cả tuần bình thường.
Thái Kim Hoa nhìn thấy càng xót của, mắng lớn tiếng, "Mợ ba, con dâu phá gia, nhà ai ăn dầu giống như cô? Nấu có tí mì sợi mà cô bỏ dầu hùng hục như thế, cô có phải cố ý không?"
Kiều Nhiễm nghe thấy ong ong cả tai, rất thiếu kiên nhẫn, "Đừng lải nhải nữa, coi như cho ngươi mượn, ngày mai ta đi mua dầu trả lại cho ngươi là được."
Thái Kim Hoa nghe Kiều Nhiễm nói sẽ trả thì lửa giận mới tan bớt.
Bất quá vẫn không quen mắt với Kiều Nhiễm, lại lẩm bẩm thêm một câu, "Mợ ba, đừng trách nương lắm lời, nhà ai sống giống như cô? Nói cô phá của thì cô cũng đừng có khó chịu.
Vệ Quốc được trợ cấp không ít, nhưng cứ như cô xài thì vẫn không đủ. Thật không biết cách sống, không biết tiết kiệm chút nào.
Ta nói cho cô biết, đến lúc cô hết tiền, sống không nổi thì đừng đến làm phiền chúng ta."
Kiều Nhiễm trợn mắt nhìn, "Lo chuyện bao đồng, ba phòng của chúng ta có chết đói cũng sẽ không tìm ngươi."
Thái Kim Hoa tức đến nhếch mép.
Được rồi, nàng không thèm nói lý với cái con "tiện đề tử" này.
Nàng thích hoang phí thì cứ để nàng xài, chờ khi nàng hết tiền rồi sẽ có ngày khóc.
Kiều Nhiễm chiên trứng gà hai mặt vàng rộm, trông rất hấp dẫn. Đợi trứng gà chín, Kiều Nhiễm thêm hai gáo nước vào nồi, đun sôi nước rồi mới bỏ mì sợi vào, bắt đầu đun.
Mì sợi chín nhanh, không đến năm phút là chín, lúc lấy ra bỏ thêm một nắm hành thái nhỏ, thơm nức mũi.
Giang Đông Thăng nghe mùi thơm đã không nhịn được.
"Nương, thơm quá đi." Giang Đông Thăng vừa hít hít mũi, ngửi mùi mì thơm, vừa nói với Kiều Nhiễm.
Đối với người ngày thường chỉ ăn cháo rau dại mà nói, mì trứng gà đã là món cực phẩm.
"Ra nồi được rồi, ăn thôi." Kiều Nhiễm cười nói.
Một nồi mì trứng gà, mỗi người được một bát lớn đầy.
Khẩu vị của bọn trẻ con không lớn, đủ để bọn chúng ăn.
Còn lại nước mì thì múc thêm một bát lớn, ngay cả nước mì cũng không được bỏ phí.
Mấy mẹ con nhà cả và nhà hai thấy nhà ba vậy mà ăn mì trứng gà, trong lòng không ngừng ghen tị.
Bất quá bọn họ biết, ghen tị thì ghen tị, bọn họ ăn không lại đâu.
Dựa vào tính keo kiệt của Thái Kim Hoa, đừng nói cho bọn họ ăn trứng gà, có thể được bữa cơm no bằng lương thực tinh đã là tốt lắm rồi.
Kiều Nhiễm nấu xong mì, bưng vào phòng.
Nàng trước tiên để nguội bớt mì rồi cho Giang Đông Tuấn ăn trứng gà hấp.
Thằng bé ngửi thấy mùi trứng gà canh thơm, mắt cũng sáng rực nhìn chằm chằm vào bát trong tay Kiều Nhiễm.
Nhìn dáng vẻ không chờ đợi được của đứa nhỏ, Kiều Nhiễm vẫn thổi cho nguội rồi mới đưa lên miệng thằng bé.
Một bát trứng gà hấp canh bị nó ăn sạch rất nhanh.
Ăn xong trứng gà canh, Giang Đông Tuấn vẫn có chút chưa đã thèm.
Kiều Nhiễm cười hỏi một câu, "Tuấn Tuấn, thế nào, có thích ăn không?"
Giang Đông Tuấn gật đầu mạnh, "Ừm, thích ~ "
Thằng nhóc nhỏ giọng ồm ồm, rất đáng yêu.
"Tuấn Tuấn ăn no chưa?" Kiều Nhiễm lại hỏi.
Thằng bé sờ lên cái bụng tròn vo của mình, "Ừm."
"Tốt, vậy thì Tuấn Tuấn chơi, nương cũng đi ăn."
"Vâng!"
Một con bé mới một tuổi, rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn.
Kiều Nhiễm trong lòng không khỏi cảm thán, đứa trẻ nuôi thả ngược lại lại hiểu chuyện.
Lúc này, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đã đang húp mì sợi.
Nếu không phải mì sợi còn quá nóng, chắc hẳn một tô mì sợi đã bị ăn hết vào bụng rồi.
Bất quá hai đứa trẻ ăn xong mì sợi thì trứng chiên để dưới đáy chén còn chưa nỡ ăn.
Thấy Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến ăn ngon lành, lòng Kiều Nhiễm lại dâng lên chút xót xa.
Thực ra mì trứng gà không phải là món gì tốt đẹp cho cam, thế nhưng hai đứa bé ngày thường ăn uống quá kém nên mới thấy ngon.
Bây giờ tách nhà, Kiều Nhiễm dự định từ từ bồi dưỡng cho bọn nhỏ.
Trong không gian của nàng có rất nhiều vật tư, đủ để bọn trẻ ăn ngon mặc đẹp.
Kiều Nhiễm cho Giang Đông Tuấn ăn xong, cũng bắt đầu ăn mì.
Trong mì sợi ngoài dầu muối ra thì không cho thêm gì nữa, nhưng cho thêm trứng gà, hương vị vẫn khá ngon.
Một tô mì sợi lớn ăn vào bụng, Kiều Nhiễm cũng cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
"Đông Thăng, Yến Yến, các con ăn no chưa?"
Thấy hai đứa bé đã ăn xong, đến cả nước mì dưới đáy bát cũng liếm sạch, Kiều Nhiễm hỏi một câu, sợ hai đứa bé ăn chưa no.
"Nương, con no rồi."
"Nương, con cũng no rồi."
Hai đứa bé vẫn còn chưa thỏa mãn, liếm sạch đáy bát, nhưng bụng đã căng tròn.
Hôm nay ăn thật sự là rất đã, trước kia muốn ăn no đã không dễ, đừng nói chi ăn ngon như vậy.
Kiều Nhiễm cười nói, "Ăn no rồi là tốt, ngày mai nương sẽ lại làm cho các con đồ ngon."
Kiều Nhiễm ngày mai đi huyện một chuyến, ngoài đặt mua đồ còn có thể tiện thể lấy cớ lấy chút đồ trong không gian ra, cứ nói là mua cho bọn trẻ ăn.
Ăn cơm trưa xong, Kiều Nhiễm cho bọn nhỏ nấu ít nước nóng, rửa mặt xong xuôi rồi đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhiễm sờ soạng trong bóng tối.
Thực ra đã hơn năm giờ rồi, chỉ là mùa đông mặt trời mọc muộn.
Đội sản xuất đi huyện phải mất hai đến ba giờ đi bộ, lại không có phương tiện giao thông khác, nhất định phải dậy sớm một chút mới được, nếu không giữa trưa sẽ không kịp về.
Nàng không có ở nhà, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến có thể tự lo cho mình được, chỉ có Giang Đông Tuấn còn nhỏ, không có người lớn trông nom thì không yên lòng.
Kiều Nhiễm dặn Giang Đông Thăng phải trông em thật kỹ, hôm nay đừng ra ngoài làm việc nữa.
Bây giờ nhà ba tách ra ngoài rồi thì nhà họ Tưởng cũng không quan tâm đến nhà ba nữa.
Đối với Kiều Nhiễm mà nói, không kiếm được công điểm cũng không sao.
Dù sao vật tư trong không gian của nàng rất nhiều, ít kiếm chút công điểm, ít chia chút lương thực cũng không hề gì.
Giang Đông Thăng vội đáp, "Dạ, nương, con biết rồi."
"Nương không kịp nấu cơm cho con, con tự nấu cháo mà ăn. Chờ nương từ huyện về, sẽ mua đồ ngon cho các con."
Giang Đông Thăng còn nhỏ tuổi, nhưng đã biết nấu cháo, nấu cơm đơn giản hay xào rau thì vẫn làm được, chỉ là làm ra thì hương vị chẳng ra sao cả mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận