Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 194: Giải quyết Lý Vĩ (length: 7825)

Chỉ sợ về sau muốn trốn tránh Lý Vĩ, đều không phải là một chuyện dễ dàng.
Đối với một kẻ có mục đích không trong sáng như đàn ông, Kiều Nhiễm khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nếu Lý Vĩ mưu đồ làm chuyện xấu với mình, ra tay độc ác thì coi như xong.
Cũng may, mình có chút võ, có năng lực tự vệ nhất định.
Lý Vĩ thân hình không cao, cũng không cường tráng, mình chắc là có thể đối phó được.
Nhưng nếu Lý Vĩ tìm thêm người giúp đỡ, tìm thêm mấy gã đàn ông khỏe mạnh tới, Kiều Nhiễm khẳng định sẽ rất khó chống đỡ.
Đối mặt Kiều Nhiễm chất vấn, Lý Vĩ cười hề hề nói, "Chẳng phải đã nói rồi sao? Ta muốn làm bạn với ngươi, đừng có trốn tránh ta!
Ta thật sự rất muốn quen biết ngươi, ngươi cứ cho ta một cơ hội đi, suy nghĩ kỹ cân nhắc đi mà."
Kiều Nhiễm nhìn thấy nụ cười bỉ ổi kia của Lý Vĩ, còn lộ ra một hàm răng vàng khè, suýt chút nữa buồn nôn đến chết.
Kiều Nhiễm ghét bỏ nói, "Ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ta không muốn quen biết ngươi! Không có hứng thú gì mà làm bạn với ngươi, ngươi muốn đi đâu thì đi!"
Lý Vĩ thấy Kiều Nhiễm cự tuyệt dứt khoát như vậy, hết sức tức giận.
Nhưng lúc này, công nhân tan ca ở nhà máy bột mì rất nhiều, hắn cũng không tiện ra tay với Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm chẳng thèm để ý tới Lý Vĩ, liền đi thẳng về.
Lý Vĩ không cam lòng đi theo Kiều Nhiễm.
Đến một khu rừng cây nhỏ vắng vẻ, Lý Vĩ thấy xung quanh không ai, đây là một cơ hội tốt.
Lúc này mà nhào tới tóm lấy Kiều Nhiễm, làm cho cô nàng này, nàng có hét rách cổ họng cũng chẳng ai có thể giúp.
Kiều Nhiễm biết Lý Vĩ đang theo dõi mình, nên đã sớm phòng bị.
Tên đàn ông này không động đến cô thì thôi, nếu dám động vào cô, cô cũng không khách khí.
Vừa quay đầu lại, thấy Lý Vĩ nhào tới mình, Kiều Nhiễm lập tức căng thẳng toàn bộ thần kinh.
Ở một bên khác, gần rừng cây, người đàn ông trung niên đi cùng Lục Giang hỏi, "Lục thiếu, cô nương kia hình như là người hôm nay trả tiền giúp chúng ta đấy.
Có vẻ như có người đang ức hiếp nàng, chúng ta có nên ra tay giúp một chút không?"
Lục Giang theo ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn sang, đúng là cô ấy!
Không cần phải nói, chắc chắn là tên đàn ông bỉ ổi kia thấy Kiều Nhiễm xinh đẹp, muốn giở trò đồi bại với nàng.
Chưa nói tới hôm nay Kiều Nhiễm đã giúp hắn, khi người ta gặp nguy hiểm, hắn phải ra tay tương trợ.
Coi như bèo nước gặp nhau, nhìn thấy một cô nương không quen biết bị người ức hiếp, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lục Giang đang chuẩn bị gật đầu, cùng người đàn ông trung niên tiến lên giúp đỡ thì thấy Kiều Nhiễm một chiêu quật vai gọn gàng, quật gã đàn ông bỉ ổi kia ngã sõng soài xuống đất.
Đối với Kiều Nhiễm mà nói, giải quyết hạng người thân hình như Lý Vĩ này không phải chuyện gì khó khăn.
Nếu ngay cả loại gà yếu như Lý Vĩ mà cũng không đối phó nổi, chẳng phải cô uổng phí công sức học Taekwondo kiếp trước sao?
Lý Vĩ bị Kiều Nhiễm quật vai ngã xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng.
Kiều Nhiễm không định dễ dàng buông tha Lý Vĩ, sau khi quật Lý Vĩ xuống đất, cô liền hung hăng đạp vào người hắn mấy cái, toàn bộ đều nhắm vào chỗ yếu.
Ngay sau đó, một tràng âm thanh la hét như bị giết heo vang lên.
Muốn động tay với cô sao? Ha ha, cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh đó không!
Kiều Nhiễm vẫn chưa hả giận, cô tiếp tục đấm đá vào Lý Vĩ mấy cái, "Ta cho ngươi nảy sinh ý đồ đen tối, dám động vào bà đây, cũng không soi gương xem mình đi!"
Kiều Nhiễm ra tay không nương tình chút nào, Lý Vĩ bị đánh bầm dập cả mặt.
Lý Vĩ sao ngờ được một người phụ nữ lại có bản lĩnh lớn đến vậy, đánh một gã đàn ông như hắn không còn chút sức chống cự.
Con mụ này, nhìn trắng trẻo mềm mại, dáng người thì gầy gò, sao lại có võ nghệ cao cường, sức lực lớn như vậy?
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cô nãi nãi tha mạng, van cầu ngươi đừng đánh nữa, ngươi mà tiếp tục đánh nữa thì xảy ra án mạng mất!" Lý Vĩ nằm rạp dưới đất cầu xin tha thứ.
Kiều Nhiễm nhìn chằm chằm Lý Vĩ dưới đất, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi có chút bản lĩnh đó thôi mà dám gây chuyện hả? Còn dám mơ tưởng đến bà đây?"
Kiều Nhiễm nói, chưa hả giận tiếp tục đạp Lý Vĩ mấy cái nữa.
"Cô nãi nãi tha mạng, ta sau này không dám nữa, cô tha cho ta lần này đi!
Ngay từ đầu ta không muốn động vào cô, tất cả là do Hoàng Đan Đan xúi giục ta.
Nàng nói cô xinh đẹp, còn đưa ta mười đồng, bảo ta gây phiền phức cho cô.
Nếu thành công ngủ được cô, quay lại cho ta hai mươi đồng nữa..."
Nghe Lý Vĩ nói, Kiều Nhiễm giận đến nghiến răng.
Cô cứ thắc mắc, tự nhiên mình đang yên ổn, sao lại bị một tên vô lại như Lý Vĩ này để mắt tới, thì ra là Hoàng Đan Đan từ sau lưng gây cản trở.
Con đàn bà này, xem ra lần trước ra tay với cô còn quá nhẹ, chưa để nó nếm đủ bài học!
Tuổi còn trẻ mà sao lại độc ác, đến chuyện này mà nó cũng làm được!
Kiều Nhiễm lạnh giọng nói, "Ngươi muốn ta tha cho ngươi, không phải là không thể, nhưng ngươi phải đi với ta một chuyến, đến trước mặt Hoàng Đan Đan để đối chất, ai biết ngươi nói thật hay giả?"
"A? Cô nãi nãi, còn phải đối chất sao?
Cô tha cho ta luôn có được không?
Ta thật sự biết sai rồi, sau này không dám nữa, cô tha cho ta đi!"
Lý Vĩ đang nghĩ đến việc Hoàng Đan Đan đã đưa hắn mười đồng rồi.
Nếu bị Kiều Nhiễm lôi kéo đi tìm Hoàng Đan Đan đối chất, mười đồng đó coi như sẽ bị Hoàng Đan Đan đòi lại.
Mười đồng mà Hoàng Đan Đan đưa cho, hắn đã tiêu xài hết rồi, còn tiền đâu mà trả cho nó?
"Còn mơ à! Ngươi phải đi một chuyến với ta, nếu không ngươi cứ xem ta thu dọn ngươi thế nào đi!"
Kiều Nhiễm vừa nói vừa đạp lên người Lý Vĩ mấy cái.
Lý Vĩ thực sự sợ bị đánh, không thể làm gì khác hơn là nói, "Được được được, cô nãi nãi, ta đi với cô một chuyến, đi theo cô được chưa?
Cô đừng đánh nữa, đánh tiếp ta thật sự mất mạng!"
Kiều Nhiễm túm cổ áo Lý Vĩ, "Vậy thì nhanh lên đi, đi ngay bây giờ!"
Tuy trong lòng Lý Vĩ hết sức không tình nguyện, nhưng lúc này chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo Kiều Nhiễm, đi tìm Hoàng Đan Đan đối chất.
Ở một chỗ khác, Lục Giang cùng người đi cùng đều trố mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.
Đến khi bóng dáng Kiều Nhiễm kéo theo Lý Vĩ đi xa, người đi cùng Lục Giang nói, "Lục thiếu, xem ra người ta căn bản không cần chúng ta giúp đỡ!"
"Ừm..." Lục Giang lên tiếng, vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc, chưa hoàn hồn lại được.
Người đàn ông trung niên lại cảm thán một câu, "Người phụ nữ này nhìn yếu đuối vậy thôi, không ngờ lại lợi hại như thế. Võ công của cô ta còn giỏi hơn đàn ông bình thường ấy chứ! Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!"
Lục Giang cũng cảm thấy vậy.
Một người phụ nữ yếu đuối như Kiều Nhiễm lại có võ công lợi hại như vậy, quả thật làm người ta ngoài ý muốn.
Đương nhiên, điều làm Lục Giang dao động nhất vẫn là sự mạnh mẽ của Kiều Nhiễm.
Con người này có vẻ là một người dữ dằn không dễ trêu vào.
Nhưng Lục Giang đây là lần đầu tiên thấy tò mò về một người phụ nữ, luôn cảm thấy Kiều Nhiễm thú vị hơn bất kỳ người phụ nữ nào hắn từng quen trước đây.
Đến khi bóng dáng Kiều Nhiễm biến mất trong tầm mắt Lục Giang, Lục Giang mới nói với người đàn ông trung niên, "Được rồi, chuyện của người ta không cần chúng ta quan tâm, đi nhanh thôi, lo chuyện của mình đi!"
Nói rồi, Lục Giang bước những bước chân dài, cũng xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên lên tiếng, lập tức đi theo bước chân Lục Giang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận