Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 408: Nhỏ mê đệ (length: 7917)

Gặp người đã không có gì đáng ngại, Kiều Nhiễm kêu gọi đem người phụ nữ trung niên vịn ngồi xuống trên chỗ ngồi.
Sau đó nói, "bệnh nhân đã không sao, bất quá vẫn là phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt, không nên mệt nhọc."
Thấy người xác thực ổn rồi, người phụ nữ trung niên và hai đứa bé vội vàng cảm ơn Kiều Nhiễm, "Bác sĩ, rất đa tạ ngươi, cảm ơn ngươi ân cứu mạng."
Kiều Nhiễm cười đáp lại, "Chăm sóc người bị thương là nhiệm vụ của bác sĩ, không có gì phải cảm tạ."
Những hành khách khác thấy Kiều Nhiễm thành công cứu người liền đã rất khâm phục, giờ nghe Kiều Nhiễm nói vậy, lại càng thêm ngưỡng mộ.
Nhìn mà xem, đồng chí này không chỉ có bản lĩnh, tư tưởng giác ngộ còn cao.
"Hiện tại không có việc gì, vậy ta xin phép về trước.
Nếu có lại phát sinh tình huống như vậy, các ngươi lại đến toa xe của ta gọi ta một tiếng." Kiều Nhiễm dặn dò.
Mới cứu người, tốn không ít sức lực, hơi mệt chút, hiện tại cần phải trở về nghỉ ngơi một chút.
Kiều Nhiễm nói rồi quay người định về toa xe của mình.
Người không có gì đáng ngại, mình ở đây cũng không có tác dụng gì.
Kiều Nhiễm vừa quay người lại, liền thấy người nam nhân có vẻ ngoài đẹp trai cùng toa xe, đang nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt đó, tràn đầy vẻ muốn chinh phục.
Kiều Nhiễm bị người nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy có chút không thoải mái.
Bất quá nàng không để ý người này, trực tiếp hướng phía trước, về toa xe của mình.
Nam nhân đuổi theo sát.
Đến trước mặt Kiều Nhiễm, người vốn luôn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng kia đột nhiên chủ động mở miệng, đến gần Kiều Nhiễm và nói, "Chào ngươi, đồng chí, ta là Chu Khải, có thể làm quen với ngươi một chút không?"
Kiều Nhiễm cũng không hiểu vì sao Chu Khải lại muốn làm quen với mình.
Người không quen biết, nàng không muốn tiếp xúc nhiều.
Nhất là khi ra ngoài, chắc chắn phải đề phòng.
Nhỡ bị người lừa thì sao?
Cẩn tắc vô áy náy, tóm lại cũng không phải chuyện xấu gì.
Cho nên đối mặt với việc Chu Khải muốn làm quen, Kiều Nhiễm thản nhiên đáp lại, "Ngươi muốn làm quen ta để làm gì? Ta không tùy tiện kết bạn."
Chu Khải sợ Kiều Nhiễm hiểu lầm mình, vội nói, "Đồng chí, tôi là sinh viên y khoa, sắp tốt nghiệp rồi.
Tôi thấy chị rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả giáo sư của tôi.
Cho nên tôi muốn làm quen với chị một chút, sau này có gì không hiểu, có thể hỏi chị."
Kiều Nhiễm nghe Chu Khải nói vậy, trong lòng thầm than một tiếng.
Ra là sinh viên, khó trách non như vậy.
Trai trẻ, nhìn cũng được đó.
Đáng tiếc, nàng không có hứng thú gì.
Nếu không có Giang Vệ Quốc, nàng vẫn còn độc thân, có lẽ sẽ nghĩ tới, yêu đương một chút cũng không sao.
"Cậu trai trẻ, cứ theo giáo sư của cậu mà học hỏi cho giỏi đi. Chúng ta cũng không phải người cùng nơi, quen biết tôi cũng vô dụng, bình thường có liên lạc cũng không nhiều." Ý của Kiều Nhiễm là từ chối.
Chu Khải có chút không cam tâm.
"Mặc kệ có học được gì không, tôi vẫn muốn quen biết chị, được chứ?"
Kiều Nhiễm bị Chu Khải làm phiền quá, dứt khoát trả lời, "Được thôi, ta tên là Kiều Nhiễm.
Trên đường đi, nếu có gì muốn hỏi thì cứ tranh thủ lúc ta còn ở đây mà hỏi, Đến khi hết chuyến tàu, cậu có gì muốn hỏi cũng không tiện nữa."
Chu Khải thấy Kiều Nhiễm coi như là chấp nhận mình, mừng rỡ gật đầu, "Tốt, Kiều lão sư, vậy cảm ơn cô đã chỉ giáo."
Kiều Nhiễm ho nhẹ một tiếng, "Lão sư thì không dám nhận, cậu gọi ta Kiều tỷ hoặc là Kiều đồng chí đi."
Chu Khải gật đầu, "Vậy thì tốt, Kiều tỷ."
Kiều Nhiễm cười cười, cách gọi này nghe cũng có chút cá tính.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến toa xe.
Dương Tuyết nhìn hai người cùng nhau trở về, vừa nói vừa cười trong chốc lát thì trợn mắt há mồm.
Trước đó nàng bắt chuyện với Chu Khải, nam nhân này hoàn toàn có thái độ cao ngạo lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Giờ thì lại khác, khi đối diện với Kiều Nhiễm thì như biến thành người khác vậy.
Vẻ lạnh lùng khi nãy biến mất, ngược lại còn có chút lấy lòng Kiều Nhiễm.
Dương Tuyết hoang mang, hai người đi ra ngoài một chuyến, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sao thái độ Chu Khải lại thay đổi nhiều như vậy?
Chẳng lẽ Kiều Nhiễm đã dùng bùa mê thuốc lú gì với Chu Khải sao?
Nhưng Dương Tuyết liếc qua gương mặt đã hóa trang của Kiều Nhiễm, càng thấy không thể tin nổi.
Xấu xí như vậy, gã đàn ông đó có thể để ý sao? Sao có thể bị mê hoặc được chứ?
Nếu nói mê hoặc đàn ông, thì nàng mới đúng!
Gương mặt của nàng đẹp hơn Kiều Nhiễm đến tám trăm lần.
Chu Khải không đến nỗi bị mù mới không để ý đến nàng, lại đi để ý cái cô gái xấu xí này chứ?
Dương Tuyết suy nghĩ, hay là Chu Khải đổi tâm trạng, muốn nói chuyện với mọi người hơn, thế là nàng cũng xen vào, hỏi Chu Khải vài câu.
Đáng tiếc, Dương Tuyết đã suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi nàng bắt chuyện, Chu Khải hoàn toàn không buồn liếc nhìn, căn bản là không để ý nàng mà lại tiếp tục nói chuyện với Kiều Nhiễm, coi như không nghe thấy Dương Tuyết.
Lúc này ánh mắt Chu Khải nhìn Kiều Nhiễm vừa nồng nhiệt vừa mang theo vẻ sùng bái.
Còn Kiều Nhiễm thì lại cảm thấy Chu Khải hẳn là không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là khâm phục bản lĩnh của nàng thôi.
Giống như một cậu em nhỏ đang hâm mộ đàn chị vậy.
Dù sao, nàng sau khi dịch dung có gương mặt thế này, Kiều Nhiễm cũng không nghĩ rằng Chu Khải coi trọng gương mặt này của nàng, thích nàng.
Nếu thật là như vậy thì chỉ có thể nói gu của thanh niên này quá nặng mà thôi.
Dương Tuyết vẫn không từ bỏ, lại tiếp tục bắt chuyện vài câu, khiến Chu Khải không vui nhíu mày.
Chu Khải trực tiếp khó chịu đáp lại Dương Tuyết một câu, "Cô phiền quá rồi đó? Không thấy tôi không muốn nói chuyện với cô sao?"
Mặt Dương Tuyết lập tức đỏ bừng, sau đó bất mãn trừng mắt liếc Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm chỉ cảm thấy cô nàng này bị thần kinh, cũng không khách khí, đáp trả Dương Tuyết một câu, "Cô trừng mắt ta làm gì? Ta chọc giận cô à?"
Dương Tuyết hừ một tiếng, "Ngươi cái con quái dị còn học đòi làm hồ ly tinh!"
Kiều Nhiễm: "...".
Cái này nàng càng khẳng định, cô gái này là có vấn đề về đầu óc.
Mắng nàng xấu, còn mắng nàng là hồ ly tinh.
Bất quá vì sao Dương Tuyết lại như vậy, Kiều Nhiễm đã đoán ra được bảy tám phần.
Dương Tuyết không vui, đơn giản là vì Chu Khải không để ý đến cô ta, lại đối với nàng nhiệt tình lấy lòng.
Dương Tuyết để ý đến Chu Khải, đương nhiên ghen ghét nàng.
Đáng tiếc Dương Tuyết có ghen ghét cũng vô ích, người ta không để ý cô ta thì là không để ý.
Kiều Nhiễm còn chưa kịp nói gì thì ngược lại Chu Khải đã giúp đỡ đáp trả Dương Tuyết một câu, "Vẻ bề ngoài chỉ là cái bên ngoài thôi, có đẹp hay không thì vẫn phải nhìn vào bên trong. Chỉ nhìn bên ngoài thì quá tầm thường.
Cô thì nội tại không ra gì cũng là người quái dị.
Người ta không xinh đẹp nhưng chí ít tâm hồn đẹp, không như loại người như cô so được!"
Dương Tuyết tức đến nghẹn lời.
Vốn dĩ cô ta đã rất ghen ghét Kiều Nhiễm rồi.
Giờ Chu Khải còn bênh Kiều Nhiễm nói vậy, Dương Tuyết sắp ghen tị phát điên rồi.
Thì ra Chu Khải không thích cô ta, không phải vì vẻ ngoài không xinh đẹp mà là cảm thấy cô ta không có vẻ đẹp bên trong?
Kiều Nhiễm nhìn sắc mặt của Dương Tuyết lúc xanh lúc trắng, trong lòng nhất thời cảm thấy thống khoái vô cùng.
So với việc tự mình đáp trả Dương Tuyết thì để Chu Khải đáp trả có vẻ hiệu quả hơn.
Dù sao, khi người mà cô ta thích nói với cô ta như vậy, trong lòng khẳng định không dễ chịu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận