Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 159: Không cho lãnh đạo mặt mũi (length: 7701)

Hành vi của Kiều Nhiễm khiến những người trong phòng làm việc kinh hãi.
Đây rõ ràng là không nể mặt Từ chủ nhiệm, xem lãnh đạo chẳng ra gì.
Kiều Nhiễm lại không quan tâm.
Lãnh đạo là cái thá gì?
Chẳng lẽ lãnh đạo được phép không nói đạo lý, thiên vị kẻ xấu sao?
Lần này bị Tôn Phân chèn ép, sau này còn có những lúc bị ả ta bắt nạt.
Từ chủ nhiệm bị Kiều Nhiễm nói trúng, mặt mày khó coi, rõ ràng thấy được ông ta rất bất mãn với lời nói của Kiều Nhiễm.
Những đồng nghiệp xung quanh cũng không dám lên tiếng.
Họ cũng không thể khuyên Kiều Nhiễm, không để cô tranh cãi lý lẽ với Từ chủ nhiệm được.
Vả lại trong chuyện này, mọi người trong lòng đều đứng về phía Kiều Nhiễm.
Dù sao chuyện này rõ ràng Tôn Phân làm sai trước, đầu tiên là vu khống Kiều Nhiễm. Sau đó tự hứa nếu không lục được đồ sẽ công khai xin lỗi Kiều Nhiễm, cuối cùng lại không nhận.
Nói đến đâu cũng thấy Tôn Phân sai.
Từ chủ nhiệm tức đến á khẩu, trực tiếp quay người bỏ đi.
Chuyện này ông ta không muốn nhúng tay nữa, dù sao ông ta cũng đã bênh Tôn Phân rồi, Kiều Nhiễm không nể mặt ông ta, thì cũng không thể trách lên đầu ông ta được.
Tôn Phân nhìn Kiều Nhiễm với ánh mắt hận không thể nuốt chửng, Kiều Nhiễm cười lạnh nói: "Tôn đồng chí, ngươi có trợn mắt lên nữa cũng vô ích thôi, tranh thủ thời gian nghĩ cho kỹ đi.
Hôm nay không công khai xin lỗi ta, ngày mai ta sẽ báo công an."
Chuyện này mà làm ầm ĩ lên tới công an, đừng nói là ngươi sẽ mất mặt, điều quan trọng là có thể bị xử phạt.
Cuối cùng hết cách, Tôn Phân đành phải ở quảng trường của nhà máy bột mì, cầm loa xin lỗi Kiều Nhiễm.
Đạt được mục đích, Kiều Nhiễm cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này, buông tha Tôn Phân.
Lần phong ba này, quả thực khiến Tôn Phân nếm trái đắng.
Không chỉ phải chịu nhận lỗi, điều quan trọng là còn mất đi một chiếc đồng hồ đeo tay.
Chiếc đồng hồ đó giá những một trăm tám mươi đồng đấy, là Tôn Phân tốn bao công sức mới mua được.
Sau này chiếc đồng hồ không còn, xem Tôn Phân còn có gì hay nữa.
Sau khi tan ca, Tần Phương cùng Kiều Nhiễm rời văn phòng.
Tần Phương cảm khái nói: "Kiều đồng chí, không ngờ tính tình của cô cũng cứng rắn như vậy."
Như vậy rất hợp khẩu vị của Tần Phương.
So với những cô gái yểu điệu, Tần Phương càng thích người thẳng thắn, không chịu nhún nhường, trong mắt không hề dung thứ hạt cát.
Nếu cái gì cũng nhường nhịn, giống như rùa rụt cổ thì còn ra thể thống gì.
Kiều Nhiễm cười: "Tần đồng chí, ngươi cũng đâu kém, ta không chê mèo mướp vụng về."
Kiều Nhiễm chọc cười Tần Phương: "Ha ha, đúng đấy, tính cách của hai chúng ta ngược lại rất giống nhau, chẳng trách ngay từ đầu đã hợp ý nhau, cảm thấy rất hợp cạ."
"Đúng thế, hồi trước khi ta còn ở đội sản xuất, không có cô nào dám bắt nạt ta."
Tần Phương khẽ thở dài: "Chỉ là lần này chúng ta đắc tội Tôn Phân, không biết trong công việc sau này có bị gây khó dễ không..."
"Cô ta thân với ai hơn vậy? Có người nào đặc biệt lợi hại không?"
Tần Phương nhỏ giọng nói: "Ta nói cho ngươi nghe, ngươi đừng nói ra ngoài."
"Được, Tần đồng chí, ngươi yên tâm đi, miệng ta kín lắm, chắc chắn không nói lung tung."
Tần Phương liền thì thầm: "Chuyện này bắt đầu, Tôn đồng chí vốn là thân với Từ chủ nhiệm.
Nhưng người ta bản lĩnh lớn, sau lại thân với phó trưởng xưởng của chúng ta."
Kiều Nhiễm suýt xoa.
Thảo nào, Tôn Phân này sao lại ngông cuồng như thế, hóa ra sau lưng là phó trưởng xưởng.
"Một con giáp nhỏ, có gì đáng đắc ý?" Kiều Nhiễm hừ một tiếng, cực kỳ xem thường loại người như Tôn Phân.
Tần Phương nghe không hiểu, hỏi: "Giáp nhỏ là cái gì?"
Kiều Nhiễm ho nhẹ một tiếng: "Là ý chỉ tình nhân."
Tần Phương gật gù: "Nói cũng đúng, không phải tình nhân thì là gì?
Tuổi còn trẻ, không dựa vào học vấn, chỉ chăm chăm đi cửa sau."
Kiều Nhiễm cười lạnh: "Tần đồng chí, cô cứ yên tâm đi, loại người này chắc chắn không có kết cục tốt."
Làm tình nhân thì có cái kết cục tốt gì?
Ở thế kỷ 21, làm tình nhân cũng phải chịu búa rìu dư luận rồi, đừng nói gì tới cái thời đại càng coi trọng tác phong này.
Chuyện này mà bung bét ra, không chỉ có Tôn Phân không có kết cục tốt, cả vị phó trưởng xưởng kia cũng đừng hòng yên thân.
Tần Phương gật đầu: "Hy vọng là vậy."
Hai người đi ra khỏi nhà máy bột mì, mới chia tay ai về nhà nấy.
Kiều Nhiễm vừa về đến nhà, khi đang đón Giang Đông Tuấn, Dương Tiểu Thúy đưa cho Kiều Nhiễm một giỏ nhỏ cá con.
Cá con cũng không lớn, cỡ ngón tay dài.
"Đại muội tử, nhà mẹ ta cho ta ít cá, cho nhiều quá, nhà ta ăn không hết, cô mang chút về mà ăn, nấu một bát đồ ăn.
Không phải thứ gì quý giá đâu, tự mình mò ở mương ngòi, không mất tiền, cô cũng đừng khách sáo với ta."
Dương Tiểu Thúy thỉnh thoảng nhận đồ của Kiều Nhiễm, mình không biếu Kiều Nhiễm chút gì, trong lòng thấy áy náy.
Không phải sao, nhà mẹ đẻ vừa mang cá đến, nàng liền đưa cho Kiều Nhiễm ít.
Tuy nói không phải là thứ gì ngon, nhưng cũng là đồ mặn.
Cũng là chút lòng thành của nàng, dù sao cũng hơn không.
Kiều Nhiễm cũng không khách sáo với người ta, cười nhận lấy: "Được, cảm ơn tẩu tử."
"Khách sáo gì chứ? Có phải là thứ gì đáng giá đâu."
Kiều Nhiễm cầm cá của Dương Tiểu Thúy về nhà.
Cá con nhỏ như vậy, mà đem chiên giòn thì lại rất ngon.
Bọc bột mì, thả vào chảo dầu sôi sùng sục, vớt ra, rắc chút muối tiêu, vị ngon không tả xiết.
Nghĩ vậy, Kiều Nhiễm bắt tay vào làm.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến giúp trông Giang Đông Tuấn, Kiều Nhiễm bắt đầu sơ chế cá con.
Sau khi rửa sạch cá con, liền bắt đầu tẩm bột mì đem chiên giòn.
"Mẹ ơi, mẹ định làm gì cho tụi con ăn ngon thế?" Giang Đông Yến đầy mong chờ hỏi.
Kiều Nhiễm cười nói: "Hắc hắc, làm cho các con cá vàng nhỏ chiên giòn ăn."
Bọn nhỏ còn chưa từng ăn bao giờ, không biết vị như thế nào, liền hỏi: "Mẹ ơi, cá vàng nhỏ có ngon không?"
Kiều Nhiễm cười đáp: "Đương nhiên là ngon rồi, lát nữa chiên xong các con ăn là biết."
"Ừm!"
Nghe Kiều Nhiễm nói, bọn nhỏ càng mong chờ hơn, rất muốn được nếm thử.
Có bếp than, nấu cơm làm đồ ăn dễ dàng hơn nhiều.
Bật bếp than nóng, đổ dầu vào chảo, đun nóng lên rồi cho cá vàng nhỏ vào, chiên mấy phút thì trở nên vàng ruộm giòn tan.
Mùi thơm lan tỏa ra, mấy đứa trẻ càng thèm thuồng.
Chiên hai mẻ, đầy một bát nhỏ.
Kiều Nhiễm rắc muối tiêu lên rồi bảo Giang Đông Thăng mang cho nhà Dương Tiểu Thúy một bát, làm như vậy, chắc chắn nhà Dương Tiểu Thúy cũng sẽ thích ăn.
Đúng như Kiều Nhiễm dự đoán, nhà Dương Tiểu Thúy ăn được cá vàng nhỏ thấy rất thích, cảm thấy còn ngon hơn của mẹ chúng làm nhiều.
Dương Tiểu Thúy chỉ cho chút ít dầu vào xào, tự nhiên không thể ngon bằng cách Kiều Nhiễm bọc bột chiên lên như thế này.
Giang Đông Thăng mang cá vàng nhỏ xong, về đến nhà cũng vội vàng bưng bát lên ăn.
Giang Đông Yến và Giang Đông Tuấn mỗi người cũng có một bát.
Cá con đã chiên chín kỹ, lại nhỏ, nên không có xương, cũng không sợ bị hóc.
Mấy đứa trẻ ăn cá vàng nhỏ, hoàn toàn xem như đồ ăn vặt, càng ăn càng thích.
Không biết tự lúc nào, cả một bát nhỏ cá vàng nhỏ đều sắp bị chúng ăn hết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận