Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 78: Tìm chứng cứ (length: 7628)

Nghe hai mẹ con này nói như thế, những người đến xem náo nhiệt bắt đầu nghi ngờ có thật sự chuyện này hay không.
Không ít người nhìn Kiều Nhiễm ánh mắt đều mang chút khác thường, như thể Kiều Nhiễm thật sự đã làm những chuyện không thể lộ ra ngoài kia.
"Ngươi nói thấy được là thấy? Mở miệng ra là nói có chuyện, ai mà chẳng làm được? Phải đưa ra bằng chứng đi chứ?
Không có bằng chứng ta sẽ đi báo công an kiện các ngươi vu khống!"
Cũng có người lý trí hơn, đứng ra bênh vực lẽ phải.
"Thái Kim Hoa, chuyện này không phải trò đùa, đây là liên quan đến thanh danh của người ta, không thể tùy tiện nói bừa.
Ngươi có bằng chứng hay không, loại chuyện này không thể há miệng nói ra được."
Trong mắt Thái Kim Hoa lóe lên một vòng tính toán.
Nghĩ đến đồ vật mình đã đặt trong phòng Kiều Nhiễm, nàng liền tự tin tràn đầy.
"Chứng cứ? Muốn chứng cứ dễ thôi, cái tên gian phu kia có khi còn đang trốn trong phòng nàng chưa ra đấy, vào lục soát một chút là biết ngay." Thái Kim Hoa nói.
Nàng biết, sau khi vào, khẳng định sẽ không lục ra được người.
Nhưng mà không sao cả, có thể lục soát quần áo, trên quần áo còn có "vật kia" của đàn ông để lại, Kiều Nhiễm có nói cũng không rõ được.
Hôm nay có nhiều người như vậy, Thái Kim Hoa muốn bôi nhọ danh tiếng Kiều Nhiễm.
Chờ nàng mang tiếng làm loạn quan hệ nam nữ, không những sẽ bị chê cười mà còn có thể trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến lúc đó Giang Vệ Quốc trở về chắc cũng không muốn nhận một người phụ nữ không biết kiềm chế như vậy.
Không có Kiều Nhiễm, tuy tam phòng đã phân ra nhưng vẫn có thể dễ dàng nắm giữ hơn.
Giang Vệ Quốc cần đi làm, con cái chắc chắn không tiện mang theo, nhất định phải để nàng chăm sóc.
Đến lúc đó có thể bảo Giang Vệ Quốc đưa tiền lương cho nàng, nàng cũng có thể có thêm chút cho lão tứ.
Kiều Nhiễm hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Thái Kim Hoa nói, "Ngươi nói vào lục soát là vào lục soát?"
Thái Kim Hoa tưởng Kiều Nhiễm chột dạ "Sao hả, ngươi không dám?
Ha ha, nếu ngươi không cho vào, thì chính là thừa nhận ngươi làm loạn quan hệ nam nữ."
Kiều Nhiễm cười lạnh, "Vào thì được thôi nhưng ta phải nói trước, nếu các ngươi vào phòng lục soát không ra người, không tìm thấy chứng cứ gì, thì ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta, còn phải bồi thường ta hai trăm đồng.
Nếu ngươi không đồng ý thì đừng hòng vào nhà ta."
Thái Kim Hoa biết mình đã bỏ đồ vào phòng Kiều Nhiễm.
Bỏ xong, nàng liền canh ở gần nhà, thấy Kiều Nhiễm về thì bắt đầu ồn ào.
Người lúc nãy vẫn chưa rời đi, đồ vật chắc chắn vẫn chưa ai động đến, nhất định còn ở trong phòng.
Cho nên Thái Kim Hoa không lo không lục ra được bằng chứng, chủ yếu là muốn Kiều Nhiễm mất mặt.
Thái Kim Hoa nói, "Được, ta đồng ý ngươi. Nếu không tìm được bằng chứng thì ta sẽ quỳ xuống xin lỗi, bồi ngươi hai trăm đồng."
Kiều Nhiễm quay sang nói với những người xung quanh, "Mọi người đều nghe thấy rồi nhé, đây là bà ta đích thân nói.
Lát nữa không tìm thấy bằng chứng thì đừng lấy thân phận bà bà ra mà cãi cùn, không chịu quỳ xuống xin lỗi."
Kiều Nhiễm vừa dứt lời, không ít người phụ họa, "Kiều Nhiễm, cứ yên tâm, bọn ta đều đang xem đây, đều nghe rõ hết rồi."
Thái Kim Hoa ngẫm nghĩ thấy ván cược này có vẻ mình bị thiệt, nên muốn chiếm thêm chút lợi, bèn nói thêm, "Ta đồng ý điều kiện của ngươi, nhưng nếu tìm ra chứng cứ thì sao? Ngươi có chịu đưa cái nhà mới xây của ngươi cho ta không? Không thì chẳng phải là ta bị thiệt à? Đã cá cược thì phải ngang nhau chứ."
Thái Kim Hoa sớm đã để ý cái nhà của Kiều Nhiễm.
Một căn nhà gạch ngói khang trang như thế, cả đội sản xuất mới có duy nhất một nhà ở, chắc chắn là rất thoải mái.
Nếu có căn nhà gạch ngói tốt như vậy, sau này con gái đi xem mắt cũng sẽ thuận lợi hơn.
Nhà mẹ đẻ có điều kiện tốt thì nhà chồng mới coi trọng hơn.
Nếu không cho dù con gái có thể lên thành phố thì Thái Kim Hoa vẫn lo người ta không coi trọng mà bạc đãi con gái mình.
Kiều Nhiễm đồng ý ngay, "Được, không vấn đề gì.
Mọi người vào lục soát đi, nhớ phải có mấy nhân chứng cùng vào nhé, nếu không ai biết các người có lén nhét gì vào để vu khống ta hay không."
Thái Kim Hoa cũng đồng ý.
Người đến xem náo nhiệt rất đông, tùy tiện chọn mấy người đi theo Thái Kim Hoa và Giang Ái Anh cùng nhau vào phòng Kiều Nhiễm.
Thái Kim Hoa ban đầu còn giả bộ lục soát phòng một lượt, tất nhiên là không tìm thấy ai.
Sau đó mới đi đến chỗ nệm của Kiều Nhiễm để tìm.
Mình cũng không thể ngay lập tức nhắm vào mục tiêu, không thì quá lộ liễu.
Nhưng mà khi Thái Kim Hoa lật tấm nệm lên, căn bản là không thấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn đâu cả.
Mặt Thái Kim Hoa lập tức tối sầm lại.
Sao lại như vậy?
Rõ ràng là đã để đồ ở đây, sao giờ lại không thấy đâu?
Thái Kim Hoa lại xốc nệm mấy lần, vẫn không tìm thấy, mặt càng khó coi hơn.
Chết tiệt, đồ vật đi đâu rồi?
Không có bộ quần áo kia thì làm sao có thể bôi nhọ Kiều Nhiễm?
Hành động của Thái Kim Hoa đương nhiên lọt vào mắt Kiều Nhiễm.
Lão bà này, giờ thì há hốc mồm ra chưa?
Thấy phản ứng của Thái Kim Hoa, Kiều Nhiễm trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Muốn bôi nhọ nàng, phải xem bà ta có bản lĩnh đó không đã.
"Mẹ, mẹ lay nệm của con làm gì? Hay là mẹ đã để đồ gì ở đó?" Kiều Nhiễm cố ý hỏi một câu.
Mặt Thái Kim Hoa đen như đáy nồi, "Ai thèm để đồ, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ tiện thể nhìn thôi."
Thái Kim Hoa nói rồi, lại tiếp tục lục lọi.
"Mẹ, mẹ làm vậy quá đáng rồi đấy, nhà con có chút xíu như thế, người ta trốn được vào đâu chứ?" Kiều Nhiễm cố ý nói.
Có người cũng cảm thấy Thái Kim Hoa làm quá, đây là tìm người hay là cái gì? Sao lại lục lọi tung tóe thế?
"Thái Kim Hoa, tìm thế này cũng được rồi đấy, trong phòng người ta thật sự không có ai mà."
"Đúng vậy, nhà có tí xíu này thôi, còn có thể trốn đi đâu, chỗ nào cần tìm cũng tìm cả rồi, không cần thiết phải lật quần áo người ta chứ?"
"Thôi được rồi, chắc chắn là không có ai.
Nếu có người, to lớn như thế mà, lẽ nào không thấy à?"
". . ."
". . ."
Thái Kim Hoa cắn răng, đương nhiên là không cam lòng.
Mình vất vả bày ra chuyện như vậy để vu khống Kiều Nhiễm, giờ không có chứng cứ thì chẳng phải là toi công sao?
Chờ lão tam về thì muộn hết cả rồi.
"Không tìm thấy người, có khi có thứ gì đó rơi ra thì sao.
Nhất định phải tìm tiếp, ta không tin không tìm được."
Bộ quần áo kia của nàng, Kiều Nhiễm có thể giấu ở đâu được?
Nhà thì bé như vậy, trừ khi đào hố chôn xuống thì may ra chứ còn thì chắc chắn vẫn ở trong ngóc ngách nào đấy.
Kiều Nhiễm cười lạnh, "Mẹ à, mẹ lục không sao nhưng quần áo con bị làm lộn xộn hết rồi, nhà cửa cũng rối tung lên, lát nữa mẹ phải giúp con dọn dẹp nhé, nếu không con không cho mẹ tiếp tục đâu."
"Yên tâm, lát nữa ta sẽ giúp con." Thái Kim Hoa thà chịu vất vả một chút, cũng phải tìm ra chứng cứ.
Thế nhưng sau cùng, lục tung cả lên, còn thiếu nước đào sâu ba thước thì vẫn không tìm ra được bộ quần áo nàng đã chuẩn bị…
Bạn cần đăng nhập để bình luận