Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 14: Thời gian càng phát tưới nhuần (length: 7687)

Kiều Nhiễm cười lạnh, "Ngươi là cái thá gì mà bà bà? Vệ Quốc không có ở đây, ngươi đến cả con gái của hắn còn nghĩ đẩy ra ngoài, còn có mặt mũi xưng là mẹ hắn à?
Ta nhổ vào, dù sao ta không nhận cái thứ bà già này, đừng có mà ra vẻ trước mặt ta."
Thái Kim Hoa tức đến run cả tay, "Ngươi...ngươi..."
"Ngươi cái đồ bà già, đã chia nhà rồi, đồ của các ngươi ta không thèm, đồ đạc ba phòng chúng ta ngươi cũng đừng mơ tưởng, thích đến đâu thì đi đến đó."
Kiều Nhiễm bỏ lại câu nói này rồi đi vào bếp, tiện thể gọi Giang Đông Thăng một tiếng, "Đông Thăng, lại đây, giúp mẹ một tay."
Giang Đông Thăng biết có thịt ăn, hấp tấp chạy vào bếp, giúp Kiều Nhiễm một tay.
Giang Ái Anh thì ngược lại rất bình tĩnh, nói với Thái Kim Hoa, "Mẹ, nàng không cho thì thôi, chúng ta cũng đâu phải không có tiền, lát nữa mẹ ra huyện, mua cho con ít trứng gà bánh ngọt với gạo nếp về là được chứ gì."
Thái Kim Hoa nghĩ lại, cũng thấy việc đi cãi cọ với Kiều Nhiễm, chịu cái bực tức này, đúng là không bằng tự mình dùng tiền mà mua.
Tiền trợ cấp của Giang Vệ Quốc bà còn giữ lại bốn trăm tệ, cộng với tiền lương trước kia, bà cũng có kha khá tiền, trong tay tổng cộng còn năm sáu trăm tệ, mua gì cho con gái mà không được?
"Được được, mai mẹ mua cho con một cân trứng gà bánh ngọt về ăn, không, mua hai cân, ăn từ từ!"
Giang Ái Anh nghe vậy, vui vẻ nói, "Mẹ, mẹ đối với con tốt quá."
"Đúng thế, mẹ chỉ có mình con gái cưng là con thôi, không tốt với con thì tốt với ai?"
… Kiều Nhiễm bên này thì bắt đầu bận rộn làm cơm trưa.
Bữa trưa làm thì cũng thật đơn giản, nhưng mà vào mắt người nông dân thì đây là quá đầy đủ rồi.
Một bàn rau xanh xào dưa chuột, một bàn thịt kho tàu, còn có một bát canh rau.
Dưa chuột và rau xanh đều là loại trồng ở mảnh đất chia của nhà nông, rất phổ biến.
Nhưng mảnh đất của nhà họ Giang tam phòng thì không có phần, nên không thể ăn rau củ ở đấy được.
Mấy món dưa chuột với rau này đều là Kiều Nhiễm lấy từ không gian ra.
Giang Đông Thăng thì nhóm lửa, còn Kiều Nhiễm thì xuống bếp làm món ăn.
Dầu mè nàng cũng lấy hai cân từ không gian ra, năm nay dầu cũng là đồ quý giá, hai cân dầu cũng không ít.
Kiều Nhiễm định lần sau ra huyện sẽ lại lấy cớ mà lấy thêm chút mỡ lá heo ra để luyện mỡ.
Hôm nay đã mua nhiều đồ như vậy rồi, lấy thêm mỡ heo lá thì hơi lộ liễu.
Trước khi xuyên qua, Kiều Nhiễm cũng là người nấu cơm rất giỏi, bố mẹ của nàng trước kia mở quán cơm, từ nhỏ thấm nhuần, tay nghề nấu cơm đương nhiên không cần phải nói.
Nhất là làm thịt kho tàu, vừa thơm vừa mềm, ăn rất ngon.
Đương nhiên, nàng nấu cơm cũng nhờ nguyên liệu đầy đủ, trong không gian dầu muối tương giấm đủ cả. Không giống như người thời này nấu cơm, không có nhiều chú ý, gia vị tương đối đơn giản, nhiều nhất chỉ cho thêm chút muối với xì dầu thôi.
Theo mùi thơm thịt kho tàu lan tỏa, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đã không nhịn được mà muốn ăn rồi.
"Mẹ, bao giờ thì nấu xong nồi vậy ạ?" Giang Đông Thăng nuốt nước miếng ừng ực rồi hỏi Kiều Nhiễm.
"Sắp rồi," Kiều Nhiễm cười nói.
Đừng nói, nghe cái mùi thịt kho tàu này, Kiều Nhiễm cũng thấy cực kỳ thơm.
Có lẽ do thân thể của nguyên chủ lâu ngày thiếu chất béo, nghe thấy mùi thịt, theo bản năng có phản ứng thôi.
Giang Đông Thăng lại nuốt nước bọt, im lặng chờ đợi.
Mẹ hắn nấu thịt cũng thơm như này, hắn lớn ngần này rồi, cũng từng ăn mấy lần thịt, nhưng không bằng mẹ hắn nấu.
Thịt này còn chưa ăn vào miệng, chỉ ngửi mùi thơm thôi là biết chắc ăn rất ngon rồi.
Nhà họ Giang có tất cả hai cái nồi, một cái để nấu cơm, một cái còn lại thì nấu thịt kho tàu.
Thịt kho tầm mười phút là mềm nhừ.
Thịt nấu xong, Kiều Nhiễm múc ra.
Hai món rau, một bát canh, mẹ con ba người đủ ăn.
Thương Giang Đông Tuấn còn nhỏ, chưa ăn được thịt, Kiều Nhiễm cho riêng cậu bé một bát canh trứng gà.
Mấy món này vừa ra khỏi nồi, bởi vì thịt kho tàu quá thơm, làm cho những người khác trong nhà họ Giang mê mẩn hết cả lên.
Ngoài Giang Ái Anh ra thì hai phòng khác của nhà họ Giang đều không có mà ăn thịt.
Kiều Nhiễm làm thịt thơm như vậy, sao tránh khỏi câu người cho được.
Triệu Mỹ Linh nhìn thấy sau khi Kiều Nhiễm chia nhà thì cuộc sống thoải mái như thế, đến cả thịt cũng có mà ăn, không kìm được liền oán trách Giang Vệ Dân một câu, "Vệ Dân, anh nhìn xem, tam tẩu chia nhà rồi thì cuộc sống càng ngày càng sung sướng, hôm qua ăn mì trứng gà, hôm nay lại được ăn thịt...Hay là chúng ta cũng chia nhà đi?"
Triệu Mỹ Linh vừa nghĩ tới việc Thái Kim Hoa bất công với con dâu và con trai út, trong lòng liền không vui.
Đều là con cái cả, không nói đến việc xử sự công bằng, nhưng không thể bất công như vậy được chứ?
Giang Ái Anh với Giang Vệ Hoa với ba phòng còn lại qua không hề giống nhau chút nào.
Nếu mà chia nhà, nàng tự mình làm chủ, đoán chừng cũng sẽ sống tốt hơn một chút.
Nhưng Triệu Mỹ Linh biết, chồng mình là một kẻ nghe lời mẹ, muốn hắn chia nhà thì e là không xong.
Cái gì cũng nghe lời mẹ, không biết hồi xưa cưới vợ về để làm gì.
Giang Vệ Dân nghe vợ than vãn, không cần nghĩ ngợi lắc đầu ngay, "Không được, mẹ không thích mấy phòng chúng ta chia ra.
Mà nói đi, chúng ta chia ra thì cũng có ích gì.
Phòng lớn chúng ta sao bì được phòng ba, tam tẩu mỗi tháng được hai mươi đồng tiền trợ cấp, chúng ta thì có gì? Chia nhà ra thì chẳng phải vẫn không có thịt mà ăn?"
Triệu Mỹ Linh tức đến bĩu môi.
Nàng biết ngay là chồng mình sẽ không đồng ý mà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chồng nàng nói cũng đúng.
Phòng lớn bọn họ sao so được với phòng ba, trong tay không có tiền, có chia ra cũng không có được ngày tháng tốt đẹp gì.
Trong lòng Triệu Mỹ Linh bây giờ là vừa bất lực lại vừa ghen tị.
Phòng ba có thịt mà ăn, nàng thèm thuồng mà lại không có.
Kiều Nhiễm gọi Giang Đông Thăng với Giang Đông Tuấn ăn cơm, tiện thể gọi ba đứa con của nhị tẩu nhà mình qua.
Bọn chúng vừa ăn cơm xong, nhưng chỉ là ăn cháo rau dại thôi, cũng không no bụng.
Chủ yếu là không có thịt, Kiều Nhiễm gọi chúng sang mỗi người ăn vài miếng.
Nhà họ Giang chưa chia nhà, nàng nếu làm một bát đưa cho nhị phòng thì kiểu gì cũng lại vào miệng Giang Ái Anh mất, không bằng gọi mấy đứa trẻ con qua ăn.
Ba đứa của nhà Lý Thúy Cúc, đứa lớn nhất đã mười tuổi, đứa thứ hai lớn ngang Giang Đông Thăng, còn đứa út thì nhỏ hơn Giang Đông Yến một tuổi.
Nhưng ba đứa con đều là con gái.
Nhị phòng cũng vì không sinh được con trai mà không ít bị Thái Kim Hoa mắng nhiếc.
Thời này, tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nặng nề lắm, trong nhà không thể sinh được con trai thì sẽ bị nhà chồng xem thường.
Kiều Nhiễm là người thế kỷ 21, lại còn được học đại học, cái tư tưởng này nàng đã bỏ từ lâu rồi.
Cùng lúc đó, chính nàng cũng là người bị hại của trọng nam khinh nữ, cha mẹ nàng còn cả ông bà đời trước đều thích con trai, địa vị của nàng trong nhà vốn dĩ đã không bằng em trai rồi.
Ba đứa con của Lý Thúy Cúc được dạy dỗ rất tốt, tính tình khá rụt rè nhưng rất lễ phép.
Chúng có hơi ngại ngùng khi ăn vài miếng thịt rồi từ chối không ăn nữa.
"Cảm ơn tam thím, chúng cháu không ăn, thím cứ ăn đi. Ăn mấy miếng rồi, đủ rồi."
"Mỗi đứa lại ăn thêm hai miếng đi? Tam thím nấu nhiều mà, đủ ăn." Kiều Nhiễm nói rồi gắp cho mỗi đứa hai miếng thịt nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận