Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 403: Ngồi xe lửa đi Kinh Đô (length: 7986)

Vì Kiều Nhiễm phải đi công tác ở Kinh Đô, Giang Vệ Quốc chắc chắn phải hơn mười ngày nửa tháng mới về được, nên trước khi nàng đi, hắn nhất định phải ăn cho no bụng đã.
Thế là, Giang Vệ Quốc xấn tới, chuẩn bị có một bữa no nê.
Kiều Nhiễm cũng biết ý đồ của Giang Vệ Quốc, nên hết sức phối hợp người đàn ông này.
Dù sao, đời sống vợ chồng về khoản kia cũng phải cân bằng.
Nếu ngươi không cho người đàn ông của mình ăn no bụng, nhỡ đâu hắn ăn không đủ no thì có khả năng sẽ đi 'ăn vụng' bên ngoài.
Vật vã nửa đêm, Kiều Nhiễm bắt đầu cầu xin tha thứ, "Giang Vệ Quốc, mai ta còn phải đi sớm, đừng có làm quá muộn."
Lúc này Giang Vệ Quốc mới quyến luyến rời khỏi nàng.
"Được rồi, ngủ đi, nghỉ sớm một chút."
"Ừm!"
Kiều Nhiễm kéo chăn lên, một mạch ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Sau khi rời giường, Kiều Nhiễm xách hành lý, không ăn điểm tâm mà chuẩn bị rời đi.
Giang Vệ Quốc thấy Kiều Nhiễm định đi thì tiện miệng nói, "Vợ yêu, ăn sáng xong rồi hãy đi, còn kịp mà, đừng để bụng đói, không tốt cho dạ dày."
Kiều Nhiễm biết cái gã này đang quan tâm mình.
Đối với kiểu lải nhải của Giang Vệ Quốc, Kiều Nhiễm không hề thấy phiền, ngược lại cảm thấy đó là biểu hiện Giang Vệ Quốc yêu nàng.
Đổi lại người khác, người ta còn lười quan tâm nàng ấy chứ!
"Yên tâm đi, ta sẽ ăn sáng, trong không gian của ta có đồ rồi, ta vừa đi vừa ăn."
Giang Vệ Quốc thấy Kiều Nhiễm nói vậy, cũng không lải nhải thêm.
Cô vợ nhỏ có không gian, quả thật là một chiếc rương bách bảo vạn năng, làm gì cũng được!
Đã có đồ ăn sáng trong không gian thì Giang Vệ Quốc cũng yên tâm.
Kiều Nhiễm dẫn theo hành lý ra cửa.
Mấy đứa nhỏ trong nhà tuy không nỡ nhưng cũng chẳng có cách nào, không thể ngăn cản Kiều Nhiễm không cho nàng đi.
Lúc này, chúng chỉ có thể trông mong Kiều Nhiễm đánh nhanh thắng nhanh, xong việc rồi tranh thủ thời gian trở về.
Kiều Nhiễm ngồi trên xe ba bánh, đi đường.
Đến nơi cũng không nán lại lâu, mà đi thẳng đến ga tàu.
Vé xe đã được xưởng đặt trước, chỉ cần đến ga chờ tàu xuất phát là được.
Bây giờ, thời gian tàu chạy còn khoảng một hai tiếng nữa.
Kiều Nhiễm cũng không sốt ruột, ngồi trong phòng chờ từ từ đợi.
Đợi khoảng hơn một tiếng thì thấy tàu hỏa vào ga.
Kiều Nhiễm chỉ xách theo một chiếc vali, đồ đạc không nhiều, cũng khá nhẹ nhàng.
Rất nhanh, mang theo đồ đạc lên tàu, Kiều Nhiễm tìm đến chỗ nằm của mình.
Giường nằm xưởng đặt cũng không tệ, bốn người một khoang.
So ra thì đây đã là trang bị tốt nhất rồi.
Nếu không nhờ ngồi vào vị trí phó trưởng xưởng, thì sao có thể đi công tác được thoải mái thế này?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như xưởng không sắp xếp như vậy thì Kiều Nhiễm đoán chừng cũng sẽ tự bỏ tiền ra mua vé giường nằm thêm, cho thoải mái rồi đến Kinh Đô.
Nếu không, trên tàu thời gian dài như vậy thì không phải bị giày vò khổ sở sao.
Lúc Kiều Nhiễm lên tàu thì trong khoang đã có hai người rồi, chắc là lên xe từ ga trước, nằm ở đối diện giường của Kiều Nhiễm.
Cả hai người đều đã cất xong hành lý, nằm ở trên giường, một người thì lim dim nhắm mắt, dường như không ngủ, còn một người thì nằm nghiêng, cầm cuốn sách đọc.
Lúc Kiều Nhiễm bước vào khoang thì hai người cũng nghe thấy động tĩnh, liếc nhìn nàng một cái.
Kiều Nhiễm lo lắng vẻ ngoài của mình sẽ gây rắc rối nên để cho an toàn thì đã trang điểm lại, khiến mình trông hết sức bình thường.
Chứ không thì với nhan sắc này của nàng thì chỉ sợ sẽ làm đàn ông nảy sinh tà niệm, ý đồ xấu xa gì đó.
Lỡ đâu có người động tay động chân với nàng thì sao? Nàng đâu thể lúc nào cũng phòng bị, ban đêm vẫn phải ngủ nghỉ chứ.
Mặc đồ bình thường, nhìn không quá đẹp, thì cũng không phải lo về mấy nguy cơ này nữa.
Quả nhiên, sau khi hai người đàn ông liếc nhìn Kiều Nhiễm thì liền quay mặt đi.
Kiều Nhiễm cũng thấy vui vì như thế.
Nàng cất hành lý xong rồi ngồi vào chỗ của mình.
Chỗ ngồi của nàng ở giường dưới, khá thuận tiện, không cần leo trèo.
Xưởng cũng khá quan tâm và nhân tính.
Nếu mà xếp cho nàng ở giường trên thì chắc chắn không được thoải mái thế này rồi.
Kiều Nhiễm vừa cất xong đồ, vừa ngồi xuống thì thấy một cô gái trẻ dẫn theo hai cái vali lớn đi đến.
Cô gái này nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, chủ yếu là ăn mặc rất sành điệu.
Trên người thì mặc một chiếc áo sơ mi hoa thật sự là bắt mắt, dưới thì phối với một chiếc váy, còn đi một đôi giày xăng đan da, tóc buộc đuôi ngựa nhỏ, còn kẹp một chiếc cặp tóc.
Trên mặt chắc là có thoa phấn, nhìn trắng bệch.
Quả thật, phụ nữ đẹp vẫn thu hút sự chú ý của đàn ông hơn.
Cô gái này vừa bước vào thì hai người đàn ông nằm ở giường trên đối diện lập tức sáng mắt lên, ánh mắt đều dán chặt vào người cô gái này.
Cô gái này tên Dương Tuyết, mang hành lý vào khoang rồi thì thở hồng hộc vì mệt.
Vốn dĩ, nàng đã khá gầy, lại là phụ nữ, không có nhiều sức, mà lại một mình mang hai cái vali lớn thì không tránh khỏi có chút đuối sức.
Kiều Nhiễm chỉ liếc qua đánh giá Dương Tuyết vài lần rồi nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Mới từ huyện đi xe ba bánh một đường đến đây, Kiều Nhiễm ngồi trên xe ba bánh mà cảm thấy không thoải mái chút nào.
Xe ba bánh cứ lắc lư, khiến người ta chóng mặt buồn nôn.
Giờ đầu óc có chút choáng váng, ngủ một lát chắc sẽ dễ chịu hơn.
Dù sao, ngồi cũng chẳng có việc gì, chi bằng nằm xuống cho thoải mái.
Một trong hai người đàn ông thấy Dương Tuyết vất vả mang hành lý thì liền chủ động lại gần tỏ vẻ quan tâm, "Đồng chí, để tôi giúp cô mang hành lý nhé!"
Dương Tuyết liếc nhìn người đàn ông vừa nói chuyện với mình.
Nhìn đã ba bốn chục tuổi rồi, vóc dáng thấp, còn một mặt sẹo mụn, đúng là khó coi.
Dương Tuyết tuy trong lòng không thích nhưng không hề lộ ra ngoài.
Người ta có thể giúp đỡ nàng thì cũng hay.
Thực sự là nàng mang không nổi.
Thế là, nàng dùng giọng điệu không mặn không nhạt gật đầu đáp, "Vậy được, anh giúp tôi chuyển hộ một chút, cảm ơn anh!"
"Không có gì!" Người đàn ông nói chặn ngang.
"Mệt thật đấy!" Dương Tuyết lắc lắc tay, thở dài.
Sau đó, nàng đi đến trước giường của Kiều Nhiễm rồi nói với nàng, " Đồng chí ơi, cô đổi giường cho tôi được không, tôi muốn nằm dưới, nằm giường trên không tiện."
Kiều Nhiễm mở mắt, liếc nhìn Dương Tuyết một cái.
Giọng điệu của Dương Tuyết không phải là đang thương lượng mà như thể là ra lệnh, cứ như là Kiều Nhiễm đang nợ nàng ấy!
Kiều Nhiễm cũng chẳng phải người có tính tốt, trực tiếp đáp lại, "Không đổi ~"
Dương Tuyết rõ ràng không ngờ Kiều Nhiễm sẽ từ chối mình thẳng thừng.
Dương Tuyết bực bội nắm tay, lại lần nữa nói với Kiều Nhiễm, "Tôi có thể bù cho cô tiền chênh lệch, tiện thể đưa thêm cho cô hai đồng! Tôi không quen nằm trên, nhưng lại không mua được vé giường dưới.
Cô ngủ giường trên, lại có thêm hai đồng thì đôi bên cùng có lợi!"
Dương Tuyết cho rằng mình cho thêm Kiều Nhiễm hai đồng thì chắc chắn người ta sẽ vui vẻ đổi giường cho mình.
Nhưng mà, Dương Tuyết lại một lần nữa tính sai, Kiều Nhiễm vẫn từ chối, "Không đổi, chị không thiếu chút tiền đó."
Thật coi nàng là ăn mày à? Tốt bụng như vậy sao?
Dương Tuyết rõ ràng là bị Kiều Nhiễm làm tức giận, chỉ thẳng vào mặt Kiều Nhiễm mà mắng, "Sao mà cô keo kiệt vậy hả? Chẳng qua là đổi giường thôi mà, có mỗi chuyện đó cũng không chịu, không có chút tinh thần giúp người lấy làm vui gì hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận