Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 392: Không tiếp thụ xin lỗi (length: 7945)

Nhìn thấy Kim Vĩ cùng Lưu Ngọc Lan cặp vợ chồng, Kiều Nhiễm cũng không có vẻ mặt gì tốt, nhàn nhạt hỏi một câu, "Các ngươi có chuyện gì sao? Không có chuyện thì đừng làm phiền ta nghỉ ngơi!"
Nhìn thấy Kiều Nhiễm tư thái cao cao tại thượng, Lưu Ngọc Lan không chịu nổi, nếu không phải nghĩ đến lần này mình tới, là để nói xin lỗi với Kiều Nhiễm, nàng đã muốn đánh cho Kiều Nhiễm một trận.
Không còn cách nào, bây giờ người ta lợi hại, là phó trưởng xưởng, mình chắc chắn phải cúi đầu trước nàng.
Vì công việc của chồng, coi như có khó chịu cũng chỉ có thể nhịn.
Lưu Ngọc Lan im lặng, Kim Vĩ sau lưng nàng khiêm tốn nói, "Kiều xưởng trưởng, hai chúng tôi tới đây là để xin lỗi cô, đây là chút quà chúng tôi vừa đi mua ở cửa hàng cung tiêu xã, mong cô đừng ghét bỏ."
Kim Vĩ vừa nói, vừa đưa đồ đã mua đến cho Kiều Nhiễm.
Hắn đi cửa hàng cung tiêu xã, toàn chọn đồ tốt mà mua.
Mua hai hộp sữa đặc, một chai rượu trắng, một cân táo tàu, một cân long nhãn, một gói đường đỏ, còn có một cân bánh trứng gà và một cân đào giòn.
Ngoài ra lại đến một chuyến cửa hàng thực phẩm, nhờ người quen bỏ thêm ít tiền, mới mua được hai cân thịt heo từ nhân viên bán hàng.
Chuyến đi này, hai vợ chồng tốn không ít tiền.
Vì vậy Lưu Ngọc Lan cũng thấy xót cả ruột.
Nhiều đồ như vậy, vô cớ đưa cho người khác, ai trong lòng có thể thoải mái được chứ?
Nếu không phải chồng mình kiên quyết muốn mua nhiều đồ như vậy, theo ý của Lưu Ngọc Lan thì chỉ cần tùy tiện mua chút hàng rẻ tiền là được rồi.
Nhìn thấy đồ mà Kim Vĩ đưa tới, thực sự coi như không tệ, nhưng Kiều Nhiễm vẫn không đưa tay nhận lấy.
Nhận đồ của bọn họ, đồng nghĩa với việc tha thứ cho bọn họ.
Chỉ riêng việc Lưu Ngọc Lan tung những lời đồn kia, Kiều Nhiễm cũng không dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy.
Đối với Kiều Nhiễm hiện tại mà nói, cô không bao giờ thiếu tiền.
Những thứ này cô có thể tự bỏ tiền ra mua, cần gì phải vì chút đồ này mà nhượng bộ.
Thấy Kiều Nhiễm không nhận, Kim Vĩ cũng hiểu ý của Kiều Nhiễm, vội nói, "Kiều xưởng trưởng, lần này đúng là vợ tôi sai, cô ấy tính hay nói nhiều, thiếu đòn, chứ thật ra không có ý gì xấu."
Kiều Nhiễm cười lạnh một tiếng, "Không có kiểm soát miệng mình, gây ảnh hưởng lớn đến danh dự của tôi như vậy, còn nói không có ý gì xấu? Lời anh nói thật dễ dàng quá nhỉ!"
Bị Kiều Nhiễm nói một tràng, sắc mặt Kim Vĩ cũng trở nên khó coi, thấy Kiều Nhiễm hầm hừ dọa người, biết mình đã lỡ lời, vội vàng nói, "Vâng vâng vâng, Kiều xưởng trưởng, vợ tôi thực sự làm sai, gây tổn thương rất lớn đến danh dự của cô.
Bây giờ tôi tới cùng với cô ấy để trịnh trọng tạ lỗi với cô, xin cô khoan dung độ lượng, tha thứ cho chúng tôi một lần."
Kim Vĩ nói, tranh thủ đẩy Lưu Ngọc Lan sang một bên, "Còn không mau xin lỗi Kiều chủ nhiệm đi!"
Trong lòng Lưu Ngọc Lan dù không muốn, nhưng trên mặt vẫn nói xin lỗi với Kiều Nhiễm, "Kiều chủ nhiệm, lần này đúng là tôi không đúng, nói linh tinh, gây ảnh hưởng đến cô.
Sau này tôi tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, mong cô tha thứ cho chúng tôi, cho tôi cơ hội hối cải làm người mới đi.
Cô có gì không hài lòng, có thể trút giận lên người tôi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến lão Kim nhà tôi, mong cô đừng gây khó dễ cho công việc của anh ấy..."
Kiều Nhiễm nghe đến đây, cũng có thể hiểu rõ mục đích của hai vợ chồng hôm nay tới đây.
Hai người họ không phải thật lòng tới xin lỗi?
Mà thuần túy là mượn danh nghĩa xin lỗi, mong cô nương tay, để Kim Vĩ không bị xưởng đuổi việc, mất công việc này.
Kiều Nhiễm cũng không phải loại Thánh Mẫu, người ta nói vài câu xin lỗi, nàng đã có thể tha thứ, dễ dàng tha thứ như vậy, chỉ khiến cho loại người như Lưu Ngọc Lan không bị trừng phạt, quay đầu lại càng thêm càn rỡ, tiếp tục làm ra chuyện này.
"Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của các người.
Tổn thương đã gây ra rồi, bây giờ các người tới xin lỗi thì có ích gì? Có bù đắp được tổn thương cho tôi không?
Hơn nữa, việc xử phạt chồng của cô là do xưởng trưởng quyết định, chứ không phải do tôi ra lệnh.
Không muốn bị đuổi việc thì trực tiếp đi tìm xưởng trưởng mà cầu xin, đến chỗ tôi cầu xin là vô ích."
Nói xong, Kiều Nhiễm ném đống đồ mà hai vợ chồng mang tới vào người bọn họ, "Được rồi, không còn việc gì nữa thì mau về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi, đừng làm phiền tôi."
Lưu Ngọc Lan thấy tình hình này, lập tức xụ mặt xuống, "Sao cô lại như vậy? Tôi đã xin lỗi cô rồi, sao cô còn cố chấp không tha? Đúng là không biết điều."
Kiều Nhiễm cũng không nói nhiều với Lưu Ngọc Lan, "Nếu cô cảm thấy tôi không biết điều, vậy thì đừng ở nhà tôi ăn vạ nữa, mau cút cho tôi!"
Nói xong, Kiều Nhiễm đẩy Lưu Ngọc Lan một cái, trực tiếp đẩy hai vợ chồng ra đến cửa, nhốt họ bên ngoài.
Bị người ta đuổi ra khỏi cửa, Lưu Ngọc Lan và Kim Vĩ cũng không thể tiếp tục nấn ná được nữa.
Lưu Ngọc Lan nghiến răng nghiến lợi nói, "Lão Kim, anh xem đi, em đã nói xin lỗi cũng vô ích, loại người này bây giờ cảm thấy mình là phó trưởng xưởng, ghê gớm, cao cao tại thượng đấy. Sao mà tiếp nhận lời xin lỗi của chúng ta chứ? Chúng ta có dâng cả núi vàng núi bạc cho nàng ta cũng vô dụng!"
"Không phải là dựa vào mình có chức vị cao mà bắt nạt người ta đó sao!"
"Em chỉ là không quen nhìn cái bộ dạng của nàng ta nên mới nói vậy thôi!"
"Lần này anh cũng thấy rồi đấy? Loại đàn bà này cũng chẳng tốt đẹp gì đâu!"
"Lần này chúng ta lại lãng phí nhiều tiền như vậy, mua toàn đồ tốt!
Không được, phải mang đến cửa hàng cung tiêu xã trả lại mới được! Không thì quay đầu lấy đâu ra tiền mà tiêu?"
"... "
"..."
Lưu Ngọc Lan miệng lẩm bẩm, toàn là sự bất mãn với Kiều Nhiễm.
Kim Vĩ nghe vợ mình nói, mặt ngày càng đen sạm lại.
"Cô có thể đừng nói nữa được không?
Hôm nay chuyện này là do cô gây ra cả đấy, cô còn không biết xấu hổ nhắc tới à?
Bây giờ thì tốt rồi, người ta không nhận lời xin lỗi của chúng ta, chuyện công việc của tôi không có cách giải quyết, tôi thật sự là bị cô cái bà vợ ngu xuẩn này hại chết!"
Bị Kim Vĩ trách mắng, Lưu Ngọc Lan nhỏ giọng nói, "Lão Kim, nếu thật sự không được, chúng ta đi cầu xưởng trưởng đi, nhờ xưởng trưởng nương tay một chút, đừng đuổi việc anh.
Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu, anh lại không có nói gì cả, trong công việc lại không phạm lỗi gì, trong xưởng dựa vào cái gì mà đuổi việc anh?"
Kim Vĩ cảm thấy Lưu Ngọc Lan thật sự là quá đần.
Dựa vào cái gì?
Chỉ dựa vào người ta là xưởng trưởng, muốn làm gì thì làm.
Hắn cảm thấy không vừa mắt, đuổi một nhân viên bình thường thì chẳng dễ như trở bàn tay sao?
"Cô tưởng cô là ai? Muốn gặp được xưởng trưởng là có thể gặp được xưởng trưởng chắc?
Cho dù cô có gặp được xưởng trưởng đi nữa, cô nghĩ cô có mặt mũi, van nài, người ta sẽ làm theo ý cô chắc?
Ha ha, nghĩ thật đơn giản!
Chuyện này liên quan đến thanh danh của phó xưởng, người ta đây là giết gà dọa khỉ, để người ta sau này đừng có mà tung tin đồn nhảm về phó xưởng nữa.
Hết lần này tới lần khác cô cái con ngu ngốc này, không an phận, nhất định phải đi làm con gà đó."
Nghe Kim Vĩ nói, Lưu Ngọc Lan cảm thấy muốn khóc, "Lão Kim, nói vậy công việc của anh thật sự không giữ được nữa sao?"
"Ha ha, bây giờ cô mới biết lo lắng à? Có ích gì không? Thật không biết mắt tôi mù kiểu gì, lại đi cưới cô cái con đàn bà ngu ngốc này." Kim Vĩ vừa tức giận vừa bực bội quát lên một câu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận