Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu

Mang Theo Không Gian Tại Thập Niên 1970 Nuôi Đứa Con Yêu - Chương 435: Kỳ hoa bà bà (length: 7714)

Kiều Nhiễm gật đầu lên tiếng nói, "Ừ, ta biết."
Coi như Giang Đào không nói, Tần Phương vừa sinh xong hài tử, thân thể là lúc yếu nhất, khẳng định phải mua chút đồ tốt bồi bổ thân thể.
Ăn ngon mới có sức lực khôi phục lại.
Lúc này, không sai biệt lắm đã hơn sáu giờ đồng hồ, nhà ăn cũng đã mở cửa.
Kiều Nhiễm ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến nhà ăn.
Ngoài Kiều Nhiễm, trong phòng ăn còn có không ít những người khác cũng đang mua đồ ăn sáng.
Kiều Nhiễm đi đến quầy xem qua đồ ăn.
Bệnh viện cân nhắc đến rất nhiều bệnh nhân cần bồi bổ sức khỏe, nên cũng cung cấp không ít đồ bổ.
Gà vịt thịt cá, đều có.
Bất quá đại đa số người, điều kiện không tốt lắm, cũng không nỡ mua.
Coi như mua, vậy chắc chắn là mua cho bệnh nhân trong nhà ăn.
Kiều Nhiễm đến quầy, gọi cho mình và Giang Đào đồ ăn sáng đơn giản, hai bát cháo, một ít dưa muối, hai cái bánh nướng, còn có hai quả trứng luộc nước trà.
Mua cho Tần Phương ăn thì phải nhiều hơn một chút.
Kiều Nhiễm gọi một phần chè trứng gà.
Nàng sinh xong mất nhiều máu, ăn chút chè trứng gà chắc chắn là tốt.
Sợ Tần Phương ăn không đủ no, Kiều Nhiễm lại gọi một phần mì sợi gà xé.
Lấy đồ xong, Kiều Nhiễm mang theo hộp cơm về phòng bệnh.
"Ăn đi."
Kiều Nhiễm đặt đồ ăn trước giường.
Giang Đào không ăn, mà nói với Tần Phương, "Phương Phương, đến ăn của em này!"
Tần Phương bị Giang Đào làm cho dở khóc dở cười, "Không cần, em chỉ là sinh con chứ không phải tàn phế, có thể ngồi xuống tự ăn."
"Vậy thì tốt, anh dìu em." Giang Đào nói, đỡ Tần Phương ngồi dậy.
Tần Phương dựa vào, trước ăn chè trứng gà.
Tối qua sinh con, dùng sức quá nhiều, lúc này Tần Phương, đã sớm đói bụng.
Một bát chè trứng gà vào bụng, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Ăn xong chè trứng gà, Tần Phương lại tiếp tục ăn mì gà xé.
Trước đây, Tần Phương cảm thấy mình không ăn được nhiều như vậy, hôm nay lại khó có khi ăn được nhiều thế.
Kiều Nhiễm và Giang Đào cũng ăn xong đồ ăn sáng vào bụng.
Nhìn đứa con vừa sinh ra, hai vợ chồng vô cùng hạnh phúc.
Tuy nói vị đại nương kia gây chút ồn ào, nhưng tóm lại cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của đôi vợ chồng.
Sinh xong, theo dõi đến trưa, buổi chiều có thể xuất viện về nhà.
Đến lúc đó, Vương Tuệ có thể tới hỗ trợ chăm sóc.
Vương Tuệ nuôi lớn mấy đứa trẻ, có nhiều kinh nghiệm hơn Kiều Nhiễm.
Giang Đào thấy Kiều Nhiễm bận trước bận sau, bận rộn cả đêm, lúc này cũng nên để người ta về nghỉ ngơi.
"Kiều xưởng trưởng, cô về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây trông chừng Phương Phương là được rồi.
Làm phiền cô lâu như vậy, giờ tôi tự mình lo liệu được rồi."
Kiều Nhiễm nói, "Đằng nào cũng chỉ còn đến trưa, hôm nay tôi không về xưởng, mai lại đi.
Chờ đưa Phương Phương về, sắp xếp ổn thỏa, tôi lại về nhà nghỉ ngơi."
"Nhưng mà Kiều xưởng trưởng, cô không mệt sao?" Giang Đào nhíu mày, cũng không tiện làm phiền Kiều Nhiễm.
"Cũng tạm, tuổi trẻ, không ngại thức một đêm.
Một mình anh ở đây tôi không yên tâm, vẫn là có người bầu bạn cho an tâm hơn."
Giang Đào thấy vậy, cũng không nói gì nữa, trong lòng vô cùng cảm kích Kiều Nhiễm.
Tần Phương cũng cảm thấy, mình thật sự gặp được một người bạn tốt.
Nếu trong khoảng thời gian này không có Kiều Nhiễm giúp đỡ, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ không trôi qua thuận lợi như bây giờ.
Cho nên tất cả đều phải cảm ơn Kiều Nhiễm.
Có được một người bạn tốt như vậy, thật là vinh hạnh của nàng.
Thấy Tần Phương vừa ăn chè trứng gà, lại vừa ăn canh mì gà, sinh con gái mà chồng lại tri kỷ như thế, tốt với nàng như vậy, các sản phụ khác trong phòng không khỏi hâm mộ Tần Phương.
Cùng là lấy chồng sinh con, sao lại có sự chênh lệch lớn đến thế?
Người ta được ăn ngon uống tốt, lại có người hầu hạ.
Không giống họ, sinh xong phải chịu khổ chịu tội, kết quả đến ăn cũng không ngon.
Con khóc, con quấy, cũng không ai chịu phụ một tay, chỉ có mình xoay xở.
Quả nhiên, số phận mỗi người không giống nhau.
Gả được một người đàn ông tốt, nhà chồng tốt, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng những điều này, đều phải nhìn rõ trước khi kết hôn.
Chờ đến khi kết hôn, sinh con xong, nhìn rõ những điều này, cũng chẳng còn tác dụng gì.
Bên cạnh, cô con dâu của bà cô vừa chế giễu Giang Đào và Tần Phương sinh con gái, thấy Tần Phương ăn ngon như vậy, cũng không kìm được nuốt nước miếng một cái.
Nàng cũng vừa sinh xong, cơ thể suy nhược, mong được ăn chút gì đó ngon.
Nghĩ đến lần này mình sinh là con trai, bà chồng chắc chắn sẽ hài lòng.
Người ta sinh con gái mà còn được ăn ngon uống ngon, đừng nói là sinh con trai.
Thế là nàng liền liều mình mở miệng hỏi bà chồng, "Mẹ, con cũng muốn ăn mì gà xé, mẹ có thể đi mua cho con một bát không?
Con đói bụng, nếu không cho con ăn ngon chút, cháu trai lớn của mẹ sẽ không có sữa ăn đâu."
Nàng cố ý lấy chuyện của đứa trẻ ra để nói, nghĩ rằng bà chồng nếu thương cháu trai, chắc chắn sẽ bằng lòng cho nàng ăn ngon một chút.
Ai ngờ vị đại nương này trực tiếp trừng mắt nhìn con dâu, giận đùng đùng nói, "Người ta muốn ăn mì gà xé thì cô cũng đòi ăn, người ta điều kiện gì? Nhà cô điều kiện gì?
Cô thì không có công việc, cả nhà chỉ trông vào một mình thằng con trai của tôi đi làm kiếm tiền, còn đòi ăn mì gà xé, cô có ăn nổi không?"
Bị đại nương mắng một trận, cô con dâu lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân.
"Mẹ, con đây vất vả cho nhà các người thêm một đứa cháu trai, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ, ăn chút mì gà xé thì quá đáng sao?"
Đại nương cũng chẳng nể nang gì trực tiếp nói, "Cô còn không biết xấu hổ mà nói à!
Cái đồ vô dụng nhà cô, người ta sinh con thì sinh tại nhà được, còn cô thì giày vò đến bệnh viện.
Đến bệnh viện sinh con, tốn biết bao nhiêu tiền cô có biết không?
Tiết kiệm số tiền đó còn có thể mua cho cô bao nhiêu bát mì gà xé?
Đã tốn bao nhiêu tiền như thế rồi mà cô còn không biết xấu hổ muốn ăn, đúng là mặt dày!"
Đại nương không hề để ý trong phòng còn có những người khác, cứ thế mà mắng không nể nang gì.
Bị mắng một trận xong, cô con dâu biết, dựa vào tính tình bà chồng thì chắc chắn không cho ăn mì gà xé, vẫn là chờ chồng đến, nhờ chồng mang đến vậy.
Mặt khác, bị bà chồng mắng cho một trận trước mặt bao nhiêu người như thế, nàng cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nàng không hiểu rõ, cả phòng có bốn người phụ nữ, chỉ mình nàng sinh con trai, sao đãi ngộ lại chênh lệch như thế?
Người ta sinh con gái mà còn bị bà chồng lườm nguýt, nàng sinh con trai, cũng một dạng.
Có thể thấy, cuộc sống của người phụ nữ sau khi sinh con có tốt hay không không liên quan gì đến việc sinh con trai hay con gái.
Gặp được một nhà chồng tốt, một người chồng yêu mình, thì cho dù sinh con gái cũng sẽ được chăm sóc chu đáo.
Gặp phải bà chồng không tốt, chồng không thương mình, thì dù sinh nhiều con trai cũng vô dụng, người ta chẳng coi mình ra gì ngoài công cụ sinh sản.
Cùng ở trong một phòng bệnh, cuộc đối thoại của đại nương và cô con dâu tự nhiên cũng lọt vào tai Kiều Nhiễm và những người khác.
Kiều Nhiễm chỉ cảm thấy, bà cô này thật là quá quái gở...
Bạn cần đăng nhập để bình luận