Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 98: Hảo bằng hữu (length: 7713)
Nghe Lâm Cường nói có thể liên hệ với người xưởng đóng hộp, trong lòng Minh Nguyệt rất vui, hy vọng hắn có thể giúp liên lạc một chút, nàng muốn qua đó tìm họ nói chuyện hợp tác, về vấn đề nguồn cung cấp trái cây.
"Ngươi còn có thể kiếm được trái cây sao?"
Lâm Cường trực tiếp trợn tròn mắt, hắn chỉ biết trong đầu Minh Nguyệt có rất nhiều ý nghĩ không giống người thường, thật không ngờ, thì ra nàng còn có bản lĩnh như vậy, trái cây vốn không phải thứ dễ kiếm, hơn nữa còn muốn kiếm cho xưởng đóng hộp, vậy có nghĩa là nàng có thể lấy được số lượng lớn, đây chính là một mối làm ăn lớn, nhìn Minh Nguyệt đứng trước mặt, một thân áo khoác hoa nhí, búi tóc đuôi sam, đích thị là bộ dạng một thôn phụ bình thường, sao có thể làm được, lại có năng lực lớn như vậy, lẽ nào là quan hệ bên Phó Trạch Xuyên, chỉ là thân phận của Phó Trạch Xuyên không tiện làm việc này, nên mới để nàng ra mặt.
"Nếu Lâm chủ nhiệm có thể giúp ta nói chuyện, ta sẽ cho ngươi một phần lợi nhuận, nhưng chuyện này, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta giữ bí mật."
Minh Nguyệt nhận thấy được sự đánh giá của Lâm Cường về mình, mặc kệ hắn nghĩ gì, chỉ là thân phận của nàng bây giờ, có thể lấy được trái cây, thật sự dễ khiến người ta nghi ngờ hỏi han, nhưng nàng tin tưởng, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, nhường lợi nhuận cho Lâm Cường, chỉ cần hắn giúp kết nối và giữ bí mật, với hắn mà nói, đó là cơ hội kiếm tiền rất hời.
"Ngươi ngược lại là sảng khoái, ngươi cứ đi dạo bên ngoài một lát đi, giờ này chắc chắn còn chưa lên làm, giữa trưa gặp ở quán cơm quốc doanh, ta sẽ mang xe đạp và câu trả lời của xưởng đóng hộp cho ngươi."
Thấy Minh Nguyệt một người phụ nữ mà sảng khoái như vậy, không chút do dự nhường ra một phần lợi nhuận, hắn còn gì mà không thể giúp một tay chứ, thật ra không phải quá coi trọng một phần lợi nhuận này, chỉ là, qua chuyện này, càng thêm có thể chứng minh, Minh Nguyệt không đơn giản, mặc kệ là do Phó gia cung cấp tài nguyên, hay là năng lực của chính nàng, duy trì quan hệ hợp tác với nàng, tuyệt đối có lợi mà không có hại.
"Cảm ơn, vậy giữa trưa gặp."
So với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, Minh Nguyệt trực tiếp đáp ứng, chuẩn bị đi dạo xung quanh, từ khi xuyên không tới đây, vẫn luôn bận rộn cãi nhau với nhà họ Minh, vội vàng kết hôn với Phó Trạch Xuyên, còn bận kiếm tiền, đều chưa có dịp đi dạo phố đàng hoàng, lúc này ở ngã tư đường, mấy chục năm sau, chính là phong cách phục cổ, nếu là ở khu du lịch thì còn phải tốn vé vào cổng, hiện tại nàng không những không cần mất tiền, mà còn trở thành một phần của niên đại này, đương nhiên phải tận hưởng cho thật tốt một chút.
Rời khỏi cửa cung tiêu xã, thấy Lưu Tiểu Tuyết đang vẫy tay với mình, tốt xấu gì cũng đã ở nhà nàng ngủ nhờ một đêm, nếu gặp được thì vẫn nên chào hỏi.
"Minh Nguyệt, ngươi có thấy ta có gì khác không?"
Đi đến trước mặt Lưu Tiểu Tuyết, nàng vừa mở miệng, Minh Nguyệt liền không biết nên trả lời sao, khác? Quan sát tỉ mỉ một chút, trách nàng trước đây đã không chịu xem kỹ Lưu Tiểu Tuyết rồi sao? Thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác, kiểu tóc thì giống nhau, áo khoác ngoài đều cùng một thời đại, mặt mũi thì không lẽ có son môi màu gì khác chứ.
"Trời ạ, ngươi bị làm sao vậy, ta không còn kè kè bên cạnh Lâm Cường nữa, thay đổi lớn như vậy mà ngươi không thấy sao?"
Lưu Tiểu Tuyết mở to mắt vốn định chờ Minh Nguyệt khen ngợi, kết quả đợi cả nửa ngày, chỉ thấy Minh Nguyệt đánh giá trên người nàng, mà không nói ra sự thay đổi lớn nhất này, ngay cả ba mẹ nàng đều nhận ra, hai ngày nay, nàng đi làm đều tự mình đi về, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đợi Lâm Cường cùng nhau, trừ lúc bữa tối cả nhà ăn cơm chung nhìn thấy, bình thường nàng không hề lại gần Lâm Cường, ngay cả lúc nãy cùng nhau dỡ hàng, nàng cũng không tiến lên nói chuyện, thay đổi lớn như vậy, Minh Nguyệt vậy mà không nhận ra sao?
"Ha ha, thay đổi lớn như vậy à, tại mắt ta kém quá."
Minh Nguyệt qua loa nói một câu, nàng muốn nói, từ lúc nàng khuyên Lưu Tiểu Tuyết đến giờ, tính ra cũng mới có hai ngày thôi mà, hơn nữa, nàng cũng đâu có theo Lưu Tiểu Tuyết với Lâm Cường, sao có thể phát hiện ra sự khác biệt lớn đến vậy chứ, có cần phải làm khó nàng như thế không?
"Không trách ngươi, tại đêm đó ngươi nói với ta về tự do và không gian, sau này ta nghĩ kỹ lại, có phải chính là việc mình không nên kè kè bên cạnh hắn nữa, để hắn không bị gò bó muốn làm gì thì làm, ngươi không biết đâu, từ khi ta suy nghĩ cẩn thận về những lời ngươi nói, hai ngày nay ta không chủ động tìm hắn, kết quả, hắn vậy mà đi hỏi mẹ ta, hỏi xem có phải ta đang không vui hay là còn giận hắn."
Nói tới đây, Lưu Tiểu Tuyết trực tiếp bật cười, vui vẻ trong lòng không thể giấu được.
"Trước đây hắn chưa từng hỏi han đến ta, chứ đừng nói là hỏi tâm tình có được không này nọ, ta cảm thấy đều do ngươi nói đúng, ta bây giờ muốn nâng cao giá trị của mình lên, không thèm để ý đến hắn, khiến hắn hối hận, để hắn chủ động tới tìm ta."
Vẻ mặt Lưu Tiểu Tuyết đắc ý, vì chưa từng có loại trải nghiệm này, nên bây giờ nàng cảm thấy rất vui, từ trước đến giờ chưa nghĩ, thì ra mình trước đây mỗi ngày đuổi theo sau hắn, không những không thể đến gần trái tim của hắn, ngược lại còn làm hắn phản cảm, bây giờ thì tốt rồi, nàng cố ý không quan tâm đến hắn, thì lại khiến hắn chú ý.
"Ngươi cũng không biết, có mấy lần ta muốn giống như trước đây đi tìm hắn nói chuyện, đều là luôn dựa vào việc nghĩ đến lời ngươi nói, mới nhịn xuống được, giờ mới biết ngươi tốt thật đó, sau này, hai chúng ta chính là bạn tốt nhất."
Nghe Lưu Tiểu Tuyết nói nhiều như vậy, trong một lúc Minh Nguyệt không biết nên nói gì cho phải, phương pháp mềm nắn rắn buông như thế, chỉ có thể dùng để thử, hoặc là dùng cho người có tình ý với mình, nếu Lâm Cường có ý với Lưu Tiểu Tuyết, làm vậy, chắc chắn sẽ có hiệu quả, chỉ sợ rằng Lâm Cường chẳng có ý gì với Lưu Tiểu Tuyết, kia thì... Có lẽ bây giờ Lưu Tiểu Tuyết đang vui bao nhiêu, thì sau này sẽ có bao nhiêu khó khăn, e là đến lúc đó, nàng cũng không muốn có bạn bè gì nữa rồi.
"Ngươi phải đi làm à, ta đi ra ngoài dạo một chút."
Minh Nguyệt thật sự không muốn can thiệp vào chuyện của hai người kia nữa, vốn chuyện tình cảm, nên tự mình giải quyết, để một người ngoài như nàng nhúng tay vào thật sự không hợp.
"Đi đi, có thời gian thì tới tìm ta chơi, chúng ta là bạn tốt."
Ha ha, nghe đến ba chữ bạn tốt, Minh Nguyệt cảm thấy mình đi nhanh hơn một chút, bây giờ là bạn tốt, chỉ sợ về sau phát hiện Lâm Cường chẳng có ý gì với nàng, thì liệu nàng có chửi người không nữa.
Ra khỏi cung tiêu xã, Minh Nguyệt đứng ở ngã tư đường, trời đã sáng hẳn, trên đường bắt đầu có không ít người qua lại, có người vội đi làm, có người vội đi học, nàng có thể đi đâu? Trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên thông suốt, nghĩ đến một chỗ, trạm thu mua phế liệu.
Xem không ít tiểu thuyết niên đại, nữ chính thường sẽ đến những chỗ đó, một là trạm thu mua phế liệu, hai là chợ đen, bây giờ nàng đã lên thuyền lớn của cung tiêu xã rồi, chợ đen quá nguy hiểm, nàng nhát gan, thôi thì không thể bỏ qua trạm thu mua phế liệu, không chừng có thể nhặt được bảo bối gì...
"Ngươi còn có thể kiếm được trái cây sao?"
Lâm Cường trực tiếp trợn tròn mắt, hắn chỉ biết trong đầu Minh Nguyệt có rất nhiều ý nghĩ không giống người thường, thật không ngờ, thì ra nàng còn có bản lĩnh như vậy, trái cây vốn không phải thứ dễ kiếm, hơn nữa còn muốn kiếm cho xưởng đóng hộp, vậy có nghĩa là nàng có thể lấy được số lượng lớn, đây chính là một mối làm ăn lớn, nhìn Minh Nguyệt đứng trước mặt, một thân áo khoác hoa nhí, búi tóc đuôi sam, đích thị là bộ dạng một thôn phụ bình thường, sao có thể làm được, lại có năng lực lớn như vậy, lẽ nào là quan hệ bên Phó Trạch Xuyên, chỉ là thân phận của Phó Trạch Xuyên không tiện làm việc này, nên mới để nàng ra mặt.
"Nếu Lâm chủ nhiệm có thể giúp ta nói chuyện, ta sẽ cho ngươi một phần lợi nhuận, nhưng chuyện này, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta giữ bí mật."
Minh Nguyệt nhận thấy được sự đánh giá của Lâm Cường về mình, mặc kệ hắn nghĩ gì, chỉ là thân phận của nàng bây giờ, có thể lấy được trái cây, thật sự dễ khiến người ta nghi ngờ hỏi han, nhưng nàng tin tưởng, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, nhường lợi nhuận cho Lâm Cường, chỉ cần hắn giúp kết nối và giữ bí mật, với hắn mà nói, đó là cơ hội kiếm tiền rất hời.
"Ngươi ngược lại là sảng khoái, ngươi cứ đi dạo bên ngoài một lát đi, giờ này chắc chắn còn chưa lên làm, giữa trưa gặp ở quán cơm quốc doanh, ta sẽ mang xe đạp và câu trả lời của xưởng đóng hộp cho ngươi."
Thấy Minh Nguyệt một người phụ nữ mà sảng khoái như vậy, không chút do dự nhường ra một phần lợi nhuận, hắn còn gì mà không thể giúp một tay chứ, thật ra không phải quá coi trọng một phần lợi nhuận này, chỉ là, qua chuyện này, càng thêm có thể chứng minh, Minh Nguyệt không đơn giản, mặc kệ là do Phó gia cung cấp tài nguyên, hay là năng lực của chính nàng, duy trì quan hệ hợp tác với nàng, tuyệt đối có lợi mà không có hại.
"Cảm ơn, vậy giữa trưa gặp."
So với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, Minh Nguyệt trực tiếp đáp ứng, chuẩn bị đi dạo xung quanh, từ khi xuyên không tới đây, vẫn luôn bận rộn cãi nhau với nhà họ Minh, vội vàng kết hôn với Phó Trạch Xuyên, còn bận kiếm tiền, đều chưa có dịp đi dạo phố đàng hoàng, lúc này ở ngã tư đường, mấy chục năm sau, chính là phong cách phục cổ, nếu là ở khu du lịch thì còn phải tốn vé vào cổng, hiện tại nàng không những không cần mất tiền, mà còn trở thành một phần của niên đại này, đương nhiên phải tận hưởng cho thật tốt một chút.
Rời khỏi cửa cung tiêu xã, thấy Lưu Tiểu Tuyết đang vẫy tay với mình, tốt xấu gì cũng đã ở nhà nàng ngủ nhờ một đêm, nếu gặp được thì vẫn nên chào hỏi.
"Minh Nguyệt, ngươi có thấy ta có gì khác không?"
Đi đến trước mặt Lưu Tiểu Tuyết, nàng vừa mở miệng, Minh Nguyệt liền không biết nên trả lời sao, khác? Quan sát tỉ mỉ một chút, trách nàng trước đây đã không chịu xem kỹ Lưu Tiểu Tuyết rồi sao? Thật sự không nhìn ra có chỗ nào khác, kiểu tóc thì giống nhau, áo khoác ngoài đều cùng một thời đại, mặt mũi thì không lẽ có son môi màu gì khác chứ.
"Trời ạ, ngươi bị làm sao vậy, ta không còn kè kè bên cạnh Lâm Cường nữa, thay đổi lớn như vậy mà ngươi không thấy sao?"
Lưu Tiểu Tuyết mở to mắt vốn định chờ Minh Nguyệt khen ngợi, kết quả đợi cả nửa ngày, chỉ thấy Minh Nguyệt đánh giá trên người nàng, mà không nói ra sự thay đổi lớn nhất này, ngay cả ba mẹ nàng đều nhận ra, hai ngày nay, nàng đi làm đều tự mình đi về, không giống như trước đây, mỗi ngày đều đợi Lâm Cường cùng nhau, trừ lúc bữa tối cả nhà ăn cơm chung nhìn thấy, bình thường nàng không hề lại gần Lâm Cường, ngay cả lúc nãy cùng nhau dỡ hàng, nàng cũng không tiến lên nói chuyện, thay đổi lớn như vậy, Minh Nguyệt vậy mà không nhận ra sao?
"Ha ha, thay đổi lớn như vậy à, tại mắt ta kém quá."
Minh Nguyệt qua loa nói một câu, nàng muốn nói, từ lúc nàng khuyên Lưu Tiểu Tuyết đến giờ, tính ra cũng mới có hai ngày thôi mà, hơn nữa, nàng cũng đâu có theo Lưu Tiểu Tuyết với Lâm Cường, sao có thể phát hiện ra sự khác biệt lớn đến vậy chứ, có cần phải làm khó nàng như thế không?
"Không trách ngươi, tại đêm đó ngươi nói với ta về tự do và không gian, sau này ta nghĩ kỹ lại, có phải chính là việc mình không nên kè kè bên cạnh hắn nữa, để hắn không bị gò bó muốn làm gì thì làm, ngươi không biết đâu, từ khi ta suy nghĩ cẩn thận về những lời ngươi nói, hai ngày nay ta không chủ động tìm hắn, kết quả, hắn vậy mà đi hỏi mẹ ta, hỏi xem có phải ta đang không vui hay là còn giận hắn."
Nói tới đây, Lưu Tiểu Tuyết trực tiếp bật cười, vui vẻ trong lòng không thể giấu được.
"Trước đây hắn chưa từng hỏi han đến ta, chứ đừng nói là hỏi tâm tình có được không này nọ, ta cảm thấy đều do ngươi nói đúng, ta bây giờ muốn nâng cao giá trị của mình lên, không thèm để ý đến hắn, khiến hắn hối hận, để hắn chủ động tới tìm ta."
Vẻ mặt Lưu Tiểu Tuyết đắc ý, vì chưa từng có loại trải nghiệm này, nên bây giờ nàng cảm thấy rất vui, từ trước đến giờ chưa nghĩ, thì ra mình trước đây mỗi ngày đuổi theo sau hắn, không những không thể đến gần trái tim của hắn, ngược lại còn làm hắn phản cảm, bây giờ thì tốt rồi, nàng cố ý không quan tâm đến hắn, thì lại khiến hắn chú ý.
"Ngươi cũng không biết, có mấy lần ta muốn giống như trước đây đi tìm hắn nói chuyện, đều là luôn dựa vào việc nghĩ đến lời ngươi nói, mới nhịn xuống được, giờ mới biết ngươi tốt thật đó, sau này, hai chúng ta chính là bạn tốt nhất."
Nghe Lưu Tiểu Tuyết nói nhiều như vậy, trong một lúc Minh Nguyệt không biết nên nói gì cho phải, phương pháp mềm nắn rắn buông như thế, chỉ có thể dùng để thử, hoặc là dùng cho người có tình ý với mình, nếu Lâm Cường có ý với Lưu Tiểu Tuyết, làm vậy, chắc chắn sẽ có hiệu quả, chỉ sợ rằng Lâm Cường chẳng có ý gì với Lưu Tiểu Tuyết, kia thì... Có lẽ bây giờ Lưu Tiểu Tuyết đang vui bao nhiêu, thì sau này sẽ có bao nhiêu khó khăn, e là đến lúc đó, nàng cũng không muốn có bạn bè gì nữa rồi.
"Ngươi phải đi làm à, ta đi ra ngoài dạo một chút."
Minh Nguyệt thật sự không muốn can thiệp vào chuyện của hai người kia nữa, vốn chuyện tình cảm, nên tự mình giải quyết, để một người ngoài như nàng nhúng tay vào thật sự không hợp.
"Đi đi, có thời gian thì tới tìm ta chơi, chúng ta là bạn tốt."
Ha ha, nghe đến ba chữ bạn tốt, Minh Nguyệt cảm thấy mình đi nhanh hơn một chút, bây giờ là bạn tốt, chỉ sợ về sau phát hiện Lâm Cường chẳng có ý gì với nàng, thì liệu nàng có chửi người không nữa.
Ra khỏi cung tiêu xã, Minh Nguyệt đứng ở ngã tư đường, trời đã sáng hẳn, trên đường bắt đầu có không ít người qua lại, có người vội đi làm, có người vội đi học, nàng có thể đi đâu? Trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên thông suốt, nghĩ đến một chỗ, trạm thu mua phế liệu.
Xem không ít tiểu thuyết niên đại, nữ chính thường sẽ đến những chỗ đó, một là trạm thu mua phế liệu, hai là chợ đen, bây giờ nàng đã lên thuyền lớn của cung tiêu xã rồi, chợ đen quá nguy hiểm, nàng nhát gan, thôi thì không thể bỏ qua trạm thu mua phế liệu, không chừng có thể nhặt được bảo bối gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận