Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 180: Điểm tâm (length: 7416)

Đạt được câu trả lời này của Minh Nguyệt, Phó Trạch Xuyên rất cao hứng, phàm là đứa nhỏ này không phải là con của Ninh Vệ Quốc, hoặc có người muốn nhận nuôi mà hắn thấy thích, thì hắn sẽ không muốn nhận nuôi. Dù sao, hắn còn chưa hưởng thụ mấy ngày ôm vợ ngủ ngày lành, tỷ như hiện tại, Minh Nguyệt ôm con đi tắm rửa xong, liền đặt con giữa hai người bọn họ, khiến hắn không có cách nào gặp được vợ mình, ai, chỉ có thể một mình thở dài.
Hôm sau tỉnh lại, Minh Nguyệt liền nghĩ muốn dẫn Ninh Thu đi bách hóa cao ốc dạo một chút, bất kể có phải muốn nhận nuôi hay không, thì hài tử hiện đang ở trong nhà, ít nhất cũng phải mua mấy bộ quần áo để thay giặt, bộ đồ đang mặc bây giờ vẫn là đồ cũ của ba ba, trông rất đáng thương. Phó Trạch Xuyên nói, mẹ đẻ của đứa bé không ra gì, không những mang theo trợ cấp chạy trốn, đến cả quần áo của con, phàm là thứ nào còn ra hồn đều mang đi hết, chỉ để lại đồ cũ, không thì nhỏ, thì lại vá chằng vá đụp.
Theo lý mà nói, Ninh Vệ Quốc cũng là phó trại trưởng, không kể trợ cấp, tiền lương mỗi tháng cũng không ít, sao lại để con mình sống thế này, cũng không biết người làm mẹ kia sao có thể độc ác đến mức không thèm quan tâm quần áo của con, đến mức gầy trơ xương như vậy, nếu không phải Minh Nguyệt tắm rửa cho, thì cũng sẽ không phát hiện, hài tử gầy đến thế này, cũng chỉ có trên mặt có chút thịt.
"Anh đi ăn sáng rồi mang về, rồi sẽ xin xe trong bộ đội, lát nữa chúng ta cùng đi thị xã mua đồ, sẵn mua những thứ còn thiếu trong nhà. Ngày mai anh phải về đội huấn luyện rồi, có lẽ không có thời gian đi cùng em, hôm nay nhân tiện dẫn em làm quen đường."
Phó Trạch Xuyên dậy sớm, đã đi nhà ăn mang cơm về, khu quân đội của họ, nơi cung tiêu xã không có nhiều đồ để mua, đi vào thành phố đồ lựa chọn sẽ nhiều hơn một chút.
"Không chậm trễ anh là được."
Minh Nguyệt từ trong nhà đi ra, vừa chải xong tóc, tìm một vòng trong phòng, không thấy Tiểu Thu đâu, đang nghĩ sớm thế này thì con đã đi đâu rồi, thì nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, hai người vội chạy qua xem.
Mới phát hiện Ninh Thu đang ở cạnh bếp lò, ra sức thổi, xem ra là muốn thổi lửa cho lò.
"Tiểu Thu, con làm gì đó?"
Phó Trạch Xuyên vội chạy qua, đặt đồ ăn sáng trong tay xuống, kéo bé lại đánh giá trên dưới, mới có bốn tuổi đầu, lại chỉ cao đến bếp lò, chuyện nhóm lửa vẫn là rất nguy hiểm.
"Con, con muốn nhóm lửa, làm đồ ăn sáng."
Ninh Thu nhỏ giọng đáp lời, trước kia ở nhà, đây là việc cần làm mỗi ngày, ba ba thì bận rộn công việc, thường thì ở nhà chỉ có nàng cùng mẹ, mẹ không thích dậy sớm, nên đồ ăn sáng thường do nàng đứng lên làm, nếu như đến khi mẹ dậy mà chưa làm xong thì sẽ bị mắng, chuyện đó vốn là chuyện cần làm trong nhà, giờ ở nhà người khác, chắc chắn việc này cũng cần phải làm thôi, chỉ trách đêm qua, là ngày nàng ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua, lúc tỉnh dậy đã thấy trời sáng, trước kia, đồ ăn sáng cần phải dậy sớm hơn nữa để làm xong.
Nhìn Ninh Thu cúi đầu, hai tay vẫn luôn níu chặt quần áo, dáng vẻ rất đáng thương, dù là người cứng rắn như Phó Trạch Xuyên cũng thấy đau lòng. Người ta nói nhà nghèo con sớm biết lo liệu, nhưng gia đình Ninh Thu không hề nghèo, lại thành ra thế này, tất cả đều là tại người mẹ không ra gì, đã không làm tròn trách nhiệm còn khiến cho đứa trẻ trở nên rụt rè như vậy.
"Hai năm qua, Ninh Vệ Quốc thường xuyên đi làm nhiệm vụ bí mật, số ngày có thể về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh ấy biết rất ít chuyện chăm sóc con cái, còn tôi trước kia không ở khu gia quyến này, toàn ở ký túc xá, từ khi chuyển tới đây mới phát hiện ra đứa trẻ sống thảm như thế."
Phó Trạch Xuyên nhìn Minh Nguyệt giải thích, anh không biết nhiều chuyện nhà của Ninh Vệ Quốc, với đứa trẻ này cũng chỉ tiếp xúc được đôi chút lúc còn nhỏ, gần hai năm nay, Ninh Vệ Quốc luôn đi làm nhiệm vụ, bản thân anh cũng không sinh sống ở khu quân đội này, cũng không hay để ý đến chuyện này, giờ mới biết, con của Ninh Vệ Quốc dù ở bên cạnh mẹ đẻ, cũng chẳng sống ngày nào tốt.
"Tiểu Thu, nghe thím nói này, việc này giờ con không cần làm đâu, biết chưa? Đi rửa tay rồi ăn sáng, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài."
Minh Nguyệt thấy bé như vậy, trong lòng cũng đau xót, bất quá cũng rõ đây là thói quen từ nhỏ, muốn thay đổi không phải một hai ngày có thể làm được, vẫn phải từ từ mới được.
"Đi mau đi."
Phó Trạch Xuyên cũng xoa đầu đứa bé, khẽ nói, bữa sáng được dọn ở phòng ăn, rất đơn giản, chỉ là bánh bao với cháo, nhà ăn chỉ có thế thôi. Ba người ăn xong, Ninh Thu còn muốn giúp thu dọn bát đũa, Minh Nguyệt không cản, cứ để bé làm, chỉ là đứng trong phòng, nhìn đứa bé rửa ca mèn trong bếp, động tác thuần thục, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi.
Lúc ra cửa, đi chưa được bao xa, liền thấy Vương Linh đang cùng mấy người phụ nữ khác nói chuyện phiếm ở dưới một gốc cây to, trong tay bà đang cầm một túi đồ ăn sáng, chia cho mọi người, Minh Nguyệt nhận ra túi đồ ăn đó, là gói mình đưa cho cô Chu lúc sáng, bên ngoài giấy gói có chút vết dầu, vị trí còn có thể nhận ra, cũng không khó nhận ra.
"Đây không phải là Tiểu Thu sao? Phó doanh trưởng đây là muốn nhận nuôi đứa trẻ này sao?"
Một bà thím nhìn thấy Minh Nguyệt và mọi người cùng nhau đi ra, có chút tò mò hỏi, tin tức Ninh Vệ Quốc gặp chuyện không may, ở khu gia quyến cũng không phải chuyện bí mật, chuyện Ninh Thu không ai nuôi cũng là chuyện ai ai cũng biết, không phải là không có người tốt muốn nhận nuôi, có điều tình hình không cho phép, không có một chút trợ cấp, để con bé tới ăn vài bữa cơm trong nhà ăn, đương nhiên không có vấn đề, nhưng nếu như nuôi lâu dài thì không ai muốn, bé đáng thương là một chuyện, người mẹ ruột còn nhẫn tâm mặc kệ, huống chi là người khác.
"Trước cứ cho cháu ở tạm trong nhà, xem xem sau có cách nào tốt hơn không."
Phó Trạch Xuyên trả lời một câu, dù anh với Minh Nguyệt có muốn nhận nuôi hay không, hiện tại anh cũng không hy vọng mọi người ở khu gia quyến bàn tán chuyện này.
"Hay là cứ nhận nuôi luôn đi, hai người bây giờ cũng chưa có con, Tiểu Thu ở trong nhà hai người thì rất hợp đấy."
Vương Linh cũng đi tới, trong tay còn cầm túi đồ ăn, bà cúi xuống, đưa đến trước mặt Tiểu Thu: "Ăn một miếng đi, đồ ăn này ngon lắm đấy, trước đây chắc con chưa được ăn."
Minh Nguyệt liếc nhìn gói đồ ăn, lại nhìn Chu cô nương vừa đi đến, ánh mắt của cô ta rõ ràng có chút lảng tránh, chắc chắn đây là gói đồ ăn cô vừa đưa cho Chu cô nương lúc sáng, mặc dù nói đồ đã đưa ra ngoài thì là của người khác, muốn xử lý thế nào là chuyện của người ta, nhưng việc vừa đưa cho người này, lại lập tức đưa cho người khác như thế này thì vẫn là không hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận