Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 54: Ta có thể chứng minh (length: 7639)
"Ngươi bớt ở đó nói bậy, chuyện con trai ta thân cận thì liên quan gì đến chuyện này, con trai kết hôn là chuyện của con, còn chuyện con gái rơi xuống nước bị người giở trò mới là chuyện chúng ta cần nói bây giờ, nhà các ngươi họ Minh là sao thế này, lúc này, người lớn trong nhà không ra mặt nói chuyện mà lại để một đứa con gái ra, thế nào, bây giờ nhà họ Minh là đứa con gái này làm chủ à?"
Mẹ Tống vội vàng đi lên phía trước, tuy rằng Minh Nguyệt đã nói ra mục đích của bọn họ, và sự thật là không hề nói sai, nhưng hiện tại trước mặt bao nhiêu người, bọn họ cũng không thể nhận, liền phải tách hai chuyện ra mà nói, vốn dĩ ở trong thôn, dùng lễ hỏi của con gái để gả cưới cho con trai cũng không phải là chuyện lạ gì, có điều không thể đem ra nói vào lúc này được.
"Chuyện của nhà họ Minh đương nhiên là ta làm chủ, nhưng mà, Minh Nguyệt nói câu nào sai sao? Tống Thanh nhà các người xác định Minh Kiến Quân mạo phạm nó bằng cách nào? Nếu chuyện này mà không nói rõ ràng thì đừng hòng chúng ta nhẫn nhịn chịu thiệt chuyện này, sao có thể chứ?"
Bác cả nhà họ Minh đi lên phía trước, ông ta vẫn hiểu rõ đứa con trai của mình, nó đã nói không có thì chắc chắn là không có, hơn nữa, làm đội trưởng mấy năm nay, tình hình của các nhà trong thôn, ông ta cũng hiểu rõ phần nào, nhà họ Tống cũng không phải người gì trong sạch, nếu thực sự mà cưới cô Tống Thanh này về, chắc chắn sau này sẽ không thể tránh khỏi phiền toái, hơn nữa, cho dù muốn cưới, cũng không thể để con trai mình mang tiếng như vậy được, bị ép cưới vợ, việc gì ra việc đó, không thể tùy tiện bị người ta chụp mũ được.
"Chuyện này còn muốn xác định như thế nào nữa? Con gái nhà ta tận mắt nhìn thấy, nếu lúc ấy nó không sợ hãi thì đã tóm được người rồi, có phải vì quá sợ hãi nên sau khi lên bờ nó mới dám kể không? Đội trưởng à, bình thường tôi còn tưởng ông làm việc công minh lắm chứ, ai ngờ chuyện nhà mình xảy ra, lập tức thiên vị ngay, đội trưởng à, làm việc như vậy là không được đâu."
Mẹ Tống này cũng rất khéo ăn khéo nói, nói ra từng câu từng chữ có ý, vừa nãy còn đang nói Minh Kiến Quân, bây giờ đã ngay lập tức chuyển sang bố Minh, chính là muốn làm cho mọi chuyện rối tung lên, như vậy mới dễ đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.
"Đây là chuyện của ta, đừng có lôi bố ta vào, bố ta làm đội trưởng mấy năm nay, có chuyện gì không công bằng không? Không cần ở đó ăn nói lung tung."
Minh Kiến Quân có thể chịu được người nhà họ Tống mắng mình, nhưng lại không thể chịu được việc người nhà họ Tống nói xấu bố mình, đây là giới hạn cuối cùng, chuyện của hắn thì sao cũng được, nhưng không được phép làm ảnh hưởng đến sự công minh của bố hắn.
"Nếu bố anh dạy dỗ anh tử tế thì đâu đến mức anh làm ra cái trò giở trò lưu manh thế này."
Tống Dũng vẻ mặt khinh thường nói ra những lời này, hắn ta cố tình muốn chọc tức Minh Kiến Quân, không thì cũng bị đánh một trận, chỉ cần Minh Kiến Quân ra tay, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn, giở trò lưu manh cộng thêm đánh người, không chỉ có thể báo lên xã mà còn có thể tìm đến công an, cứ như vậy, coi như tương lai của Minh Kiến Quân xong đời, chắc chắn nhà họ Minh sẽ tìm nhà họ Tống để giảng hòa, đến lúc đó, không chỉ phải có lễ hỏi cưới Tống Thanh, mà tiền bồi thường do đánh người cũng không thể thiếu được, đừng tưởng hắn không biết mấy cái này, xem nhiều thì sẽ học được mấy cái trò hãm hại người khác nhưng lại rất ích kỷ này.
"Ngươi... . ."
"Tôi có thể làm chứng, Minh Kiến Quân không hề chạm vào Tống Thanh."
Ngay lúc Minh Kiến Quân sắp xông lên đánh Tống Dũng thì trong đám người đột nhiên đi ra một cô gái mập mạp, là Trương Tử Tinh, cô ấy giơ tay mình lên, lớn tiếng nói một câu, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cô nói cái gì? Cô làm chứng bằng cách nào, đừng có ở đó thêm chuyện."
Nhìn thấy Trương Tử Tinh đi tới, mẹ Tống trực tiếp nắm lấy tay cô, ý định ngăn cản cô ấy tiến lên, tuy không biết cô nàng béo đáng chết muốn nói gì, định làm chứng kiểu gì, nhưng linh cảm mách bảo cô ta xuất hiện thì khả năng lớn sẽ phá hỏng kế hoạch của họ.
"Trương Tử Tinh cũng là người rơi xuống nước, tại sao lại là thêm chuyện, cứ để cho cô ấy nói."
Minh Kiến Quân cắn răng, đi đến cạnh Trương Tử Tinh, để cho cô tiếp tục nói, kỳ thật, hắn ta biết chuyện mình được Trương Tử Tinh kéo lên bờ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi, lúc ở dưới nước, có một khoảnh khắc hắn như bị đông cứng lại một chút, rồi chìm xuống, là Trương Tử Tinh đã tới kéo hắn, có điều trong quá trình kéo lên, tay cô ta có mấy lần chạm loạn xạ vào ngực hắn còn cả bên hông nữa, dù sao cũng là con gái, cho dù có béo một chút, kéo một người đàn ông lên vẫn rất khó khăn.
Trong quá trình kéo lên trên, chân Trương Tử Tinh còn đá vào một chỗ hiểm yếu của hắn một chút, nhưng không hề đau đớn, chỉ là cảm thấy rất mất mặt, hắn vốn định mắng người, nhưng thấy vẻ mặt cô ta cố sức kéo hắn lên trên thì lại không đành lòng trách móc, người ta là muốn cứu mình, lỡ đá phải cũng không phải là cố ý, nếu mà vậy mà còn bị trách tội thì hắn thật sự không phải là người tốt lành gì.
Việc được người khác cứu, Minh Kiến Quân vẫn luôn không nói ra, cũng là do hắn có toan tính riêng, thứ nhất là bản thân một đấng nam nhi lại được con gái cứu, nói ra, ít nhiều gì cũng thấy mất mặt, thứ hai, hắn cũng lo lắng, nếu Trương Tử Tinh cũng bắt hắn chịu trách nhiệm, nói muốn gả cho hắn thì nhìn dáng người của cô ta, thật sự là cảm thấy không được tình nguyện cho lắm.
Có điều, khi nhìn thấy bộ mặt này của nhà họ Tống, Minh Kiến Quân âm thầm so sánh trong lòng, so với việc nhà họ Tống âm hiểm như vậy, thì Trương Tử Tinh thật ra rất tốt, ít nhất đầu óc cũng đơn thuần và lại còn cứu hắn một lần nữa chứ.
"Sau khi rơi xuống nước, khi Minh Kiến Quân còn chưa kịp phản ứng thì là tôi đã kéo anh ấy lên, chúng tôi ở một bên, còn ba anh em nhà họ Tống ở một bên, chúng tôi căn bản là không chạm mặt, sao có thể có cơ hội chạm vào người Tống Thanh được."
Có Minh Kiến Quân lên tiếng, lúc này Trương Tử Tinh mới có thể nói rõ ràng chuyện này ra, ban đầu nàng định nhờ Minh Nguyệt giải quyết chuyện này, mình sẽ không ra mặt, nhưng ai ngờ người nhà họ Tống lại mặt dày vô sỉ, nàng thực sự không yên tâm, đi đến giữa đường rồi quay lại xem tình hình thế nào, mới đầu thấy Minh Nguyệt nói nhà họ Tống không cãi được câu nào, nàng cũng thấy vui theo, nhưng sau khi nghe tới đằng sau thì thấy nhà họ Tống càng lúc càng chiếm ưu thế, cuối cùng nàng cũng nhịn không được, trực tiếp đứng ra nói rõ chân tướng.
Trước không cần biết hậu quả, dù sao không thể để Minh Kiến Quân mang cái tiếng xấu giở trò lưu manh được, đó chính là ý nghĩ đơn giản nhất của Trương Tử Tinh.
"Cái gì? Minh Kiến Quân lại do Trương Tử Tinh kéo lên sao? Còn cảm thấy rất mất mặt nữa, có phải như vậy nghĩa là Tống Thanh đang nói dối không?"
"Chẳng phải vậy sao, người ta căn bản có đâu có ở gần, mà lại nói sờ soạng người ta cái gì chứ, đúng là ăn nói lung tung."
Nghe thấy dư luận chuyển hướng bất lợi, mấy người nhà họ Tống đều biến sắc, bình thường xem con bé mập đáng chết này chẳng hề lên tiếng, cũng không nghĩ tới sẽ ra mặt vào thời điểm mấu chốt như vậy để phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, trong một lúc thế nhưng không nghĩ ra được lời gì để phản bác, chỉ biết nhìn nhau, trong đầu đều đang suy tính đối sách...
Mẹ Tống vội vàng đi lên phía trước, tuy rằng Minh Nguyệt đã nói ra mục đích của bọn họ, và sự thật là không hề nói sai, nhưng hiện tại trước mặt bao nhiêu người, bọn họ cũng không thể nhận, liền phải tách hai chuyện ra mà nói, vốn dĩ ở trong thôn, dùng lễ hỏi của con gái để gả cưới cho con trai cũng không phải là chuyện lạ gì, có điều không thể đem ra nói vào lúc này được.
"Chuyện của nhà họ Minh đương nhiên là ta làm chủ, nhưng mà, Minh Nguyệt nói câu nào sai sao? Tống Thanh nhà các người xác định Minh Kiến Quân mạo phạm nó bằng cách nào? Nếu chuyện này mà không nói rõ ràng thì đừng hòng chúng ta nhẫn nhịn chịu thiệt chuyện này, sao có thể chứ?"
Bác cả nhà họ Minh đi lên phía trước, ông ta vẫn hiểu rõ đứa con trai của mình, nó đã nói không có thì chắc chắn là không có, hơn nữa, làm đội trưởng mấy năm nay, tình hình của các nhà trong thôn, ông ta cũng hiểu rõ phần nào, nhà họ Tống cũng không phải người gì trong sạch, nếu thực sự mà cưới cô Tống Thanh này về, chắc chắn sau này sẽ không thể tránh khỏi phiền toái, hơn nữa, cho dù muốn cưới, cũng không thể để con trai mình mang tiếng như vậy được, bị ép cưới vợ, việc gì ra việc đó, không thể tùy tiện bị người ta chụp mũ được.
"Chuyện này còn muốn xác định như thế nào nữa? Con gái nhà ta tận mắt nhìn thấy, nếu lúc ấy nó không sợ hãi thì đã tóm được người rồi, có phải vì quá sợ hãi nên sau khi lên bờ nó mới dám kể không? Đội trưởng à, bình thường tôi còn tưởng ông làm việc công minh lắm chứ, ai ngờ chuyện nhà mình xảy ra, lập tức thiên vị ngay, đội trưởng à, làm việc như vậy là không được đâu."
Mẹ Tống này cũng rất khéo ăn khéo nói, nói ra từng câu từng chữ có ý, vừa nãy còn đang nói Minh Kiến Quân, bây giờ đã ngay lập tức chuyển sang bố Minh, chính là muốn làm cho mọi chuyện rối tung lên, như vậy mới dễ đạt được mục đích cuối cùng của bọn họ.
"Đây là chuyện của ta, đừng có lôi bố ta vào, bố ta làm đội trưởng mấy năm nay, có chuyện gì không công bằng không? Không cần ở đó ăn nói lung tung."
Minh Kiến Quân có thể chịu được người nhà họ Tống mắng mình, nhưng lại không thể chịu được việc người nhà họ Tống nói xấu bố mình, đây là giới hạn cuối cùng, chuyện của hắn thì sao cũng được, nhưng không được phép làm ảnh hưởng đến sự công minh của bố hắn.
"Nếu bố anh dạy dỗ anh tử tế thì đâu đến mức anh làm ra cái trò giở trò lưu manh thế này."
Tống Dũng vẻ mặt khinh thường nói ra những lời này, hắn ta cố tình muốn chọc tức Minh Kiến Quân, không thì cũng bị đánh một trận, chỉ cần Minh Kiến Quân ra tay, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn, giở trò lưu manh cộng thêm đánh người, không chỉ có thể báo lên xã mà còn có thể tìm đến công an, cứ như vậy, coi như tương lai của Minh Kiến Quân xong đời, chắc chắn nhà họ Minh sẽ tìm nhà họ Tống để giảng hòa, đến lúc đó, không chỉ phải có lễ hỏi cưới Tống Thanh, mà tiền bồi thường do đánh người cũng không thể thiếu được, đừng tưởng hắn không biết mấy cái này, xem nhiều thì sẽ học được mấy cái trò hãm hại người khác nhưng lại rất ích kỷ này.
"Ngươi... . ."
"Tôi có thể làm chứng, Minh Kiến Quân không hề chạm vào Tống Thanh."
Ngay lúc Minh Kiến Quân sắp xông lên đánh Tống Dũng thì trong đám người đột nhiên đi ra một cô gái mập mạp, là Trương Tử Tinh, cô ấy giơ tay mình lên, lớn tiếng nói một câu, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cô nói cái gì? Cô làm chứng bằng cách nào, đừng có ở đó thêm chuyện."
Nhìn thấy Trương Tử Tinh đi tới, mẹ Tống trực tiếp nắm lấy tay cô, ý định ngăn cản cô ấy tiến lên, tuy không biết cô nàng béo đáng chết muốn nói gì, định làm chứng kiểu gì, nhưng linh cảm mách bảo cô ta xuất hiện thì khả năng lớn sẽ phá hỏng kế hoạch của họ.
"Trương Tử Tinh cũng là người rơi xuống nước, tại sao lại là thêm chuyện, cứ để cho cô ấy nói."
Minh Kiến Quân cắn răng, đi đến cạnh Trương Tử Tinh, để cho cô tiếp tục nói, kỳ thật, hắn ta biết chuyện mình được Trương Tử Tinh kéo lên bờ, chỉ là không muốn nói ra mà thôi, lúc ở dưới nước, có một khoảnh khắc hắn như bị đông cứng lại một chút, rồi chìm xuống, là Trương Tử Tinh đã tới kéo hắn, có điều trong quá trình kéo lên, tay cô ta có mấy lần chạm loạn xạ vào ngực hắn còn cả bên hông nữa, dù sao cũng là con gái, cho dù có béo một chút, kéo một người đàn ông lên vẫn rất khó khăn.
Trong quá trình kéo lên trên, chân Trương Tử Tinh còn đá vào một chỗ hiểm yếu của hắn một chút, nhưng không hề đau đớn, chỉ là cảm thấy rất mất mặt, hắn vốn định mắng người, nhưng thấy vẻ mặt cô ta cố sức kéo hắn lên trên thì lại không đành lòng trách móc, người ta là muốn cứu mình, lỡ đá phải cũng không phải là cố ý, nếu mà vậy mà còn bị trách tội thì hắn thật sự không phải là người tốt lành gì.
Việc được người khác cứu, Minh Kiến Quân vẫn luôn không nói ra, cũng là do hắn có toan tính riêng, thứ nhất là bản thân một đấng nam nhi lại được con gái cứu, nói ra, ít nhiều gì cũng thấy mất mặt, thứ hai, hắn cũng lo lắng, nếu Trương Tử Tinh cũng bắt hắn chịu trách nhiệm, nói muốn gả cho hắn thì nhìn dáng người của cô ta, thật sự là cảm thấy không được tình nguyện cho lắm.
Có điều, khi nhìn thấy bộ mặt này của nhà họ Tống, Minh Kiến Quân âm thầm so sánh trong lòng, so với việc nhà họ Tống âm hiểm như vậy, thì Trương Tử Tinh thật ra rất tốt, ít nhất đầu óc cũng đơn thuần và lại còn cứu hắn một lần nữa chứ.
"Sau khi rơi xuống nước, khi Minh Kiến Quân còn chưa kịp phản ứng thì là tôi đã kéo anh ấy lên, chúng tôi ở một bên, còn ba anh em nhà họ Tống ở một bên, chúng tôi căn bản là không chạm mặt, sao có thể có cơ hội chạm vào người Tống Thanh được."
Có Minh Kiến Quân lên tiếng, lúc này Trương Tử Tinh mới có thể nói rõ ràng chuyện này ra, ban đầu nàng định nhờ Minh Nguyệt giải quyết chuyện này, mình sẽ không ra mặt, nhưng ai ngờ người nhà họ Tống lại mặt dày vô sỉ, nàng thực sự không yên tâm, đi đến giữa đường rồi quay lại xem tình hình thế nào, mới đầu thấy Minh Nguyệt nói nhà họ Tống không cãi được câu nào, nàng cũng thấy vui theo, nhưng sau khi nghe tới đằng sau thì thấy nhà họ Tống càng lúc càng chiếm ưu thế, cuối cùng nàng cũng nhịn không được, trực tiếp đứng ra nói rõ chân tướng.
Trước không cần biết hậu quả, dù sao không thể để Minh Kiến Quân mang cái tiếng xấu giở trò lưu manh được, đó chính là ý nghĩ đơn giản nhất của Trương Tử Tinh.
"Cái gì? Minh Kiến Quân lại do Trương Tử Tinh kéo lên sao? Còn cảm thấy rất mất mặt nữa, có phải như vậy nghĩa là Tống Thanh đang nói dối không?"
"Chẳng phải vậy sao, người ta căn bản có đâu có ở gần, mà lại nói sờ soạng người ta cái gì chứ, đúng là ăn nói lung tung."
Nghe thấy dư luận chuyển hướng bất lợi, mấy người nhà họ Tống đều biến sắc, bình thường xem con bé mập đáng chết này chẳng hề lên tiếng, cũng không nghĩ tới sẽ ra mặt vào thời điểm mấu chốt như vậy để phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, trong một lúc thế nhưng không nghĩ ra được lời gì để phản bác, chỉ biết nhìn nhau, trong đầu đều đang suy tính đối sách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận