Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 152: Minh An tìm tới cửa (length: 7740)
Minh Nguyệt ở trong thôn sinh hoạt, mấy ngày nay lại trải qua mười phần thong dong tự tại, bởi vì có Trương Tử Tinh là Tam tẩu, nàng cũng coi như được trải nghiệm một phen cảm giác được tẩu tử chiếu cố rất tốt.
Mỗi sáng sớm đều đưa trứng gà cho Minh Nguyệt, còn lấy vải vóc trong nhà may quần áo mới cho Minh Nguyệt, còn làm thêm cho nàng đôi giày mới, Trương gia bên kia mặc kệ làm món gì ăn ngon, đều sẽ mang đến cho Minh Nguyệt, nói là mình muốn giảm béo, không thể ăn quá nhiều, nên muốn cho Minh Nguyệt chia một ít, lo lắng Minh Nguyệt còn đang buồn vì chuyện của cha mẹ, mỗi ngày đều dành chút thời gian trò chuyện cùng Minh Nguyệt, khuyên nhủ nàng.
Từ miệng Trương Tử Tinh, Minh Nguyệt cũng biết được tình cảnh hiện tại của Minh phụ và Minh mẫu, vốn dĩ mỗi ngày đi làm trong thành, giờ chỉ có thể bắt đầu làm việc ở thôn, về đến nhà lại còn oán trách lẫn nhau.
Minh phụ trách Minh mẫu quá xúc động, nếu không phải Minh mẫu làm ầm ĩ đến nhà quả phụ kia, làm con người ta không còn, may mà Minh mẫu vẫn còn việc làm, chứ không phải ở nông thôn chịu tội thế này, bao nhiêu năm nay chưa từng trải qua việc nhà nông, làm sao có thể chịu được cuộc sống hiện tại, buổi chiều tan làm về nhà, cả người đều đau nhức, không chỉ có vậy, còn bị người trong thôn cười nhạo, mặc dù không ai công khai bàn tán, nhưng bị chỉ trỏ sau lưng, hắn cũng không phải là không cảm nhận được gì.
Dù gì thì Minh phụ trước đây ở nhà máy cũng là một tiểu lãnh đạo, giờ lại rơi vào tình cảnh này, trong lòng của hắn làm sao mà chấp nhận được.
Minh mẫu lại càng không chịu được khổ như vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở trong thành, tuy rằng cũng đã từng khổ, nhưng cũng chưa từng làm nhiều việc nhà nông như vậy, càng không chịu được việc Minh phụ đổ trách nhiệm lên người mình, nếu không phải Minh phụ quan hệ nam nữ bừa bãi với quả phụ kia, thì họ cũng không đến mức như hiện tại, Minh phụ không những không tự kiểm điểm lại còn muốn trách cứ nàng, chuyện cãi nhau mỗi ngày như vậy, làm sao mà chịu cho nổi.
Về việc này, Minh Nguyệt nghe xong cũng coi như là bỏ qua, cũng không định làm gì cả, người đã đoạn tuyệt quan hệ thì còn quan tâm làm gì nữa.
Chẳng qua là ý nghĩ của Minh Nguyệt như vậy, luôn có người không muốn đồng ý, hôm nay, nàng đang ở trong sân ăn hạt dưa, nói chuyện với Trương Tử Tinh thì có tiếng đập cửa vang lên.
"Gia, nãi, ta là Minh An, đến thăm người một chút."
Nghe thấy tiếng này, nãi nãi từ trong bếp đi ra, nhìn thoáng qua cửa sân, lại trở về bếp, rõ ràng không muốn phản ứng, hai gia gia thì đã ra ruộng làm việc, khuyên thế nào cũng không được, nói là không trông chờ kiếm chút công điểm, chỉ muốn rèn luyện thân thể, bây giờ trong nhà chỉ có ba người bọn họ.
"Đại ca ngươi?"
Trương Tử Tinh vốn đã hiểu rõ tình hình nhà Minh, nghe tên Minh An liền nhanh chóng nhận ra đây là ai.
"Đã phân nhà rồi thì không cần tới lôi kéo."
Minh Nguyệt cười cười nhắc Trương Tử Tinh, trong trí nhớ thì Minh An là một người hiền lành, ngu hiếu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, luôn đặt cha mẹ lên vị trí đầu, còn trách nhiệm và gánh vác của đại ca lại xếp thứ hai, tất nhiên, đối với cô em gái Minh Nguyệt này, Minh An lại không hề có trách nhiệm của đại ca, dù sao việc đem Minh Nguyệt đặt ở nông thôn nuôi dưỡng là do cha mẹ quyết định, chuyện phân gia cũng là do cha mẹ định đoạt.
"Phải, phải, lỗi của ta, người như thế không có quan hệ gì, không thấy mặt còn hơn, chắc chắn là miệng chó không thể nhả ra ngà voi."
Giọng của Trương Tử Tinh không nhỏ, Minh An và Tôn Lan Hoa đứng ngoài đều nghe thấy, trong lòng muốn dạy dỗ một phen, nhưng lại không vào được cửa, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải thực sự không quen với thái độ không quan tâm cha mẹ của Minh Nguyệt, hai vợ chồng họ cũng sẽ không cất công từ xa đến đây một chuyến.
Nhất là Tôn Lan Hoa, những ngày này quả thực rất khó chịu, nhà Minh có bốn người con, nhưng bây giờ, trách nhiệm dưỡng lão cho cha mẹ đều rơi hết lên vai Minh An, một tháng tiền lương 35 đồng, phải đưa cho cha mẹ 30 đồng, bản thân chỉ giữ lại 5 đồng, dù không con cái, thì tiền ăn uống cũng đâu đủ với 5 đồng, chẳng phải là phải trông cậy vào lương của Tôn Lan Hoa hay sao, nếu chỉ một hai tháng còn dễ nói, chứ việc này không biết khi nào mới có hồi kết, tất nhiên là phải tìm Minh Nguyệt để lấy ý kiến rồi.
"Minh Nguyệt, ta biết ngươi ở trong đó, mở cửa đi, chuyện trong nhà vẫn là nên đóng cửa giải quyết, nếu không chẳng phải vô cớ cho người ta chê cười sao?"
Tôn Lan Hoa bắt đầu gõ cửa mạnh hơn, đến nước này rồi, việc gặp được Minh Nguyệt mới là quan trọng nhất, thể diện thì sao so được với tiền giấy.
"Dù thế nào, chúng ta cũng là anh chị dâu, cất công đến đây một chuyến, em cũng nên ra gặp mặt một lần đi."
Vẫn luôn không thấy cửa mở, Minh An và Tôn Lan Hoa cũng không biết nên nói gì nữa, dù sao họ không phải là những người đàn bà nông thôn, có cái kiểu mở miệng ra là chửi bới như vậy, họ vẫn không làm được.
Đột nhiên, Minh mẫu mang người vác thang đến, tuy không nói gì, nhưng cái thang kia đã dựng sát tường, về phía Minh An chỉ chỉ, ý là muốn cho con trai leo tường vào.
Nhìn cái thang rồi lại nhìn Minh mẫu, Minh An do dự một chút rồi vẫn đặt thang vững lại, sau đó leo lên, Tôn Lan Hoa ở dưới giữ thang, nhìn Minh An từ từ leo lên.
"Đây là.... ban ngày có trộm sao?"
Trương Tử Tinh thấy Minh An xuất hiện trên đầu tường, nhà nào trong thôn cũng sẽ có một cái sân, nói là để phòng trộm, nhưng thật ra toàn là người trong thôn, tương đối an toàn, chỉ cần không có người ngoài vào, sẽ không có chuyện trộm cướp, ban ngày ban mặt, chuẩn bị trèo tường vào ăn trộm như vậy, vẫn rất ít khi gặp.
"Ta là Minh An, là đại ca của Minh Nguyệt, không phải trộm, ngươi đợi ta xuống rồi nói."
Minh An từ trên đầu tường nhảy xuống, hắn không nhận ra Trương Tử Tinh, chỉ có thể giải thích trước một câu, biết Minh Nguyệt ở trong đó, cố ý không mở cửa, nhưng nhìn thấy nàng ngồi ở kia thanh nhàn tự tại, vẫn thấy tức giận vì chuyện trong nhà đã xảy ra quá nhiều, là người nhà Minh, vậy mà có thể hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện, thực sự là không nên, chuyện cũ cho dù là cha mẹ sai, nhưng cũng đã qua rồi, sao có thể vẫn cứ so đo chi li.
"Ngươi trèo tường vào như vậy là ý ta đã chết rồi sao?"
Nãi nãi nghe tiếng động bên ngoài, từ trong bếp đi ra, chỉ vào Minh An giận mắng, còn dám trèo tường, quả nhiên không phải thứ gì tốt.
"Nãi nãi, cháu là Lan Hoa, là vợ của Minh An, lần này đến đây là đến thăm người thôi, gõ cửa mãi không ai ra, còn tưởng có chuyện gì trong nhà xảy ra, bất đắc dĩ mới làm vậy mong người đừng giận."
Minh An vào rồi, mới từ bên trong mở cửa, cho Tôn Lan Hoa vào, thấy nãi nãi đúng là đang tức giận, liền nhanh chóng giải thích.
"Minh Nguyệt, em cũng thật là, nãi nãi lớn tuổi rồi, không nghe thấy tiếng gõ cửa, em nhất định là nghe thấy mà vẫn không chịu ra mở, lại để cho anh trai em phải trèo tường vào sao?"
Tôn Lan Hoa nhìn Minh Nguyệt một bộ dạng không liên quan đến mình, cũng là một bụng lửa giận, trước kia còn thấy, cô em chồng này đã phải chịu không ít khổ, chắc là sẽ dễ chung sống hơn Minh Châu, ai ngờ, lại thành ra như vậy, thật khiến người ta ghét.
Mỗi sáng sớm đều đưa trứng gà cho Minh Nguyệt, còn lấy vải vóc trong nhà may quần áo mới cho Minh Nguyệt, còn làm thêm cho nàng đôi giày mới, Trương gia bên kia mặc kệ làm món gì ăn ngon, đều sẽ mang đến cho Minh Nguyệt, nói là mình muốn giảm béo, không thể ăn quá nhiều, nên muốn cho Minh Nguyệt chia một ít, lo lắng Minh Nguyệt còn đang buồn vì chuyện của cha mẹ, mỗi ngày đều dành chút thời gian trò chuyện cùng Minh Nguyệt, khuyên nhủ nàng.
Từ miệng Trương Tử Tinh, Minh Nguyệt cũng biết được tình cảnh hiện tại của Minh phụ và Minh mẫu, vốn dĩ mỗi ngày đi làm trong thành, giờ chỉ có thể bắt đầu làm việc ở thôn, về đến nhà lại còn oán trách lẫn nhau.
Minh phụ trách Minh mẫu quá xúc động, nếu không phải Minh mẫu làm ầm ĩ đến nhà quả phụ kia, làm con người ta không còn, may mà Minh mẫu vẫn còn việc làm, chứ không phải ở nông thôn chịu tội thế này, bao nhiêu năm nay chưa từng trải qua việc nhà nông, làm sao có thể chịu được cuộc sống hiện tại, buổi chiều tan làm về nhà, cả người đều đau nhức, không chỉ có vậy, còn bị người trong thôn cười nhạo, mặc dù không ai công khai bàn tán, nhưng bị chỉ trỏ sau lưng, hắn cũng không phải là không cảm nhận được gì.
Dù gì thì Minh phụ trước đây ở nhà máy cũng là một tiểu lãnh đạo, giờ lại rơi vào tình cảnh này, trong lòng của hắn làm sao mà chấp nhận được.
Minh mẫu lại càng không chịu được khổ như vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở trong thành, tuy rằng cũng đã từng khổ, nhưng cũng chưa từng làm nhiều việc nhà nông như vậy, càng không chịu được việc Minh phụ đổ trách nhiệm lên người mình, nếu không phải Minh phụ quan hệ nam nữ bừa bãi với quả phụ kia, thì họ cũng không đến mức như hiện tại, Minh phụ không những không tự kiểm điểm lại còn muốn trách cứ nàng, chuyện cãi nhau mỗi ngày như vậy, làm sao mà chịu cho nổi.
Về việc này, Minh Nguyệt nghe xong cũng coi như là bỏ qua, cũng không định làm gì cả, người đã đoạn tuyệt quan hệ thì còn quan tâm làm gì nữa.
Chẳng qua là ý nghĩ của Minh Nguyệt như vậy, luôn có người không muốn đồng ý, hôm nay, nàng đang ở trong sân ăn hạt dưa, nói chuyện với Trương Tử Tinh thì có tiếng đập cửa vang lên.
"Gia, nãi, ta là Minh An, đến thăm người một chút."
Nghe thấy tiếng này, nãi nãi từ trong bếp đi ra, nhìn thoáng qua cửa sân, lại trở về bếp, rõ ràng không muốn phản ứng, hai gia gia thì đã ra ruộng làm việc, khuyên thế nào cũng không được, nói là không trông chờ kiếm chút công điểm, chỉ muốn rèn luyện thân thể, bây giờ trong nhà chỉ có ba người bọn họ.
"Đại ca ngươi?"
Trương Tử Tinh vốn đã hiểu rõ tình hình nhà Minh, nghe tên Minh An liền nhanh chóng nhận ra đây là ai.
"Đã phân nhà rồi thì không cần tới lôi kéo."
Minh Nguyệt cười cười nhắc Trương Tử Tinh, trong trí nhớ thì Minh An là một người hiền lành, ngu hiếu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, luôn đặt cha mẹ lên vị trí đầu, còn trách nhiệm và gánh vác của đại ca lại xếp thứ hai, tất nhiên, đối với cô em gái Minh Nguyệt này, Minh An lại không hề có trách nhiệm của đại ca, dù sao việc đem Minh Nguyệt đặt ở nông thôn nuôi dưỡng là do cha mẹ quyết định, chuyện phân gia cũng là do cha mẹ định đoạt.
"Phải, phải, lỗi của ta, người như thế không có quan hệ gì, không thấy mặt còn hơn, chắc chắn là miệng chó không thể nhả ra ngà voi."
Giọng của Trương Tử Tinh không nhỏ, Minh An và Tôn Lan Hoa đứng ngoài đều nghe thấy, trong lòng muốn dạy dỗ một phen, nhưng lại không vào được cửa, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải thực sự không quen với thái độ không quan tâm cha mẹ của Minh Nguyệt, hai vợ chồng họ cũng sẽ không cất công từ xa đến đây một chuyến.
Nhất là Tôn Lan Hoa, những ngày này quả thực rất khó chịu, nhà Minh có bốn người con, nhưng bây giờ, trách nhiệm dưỡng lão cho cha mẹ đều rơi hết lên vai Minh An, một tháng tiền lương 35 đồng, phải đưa cho cha mẹ 30 đồng, bản thân chỉ giữ lại 5 đồng, dù không con cái, thì tiền ăn uống cũng đâu đủ với 5 đồng, chẳng phải là phải trông cậy vào lương của Tôn Lan Hoa hay sao, nếu chỉ một hai tháng còn dễ nói, chứ việc này không biết khi nào mới có hồi kết, tất nhiên là phải tìm Minh Nguyệt để lấy ý kiến rồi.
"Minh Nguyệt, ta biết ngươi ở trong đó, mở cửa đi, chuyện trong nhà vẫn là nên đóng cửa giải quyết, nếu không chẳng phải vô cớ cho người ta chê cười sao?"
Tôn Lan Hoa bắt đầu gõ cửa mạnh hơn, đến nước này rồi, việc gặp được Minh Nguyệt mới là quan trọng nhất, thể diện thì sao so được với tiền giấy.
"Dù thế nào, chúng ta cũng là anh chị dâu, cất công đến đây một chuyến, em cũng nên ra gặp mặt một lần đi."
Vẫn luôn không thấy cửa mở, Minh An và Tôn Lan Hoa cũng không biết nên nói gì nữa, dù sao họ không phải là những người đàn bà nông thôn, có cái kiểu mở miệng ra là chửi bới như vậy, họ vẫn không làm được.
Đột nhiên, Minh mẫu mang người vác thang đến, tuy không nói gì, nhưng cái thang kia đã dựng sát tường, về phía Minh An chỉ chỉ, ý là muốn cho con trai leo tường vào.
Nhìn cái thang rồi lại nhìn Minh mẫu, Minh An do dự một chút rồi vẫn đặt thang vững lại, sau đó leo lên, Tôn Lan Hoa ở dưới giữ thang, nhìn Minh An từ từ leo lên.
"Đây là.... ban ngày có trộm sao?"
Trương Tử Tinh thấy Minh An xuất hiện trên đầu tường, nhà nào trong thôn cũng sẽ có một cái sân, nói là để phòng trộm, nhưng thật ra toàn là người trong thôn, tương đối an toàn, chỉ cần không có người ngoài vào, sẽ không có chuyện trộm cướp, ban ngày ban mặt, chuẩn bị trèo tường vào ăn trộm như vậy, vẫn rất ít khi gặp.
"Ta là Minh An, là đại ca của Minh Nguyệt, không phải trộm, ngươi đợi ta xuống rồi nói."
Minh An từ trên đầu tường nhảy xuống, hắn không nhận ra Trương Tử Tinh, chỉ có thể giải thích trước một câu, biết Minh Nguyệt ở trong đó, cố ý không mở cửa, nhưng nhìn thấy nàng ngồi ở kia thanh nhàn tự tại, vẫn thấy tức giận vì chuyện trong nhà đã xảy ra quá nhiều, là người nhà Minh, vậy mà có thể hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện, thực sự là không nên, chuyện cũ cho dù là cha mẹ sai, nhưng cũng đã qua rồi, sao có thể vẫn cứ so đo chi li.
"Ngươi trèo tường vào như vậy là ý ta đã chết rồi sao?"
Nãi nãi nghe tiếng động bên ngoài, từ trong bếp đi ra, chỉ vào Minh An giận mắng, còn dám trèo tường, quả nhiên không phải thứ gì tốt.
"Nãi nãi, cháu là Lan Hoa, là vợ của Minh An, lần này đến đây là đến thăm người thôi, gõ cửa mãi không ai ra, còn tưởng có chuyện gì trong nhà xảy ra, bất đắc dĩ mới làm vậy mong người đừng giận."
Minh An vào rồi, mới từ bên trong mở cửa, cho Tôn Lan Hoa vào, thấy nãi nãi đúng là đang tức giận, liền nhanh chóng giải thích.
"Minh Nguyệt, em cũng thật là, nãi nãi lớn tuổi rồi, không nghe thấy tiếng gõ cửa, em nhất định là nghe thấy mà vẫn không chịu ra mở, lại để cho anh trai em phải trèo tường vào sao?"
Tôn Lan Hoa nhìn Minh Nguyệt một bộ dạng không liên quan đến mình, cũng là một bụng lửa giận, trước kia còn thấy, cô em chồng này đã phải chịu không ít khổ, chắc là sẽ dễ chung sống hơn Minh Châu, ai ngờ, lại thành ra như vậy, thật khiến người ta ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận