Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 40: Lão ban trưởng (length: 7768)

"Bất quá chỉ là thêm mấy người đứng đây, lại còn cách quầy, đánh ngươi? Đây không phải là mở mắt nói dối sao?"
Minh Nguyệt cười lạnh, cái người bán hàng này đúng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, thấy cô bé kia vừa nãy mặc quần áo vá víu, mà trên người Minh Nguyệt cũng có miếng vá, cho nên thái độ vô cùng tệ, nhìn thấy Phó Trạch Xuyên tới, trên người mặc quân trang, bên ngoài còn khoác áo khoác quân đội, đương nhiên là chột dạ sợ hãi, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.
"Đây là có chuyện gì?"
Bên ngoài có một người đàn ông đi vào, nhìn thấy bầu không khí không mấy hài hòa ở quầy này, vừa đi lại đây vừa hỏi tình hình.
"Tỷ... Lâm chủ nhiệm, bọn họ bắt nạt người."
Người bán hàng lại là kẻ ác cáo trạng trước, thấy người đàn ông tới gần, còn cố tình the thé giọng, thêm mấy giọt nước mắt, làm ra vẻ mình là người bị hại.
"Lâm lớp trưởng?"
Đợi người đàn ông tới gần, người mở miệng trước lại là Phó Trạch Xuyên, người được hắn gọi là trưởng lớp quay đầu nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, một hồi sau thì lộ ra nụ cười.
"Nhóc con sao lại đến cái chỗ nhỏ này, ta nhớ rõ quê của ngươi đâu có phải ở đây."
Lâm Cường vỗ vỗ vai Phó Trạch Xuyên, thấy tân binh mình từng dẫn dắt hiện tại đã ra dáng, trong lòng rất vui mừng, chẳng qua, nhìn bộ quân trang hắn mặc trên người, rồi nghĩ đến cái chân què của mình, cuối cùng cũng có thể cảm thấy, bọn họ, rốt cuộc cũng không còn là người cùng đường, hơn nữa, cái danh xưng lớp trưởng này, hắn thật sự không xứng.
"Đây là vợ ta Minh Nguyệt, theo nàng về nhà mẹ đẻ xem."
Phó Trạch Xuyên kéo Minh Nguyệt đứng chung một chỗ, làm chút giới thiệu: "Vị này là đội trưởng của ta lúc vừa mới vào quân đội, Lâm lớp trưởng."
"Đều cưới được vợ tốt rồi, nhưng đừng gọi là trưởng lớp, ta đã sớm xuất ngũ rồi, hiện tại chỉ là chủ nhiệm cái cung tiêu xã này thôi, tới đây muốn mua gì?"
Lâm Cường trừng mắt người bán hàng, rồi nhìn vợ chồng Phó Trạch Xuyên, lính do chính hắn huấn luyện, tính tình như thế nào hắn rõ quá, chỉ có gây sự là giỏi, chứ đâu có chuyện người ta bắt nạt, vậy mà lại bị cô ta kêu ca.
"Lâm chủ nhiệm tốt, tôi muốn mua chút lương thực cho bà nội tôi để ở nhà, từ khi tôi lấy chồng thời gian ở nhà ít, cho nên muốn mua nhiều một chút, chỉ là không ngờ, lại gây thêm phiền toái cho người bán hàng."
Nếu có người hỏi rồi, lại còn là chủ nhiệm, thì đương nhiên là phải trả lời, hơn nữa lại còn trả lời theo kiểu âm dương quái khí như vậy, vừa dứt lời, có thể cảm nhận rõ được, người bán hàng nhìn vào mắt cô, giống như nhìn kẻ thù, vô cùng hung tợn.
"Hiện tại nhân viên bán hàng của cung tiêu xã, thái độ ngày càng kém, chúng tôi cầm tiền và phiếu đến mua đồ, còn bị coi thường, chủ nhiệm đến vừa đúng, chính là người bán hàng này, mỗi lần tới đều là cô ta, không bao giờ có sắc mặt tốt với chúng tôi, cứ như là chúng tôi nợ nần gì cô ta vậy."
"Đúng đấy, chúng tôi không nợ nần cô ta, dựa vào cái gì mà cô ta cứ lên mặt với mọi người như vậy."
Những người đang xếp hàng ở phía sau, thấy có chủ nhiệm tới, cảm thấy đây là cơ hội tốt để cáo trạng, nhao nhao xông lên phía trước, nói ra sự bất mãn đối với nhân viên bán hàng này, trong trấn chỉ có một cái cung tiêu xã này, thái độ người bán hàng lại tệ như thế, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ý muốn mua đồ của mọi người, nếu có thể nhân cơ hội này đổi một nhân viên bán hàng khác, đó chính là điều tốt nhất, những người ở đây đều rất thật thà chất phác, tuy rằng không hiểu thái độ phục vụ là gì, nhưng cũng không muốn khi cắn răng tiết kiệm tiền mua đồ lại bị coi thường.
Họ đều nguyện ý tin tưởng, chỉ cần lãnh đạo biết chuyện này, nhất định sẽ giải quyết.
"Lưu Tiểu Tuyết, cô làm sao thế, tiêu chí của cung tiêu xã chính là phục vụ nhân dân, cô làm nhiều người dân bất mãn như vậy, có còn muốn làm việc không đấy."
Giọng Lâm Cường rất lớn, khiến Lưu Tiểu Tuyết sợ hãi run rẩy, cắn răng, muốn biện giải vài câu cho mình, há miệng mấy lần, cũng không nói được một chữ nào, trong lòng cô ta, không có cái gì gọi là phục vụ ai đó, luôn luôn là dựa vào tâm trạng mà làm, tâm trạng tốt thì còn có thể tươi cười với người khác, còn khi tâm trạng không tốt thì xem ai cũng không vừa mắt, ai đến mua đồ, bất kể là mua cái gì, mua nhiều hay ít, cô ta đều sẽ khó chịu.
Bây giờ bị Lâm Cường bắt quả tang tại trận, còn có nhiều người như vậy đều đang nói cô ta không tốt, lúc này, trong lòng có bực bội cũng phải nhẫn nhịn.
"Mọi người muốn mua gì, tôi sẽ lấy cho mọi người, còn tình huống của nhân viên bán hàng này, tôi sẽ phê bình và giáo dục nghiêm khắc, trước lấy đồ cho mọi người, không chậm trễ mọi người về nhà."
Lâm Cường đi vào trong quầy, giải thích với mọi người, Minh Nguyệt đứng phía trước, ông nhận tiền phiếu của cô, lần lượt lấy đủ các thứ đồ, cho vào một cái túi lưới, sau đó lại tiếp tục lấy đồ cho người ở phía sau, Lưu Tiểu Toàn cả quá trình chỉ có thể đứng ở bên cạnh, cắn môi, có thể thấy cô ta đang cố nhịn rất vất vả.
"Đội trưởng nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm, nếu không chúng ta ở đây chờ một lát."
Xách đồ đã mua xong, Phó Trạch Xuyên bàn bạc việc này với Minh Nguyệt, dù sao đây cũng là đội trưởng đầu tiên khi anh mới vào quân đội, từ lúc mới bắt đầu cái gì cũng không biết, đều là Lâm Cường dạy bảo từng chút một, không ngờ lại gặp được ở đây, quả thật không dễ dàng.
Lâm Cường ngỏ ý muốn cùng nhau ăn bữa cơm, Phó Trạch Xuyên cũng không muốn từ chối, bất quá, anh và Minh Nguyệt cùng đi thì đương nhiên là phải hỏi ý kiến của cô ấy, cảm giác này có chút không giống, trước kia chỉ có một mình, muốn làm gì thì làm, hiện tại có thêm vợ rồi, cảm giác cùng người thương lượng thế này cũng rất kỳ diệu.
"Hai người chiến hữu gặp mặt, ta ở đó, có khi sẽ không tiện."
Minh Nguyệt không ngại cùng bạn chiến đấu của anh ăn cơm, nhưng cô vẫn muốn xác nhận, liệu anh chỉ khách khí hỏi một chút hay là thực sự muốn cô đi cùng, không có cách, hai người bọn họ hiểu nhau còn chưa nhiều, chỉ có thể từ từ thử nghiệm để tìm ra một cách chung sống tốt nhất.
"Đương nhiên là không, nàng là vợ ta, gặp bạn chiến đấu đương nhiên là phải đi cùng rồi, lát nữa chúng ta đi quán cơm quốc doanh, gọi mấy món ăn ngon, nàng ăn nhiều vào nhé."
Phó Trạch Xuyên trên người không thiếu tiền và phiếu, anh ở trong quân đội mấy năm không về, cũng đã tích lũy được một chút, hơn nữa ông nội Phó cũng chuẩn bị cho anh một ít, nói ra thì hôm nay cũng được xem là ngày anh và Minh Nguyệt kết hôn, thật sự là nên dẫn cô ấy đi ăn ngon một bữa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, Phó Trạch Xuyên bảo Minh Nguyệt chờ một lát, anh đi đến quầy.
Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng Minh Nguyệt vẫn thích đứng bên ngoài hơn, có thể nhìn ngắm tuyết rơi, cũng không phải cảm nhận ánh mắt hận người của Lưu Tiểu Tuyết.
"Cái này cho nàng."
Đợi một lúc lâu, Phó Trạch Xuyên mới đi ra từ bên trong, trong tay có thêm một cái khăn quàng cổ màu đỏ, còn có hai mảnh vải, một miếng vải màu đỏ, và một miếng màu xanh đậm.
"Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, dù sao cũng nên có chút màu đỏ cho vui, miếng vải đỏ này để may quần áo cho nàng, còn miếng vải xanh này thì để cho bà nội, ở đây không có màu nào khác để chọn, nàng nhận tạm vậy nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận