Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 11: Không cần phải (length: 7739)

"Tỷ tỷ... . . Bây giờ ngươi nói những điều này, là muốn biểu đạt cái gì, chẳng phải là muốn nói cho mọi người, Trạch Xuyên ca ca thích ngươi, chướng mắt ta sao? Ta đã nói ta nguyện ý xuống nông thôn rồi, ngươi còn muốn thế nào?"
Lời vừa dứt, Minh Châu đã chạy nhanh ra ngoài, cha mẹ Minh gia vốn còn muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng ngay lúc này đều bỏ hết cả, Minh mẫu trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, vội vàng đuổi theo ra, Minh Thành cũng muốn đuổi theo, nhưng chân hắn thực sự đau, đừng tưởng chỉ bị đá vào đầu gối một chút, nhưng mà, quỳ thẳng trên mặt đất, đau thực sự rất lợi hại.
"Minh Nguyệt, dù sao đi nữa, chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại, vẫn phải nghĩ cách giải quyết thế nào đã."
Minh phụ có lẽ cũng nhận ra, chuyện này có chút không đúng chỗ, nhưng dù sao cũng đã xảy ra, giải quyết mới là vấn đề lớn nhất, còn về nguyên nhân cùng quá trình, mọi việc đã rồi, tính toán nữa cũng không có ý nghĩa.
"Hừ, đã xảy ra, cho nên liền có thể vô cớ đổ hết tội lên đầu ta?"
Minh Nguyệt cười lạnh, nhìn những người ngồi đối diện, lúc vừa mới xuyên qua, đầu óc còn có chút không tỉnh táo, bây giờ ngồi một lúc, nghe không ít cuộc đối thoại của bọn họ, ý nghĩ cũng dần dần rõ ràng hơn.
"Đem ta đón về, nhốt ta ở trong nhà gỗ phía sau, các người biết bây giờ trời lạnh cỡ nào không, tưởng đưa cho ta hai cái chăn là ta sẽ không bị chết cóng sao? Các người sao không tự mình ra đó thử xem?"
"Ta và Minh Thành là long phượng thai, sinh cùng một ngày, trước sau chỉ cách nhau vài phút, dựa vào cái gì hắn được làm sinh nhật, còn ta, chỉ có thể bị các người nhốt ở hậu viện, nếu cảm thấy ta mất mặt, đại khái có thể không cần đón ta về, chỉ vì để ta thay người xuống nông thôn, cứ nói thẳng ra, không cần, trước làm hỏng thanh danh của ta, sau đó lại chỉ cho ta một con đường, còn muốn đánh tôi với danh nghĩa là dạy dỗ, các người không cảm thấy dối trá sao?"
"Từ khi ta được đón về đến giờ, hai ngày nay, có ai quan tâm tới ta chưa, có ai từng nói tử tế với ta một câu chưa, đón ta về, liền nhốt vào phòng phía sau, mỗi ngày ăn cơm đều phải tự mình lo liệu, cũng là con gái, ta không hiểu vì sao, ta và Minh Châu lại khác biệt lớn đến vậy, nếu các người ghét bỏ ta đến vậy, sao không giết chết ta ngay khi mới sinh ra, thậm chí có thể vứt ta ra ngoài để tự sinh tự diệt, hà tất phải để ta sống? Làm một cái đá kê chân sống?"
"Minh Thành muốn xuống nông thôn thì nhớ đến ta, Minh Châu không muốn hôn ước thì nhớ đến ta, các người, không thể, tránh xa ta ra sao?"
Lúc nói ra những lời này, nội tâm Minh Nguyệt vốn không có chút cảm xúc nào, có lẽ vì cảm xúc của nguyên chủ quá đớn đau, nên khi nàng nói xong mới nhận ra, mặt mình đã đầy nước mắt từ lâu.
"Minh Nguyệt... . . Chúng ta không có ý đó... . ."
Minh phụ muốn giải thích, ông vốn không thấy, việc để Minh Nguyệt xuống nông thôn có gì không đúng, dù sao con trai và con gái đãi ngộ chắc chắn sẽ khác nhau, hơn nữa, chuyện hôn sự với nhà họ Phó, nếu thật sự là Minh Châu không muốn, để Minh Nguyệt gả sang cũng không phải không thể, với ông mà nói, quan trọng không phải là ai gả sang, mà là người gả sang là người của Minh gia là được.
Chỉ là thấy Minh Nguyệt khóc thương tâm, làm cha, trong lòng ông vẫn có chút cảm giác hổ thẹn.
Lúc trước hai đứa long phượng thai ra đời, không ít người ghen tị ông có phúc lớn, một lần được cả hai đứa, hơn nữa còn là đủ nếp đủ tẻ, chuyện không phải ai cũng có được, chỉ tiếc con trai sinh trước, vừa chào đời, mãi mà không khóc thành tiếng, khuôn mặt nhỏ bé tím bầm, người đỡ đẻ nói là bị ngạt, rất có thể không nuôi được, con gái sinh sau thì tiếng khóc lại to rõ, sắc mặt cũng hồng hào, so ra, con trai yếu ớt tự nhiên sẽ được chú ý hơn một chút.
Minh mẫu đưa ra ý kiến muốn cho con gái về nông thôn nuôi dưỡng, Minh phụ cũng từng phân vân, ở nông thôn điều kiện chắc chắn không thể so với trong thành được, nhưng mà, Minh mẫu chăm sóc không nổi hai đứa, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn không tốt, cũng không sống chung, hơn nữa, người nhà bên ngoại Minh mẫu, tìm được một người mù biết đoán mệnh, nói Minh Nguyệt cô bé này, mệnh cứng rắn, rất dễ khắc người, nhất là khắc anh chị em, dù tư tưởng này rất lạc hậu, nhưng khi nghe vào thì trong lòng vẫn không tránh khỏi bận tâm.
Do dự nhiều lần, Minh Nguyệt vẫn bị đưa về nông thôn, nhiều năm trôi qua, làm cha mẹ, sự quan tâm đối với cô ngày càng ít đi.
Minh mẫu cơ bản không về quê, dù là ngày Tết bình thường cũng chỉ về mấy ngày, với Minh Nguyệt vẫn là mối quan hệ xa lạ, căn bản không có tình cảm gì, nếu không phải lần này chuyện lão Nhị phải xuống nông thôn, cũng thật sự không nghĩ đến chuyện muốn cho cô lúc này trở về thành.
Những chuyện trong nhà này, Minh mẫu không hề nhắc đến, Minh phụ là đàn ông cũng không muốn quản mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, hơn nữa, ông cũng biết, nha đầu Minh Nguyệt, ở nông thôn tuy điều kiện hơi kém, nhưng ông bà cũng đối xử với cô không tệ, không thiếu thốn chuyện ăn uống, hơn nữa, ở nông thôn còn có đại ca Minh gia, cũng sẽ giúp đỡ chiếu cố một chút, áy náy trong lòng ông theo thời gian dần trôi qua cũng từ từ biến mất.
Bây giờ nghe con gái nói ra những lời này, đáy lòng mềm mại vẫn có chút xao động, chỉ là, bắt ông thừa nhận mình đã sai thì cũng không thể nào.
"Con ở nông thôn mấy năm nay, cha cũng có gửi tiền và đồ đạc về cho con, cũng không bạc đãi con, không cần phải oán khí như vậy, đều là người một nhà, đâu có thể tính toán chi li thế, học một chút muội muội con đi, rộng lượng một chút, chuyện gì cũng qua được."
Minh phụ vừa nói dứt câu, Minh mẫu đã kéo Minh Châu từ trong nhà ra, Minh Châu mắt đỏ hoe, vẫn còn đang khóc, Minh mẫu ôm chặt tay cô, không hề buông ra, nhìn về phía Minh Nguyệt, ánh mắt không chỉ có chán ghét, còn thêm chút căm hận.
"Nó làm sao so được với Minh Châu chứ, rõ ràng là chị, mà ngay cả đầu ngón chân của em gái cũng không bằng, Minh Châu đã nói, cô ấy đi xuống nông thôn, chuyện hôn sự với nhà họ Phó cũng nhường cho con, lần này, con hài lòng chưa."
Minh mẫu kéo Minh Châu ngồi xuống, chuyện xuống nông thôn này, bà ở trong phòng khuyên Minh Châu hồi lâu, nghe Minh Châu kiên quyết nói, không thể để chị mình chịu thiệt, liền để cô ấy hy sinh nhiều một chút, chỉ cầu để chị mình không oán hận người nhà.
Nghe được những lời ấm áp của Minh Châu, Minh mẫu càng đau lòng cho cô con gái út, sự chán ghét với Minh Nguyệt cũng tăng thêm mấy phần, nếu sớm biết vậy, đưa đứa con gái này về không những không thể thay Lão Nhị xuống nông thôn, mà ngược lại còn đoạt hôn sự của con gái út, chi bằng cứ để nó ở nông thôn cả đời đi.
"Nhường cho ta? Không cần."
Minh Nguyệt thật muốn cười chết, nghiêng mắt nhìn Phó Trạch Xuyên đang ngồi bên cạnh, dáng người quả thực không tệ, tuy rằng vừa rồi phát sinh chuyện thân mật, nàng hiện tại không có ấn tượng gì, nhưng dựa theo mức độ đau eo của mình thì hẳn là thể lực cũng không tồi.
Chỉ là, ngủ một lần thôi, liền muốn ép nàng gả cho hắn sao?
Không cần, hôn nhân của nàng, vẫn mong có tình cảm, dưa hái xanh không ngọt, ép buộc thì không thơm, cưỡng ép gả cho người ta, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận