Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 219: Tự xưng là mẫu thân của ngươi (length: 7364)

Vu Hiểu Mẫn ở nhà ngồi một lúc mới rời đi, ý tứ trong lời nói là hy vọng Minh Nguyệt đừng để bụng chuyện hôm nay, sớm đến nhà bà ngoại, Minh Nguyệt cũng chỉ ậm ừ cho qua, không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Buổi chiều, Minh Nguyệt ở nhà tiếp tục nghiên cứu làm cao dưỡng da, dặn Tiểu Thu mấy ngày nay không cần viết chữ, tay có vết thương nên nghỉ ngơi cho khỏe.
Phó Trạch Xuyên lúc về thì xách theo ít trứng gà, nói tiện đường đi làm về nên đổi của mấy nhà trong thôn, trứng gà nhà nuôi rất có dinh dưỡng.
Minh Nguyệt kéo hắn vào bếp, đưa cho tờ giấy lấy từ chỗ lính gác cổng: "Nói là một đồng chí nữ họ Cao, tự xưng là mẹ của ngươi."
Nghe đến từ 'mẹ', ánh mắt Phó Trạch Xuyên lộ rõ vẻ sắc bén, mẹ ruột của hắn đã mất, người bây giờ tự xưng là mẹ hắn, chỉ có vợ của Phó phụ đương nhiệm, hừ, đúng là mặt dày vô sỉ, đến một lần gặp mặt còn chưa từng có mà đã dám xưng là mẹ hắn, thật không biết xấu hổ. Lúc này tìm tới, cũng chỉ vì chuyện của Phó phụ mà thôi.
Dù sao cũng là cha con một hồi, Phó phụ làm tòng phạm, lãnh 5 năm, em trai cùng cha khác mẹ do ngộ sát, lãnh 8 năm, hai cha con, coi như luôn được ở cùng nhau, không cần chia lìa, xem như cha con tình thâm, họ Cao tìm đến chắc chắn muốn thông qua Phó Trạch Xuyên để xem có nhờ vả mối quan hệ nào đó, có thể giảm thời hạn thi hành án cho hai cha con không, loại chuyện đụng đến nguyên tắc này, Phó Trạch Xuyên tuyệt đối không làm, dù sao thì họ Cao đến đây cũng phiền phức, phải tìm cơ hội gặp để nói cho rõ ràng.
Phải khẳng định là sẽ không giúp, để nàng đừng đến làm phiền cuộc sống của hắn mới được.
"Ngày mai ta qua gặp nàng."
"Ta đi cùng ngươi."
Minh Nguyệt lo lắng, sợ Cao đồng chí dùng thủ đoạn gì đó, cũng lo sợ Phó Trạch Xuyên không kiềm chế được cảm xúc của mình mà làm ra chuyện gì không lý trí, dù sao ở nhà rảnh rỗi cũng không có gì làm, chi bằng cùng đi, biết đâu có thể giúp được gì.
Biết tin bên Nghiêm hiệu trưởng xảy ra chuyện, Phó Trạch Xuyên cũng không phản đối, trực tiếp đồng ý đi cùng.
Hôm sau trời vừa sáng, cô cho Tiểu Thu mặc váy kẻ ô màu hồng nhạt rồi dẫn đi ra ngoài, vốn dĩ không muốn đem trẻ con ra ngoài, nhất là những trường hợp như vậy, trẻ con làm ầm ĩ lên lại sợ sẽ dọa đến con, nhưng cả nhà trong viện thuộc không có ai có thể khiến hai người an tâm gửi con, đã nhận nuôi vẫn phải có trách nhiệm.
Vừa ra khỏi viện, Minh Nguyệt đã thấy một người quen, chính là hôm qua lúc ra ngoài đã liếc thấy người phụ nữ tìm Phó Trạch Xuyên, nghĩ chắc là Cao đồng chí.
"Phó doanh trưởng, vị đồng chí Cao này tìm anh."
Một giây sau, lính gác cổng đã gọi Phó Trạch Xuyên lại, Cao Quế Chi cũng hướng bên này nhìn, đối diện với ánh mắt của Phó Trạch Xuyên, khóe miệng của nàng nhếch lên cười.
"Con là Trạch Xuyên, con giống cha con thật, ta... Ta là vợ của cha con bây giờ, ta tên Cao Quế Chi, con...con nếu không muốn gọi mẹ thì có thể gọi ta là thím."
Lần đầu nhìn thấy đứa con riêng này, Cao Quế Chi trong lòng vẫn rất thấp thỏm, chủ yếu cũng không biết nên hòa hợp với hắn thế nào, trước đây nghe Phó Thiên kể thì chỉ biết chút ít về đứa con trai này, cha con bọn họ thời gian ở chung cũng không có nhiều, huống chi nàng là mẹ kế, càng ít hiểu hắn hơn, nếu không có chuyện nhờ vả, có lẽ hai người họ sẽ không có cơ hội gặp mặt.
"Tìm tôi có việc gì?"
Phó Trạch Xuyên đi qua một bên, ở đây gặp mặt cũng tốt, khỏi cần mất công anh phải đến nhà khách, Minh Nguyệt ôm Tiểu Thu đứng đợi bên cạnh, không xa không gần, vừa không quấy rầy họ nói chuyện, vừa có thể nghe nội dung đối thoại.
"Đây là vợ và con con à, ta đến gấp quá, cũng không có chuẩn bị gì, 20 đồng này cho..."
"Có chuyện thì nói thẳng."
Cao Quế Chi muốn đưa tiền cho Tiểu Thu thì bị Phó Trạch Xuyên ngăn lại, lông mày của hắn nhíu chặt, vẻ mặt thể hiện rõ là sắp hết kiên nhẫn.
"Ta, ta đến tìm con là vì hết cách rồi, cha con, cả em trai con..."
"Tôi không có em trai."
Phó Trạch Xuyên ngắt lời Cao Quế Chi, liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn.
"Con không nhận em trai cũng được, nhưng cha con, con không thể không nhận chứ, quan hệ máu mủ, không phải phân gia là hết, cha con đã 55 tuổi, nếu ở trong đó 5 năm, còn có thể có mạng đi ra không thì khó nói, dù gì cũng là người sinh ra con, có thể nào... cứu ông ấy."
Cao Quế Chi cũng không nghĩ đến, chuyện của chồng và con trai lại liên quan đến án mạng, thường ngày bà đúng là chiều con trai quá mức, nhưng chỉ có một đứa, luôn nghĩ chiều một chút cũng không sao, cũng không phải chuyện gì to tát, ai ngờ, lá gan của nó lớn đến vậy, gây ra chuyện lớn như thế, chồng và con trai cùng bị bắt, cả người bà, hoàn toàn mất đi chỗ dựa, muốn cầu người cũng không biết tìm ai.
Bà có đến thăm Phó Thiên, hắn nhắc một câu có thể nhờ người Phó gia, Cao Quế Chi mới bắt đầu đi khắp nơi hỏi thăm chuyện nhà Phó, đến lúc này, bà mới biết có văn bản phân gia như vậy, con ruột của Phó Thiên, lại muốn đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với hắn, kể cả Phó lão gia tử, đều phân gia hết.
Khi mang báo đến cho Phó Thiên xem, Phó Thiên thiếu chút nữa lật bàn, thấy ngày phân gia lại là trước lúc hắn gặp chuyện không may, cứ cảm thấy có chỗ kỳ quái, như thể là biết trước sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới vội phân gia.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, bản thân Phó Thiên cũng muốn sớm ra ngoài, còn lo lắng tương lai của đứa con út bị hủy, thúc giục Cao Quế Chi đi tìm Phó Trạch Xuyên, thế nào đi nữa, làm con không thể bỏ mặc cha mình sống chết được.
Cao Quế Chi cũng muốn đến tìm người sớm, nhưng việc con trai bị giam giữ, vẫn có một vài mối quan hệ cần đả thông, một chút chậm trễ này, cũng đã mấy tháng, giờ tìm tới cũng là nhanh nhất có thể rồi.
Chỉ là thái độ lạnh nhạt của Phó Trạch Xuyên khiến trong lòng bà không chắc chắn, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể thuyết phục hắn, đưa tay giúp chuyện của Phó Thiên.
"Không thể."
Phó Trạch Xuyên không chút do dự trả lời hai chữ này, đây là án mạng, hình phạt dựa trên tội danh mà định, đều theo pháp luật mà làm, làm gì có chuyện lén lút xin xỏ, đừng nói anh không có khả năng đó, cho dù có, anh cũng không bao giờ làm loại chuyện này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận