Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 30: Chỉ cần nàng nguyện ý (length: 7641)
"Cái gì? Bắt ngươi thay Lão Nhị xuống nông thôn?"
"Đây đúng là kiểu cha mẹ lòng dạ hiểm độc gì vậy, chỉ biết nhìn đến ba đứa con bên cạnh, căn bản không hề quan tâm ngươi, ta còn tưởng rằng, bọn họ cho ngươi vào thành, là cuối cùng cũng muốn bù đắp cho ngươi, chuyện này là thế nào vậy chứ... ."
Nghe Minh Nguyệt kể chuyện lần này cha mẹ cho nàng vào thành là để nàng thay Minh Thành xuống nông thôn, Minh lão thái lập tức nổi cơn thịnh nộ, không sao hiểu nổi Minh phụ nghĩ gì, rõ ràng đều là con ruột của hắn, sao lại có thể đối xử khác biệt như vậy.
Chưa nói đến so sánh Minh Nguyệt với Minh Thành, chỉ cần so với Minh Châu thôi, thì cũng đã là một trời một vực rồi, kiểu cha mẹ này đúng là không có tim gan, từ khi Minh Nguyệt sinh ra đã bị bỏ ở nông thôn nuôi, so với mấy đứa trẻ trong thành đã chịu không ít ấm ức, lớn từng này rồi không nghĩ bồi thường tử tế một chút, ngược lại bắt nàng thay người xuống nông thôn, đây không phải là chà đạp người sao?
"Ngươi và tiểu tử Phó gia kia là thế nào?"
Minh lão gia trong lòng cũng tức giận không kém, chẳng qua là ông ta so với Minh lão thái thì lạnh lùng hơn một chút, dù trong lòng có lửa giận thì cũng phải làm rõ sự tình trước mới được, việc tiểu tử Phó gia kia theo Minh Nguyệt trở về vốn đã là một hành động kỳ quái, quan hệ của ông ta với lão gia Phó vốn cũng rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì cũng chỉ là chuyện của hai người ông lão, bao nhiêu năm nay đều không liên lụy tới lớp trẻ, giờ đột nhiên tới tận cửa còn mang theo nhiều đồ như vậy, luôn có cảm giác không chỉ đơn giản là tới thăm ông ta thôi.
Phó Trạch Xuyên ở phòng bên nghe thấy câu hỏi này, liền khẩn trương đứng lên, vừa nãy còn có thể ngồi yên, giờ chỉ có thể đứng lên, áp sát tường muốn nghe rõ hơn, hắn cũng muốn biết Minh Nguyệt sẽ nói thế nào về chuyện giữa hai người bọn họ.
"Ta với hắn... ."
Minh Nguyệt có chút rối rắm, nếu nói thẳng ra rằng nàng và Phó Trạch Xuyên đã ngủ với nhau, vậy gia nãi có thể sẽ bắt nàng gả qua luôn không, dù sao, tư tưởng thời này đều là như thế, trinh tiết quan trọng nhất, mất trinh tiết rồi còn muốn không gả, vậy thì sẽ bị người đời phỉ nhổ, nước bọt cũng có thể dìm chết nàng, dù gia nãi có yêu thương nàng thì cũng sẽ không cho phép nàng làm ra chuyện như vậy.
"Ăn ngay nói thật, bất kể chuyện gì đã xảy ra, ta muốn nghe sự thật."
Minh lão gia nhìn thấy mắt cháu gái láo liên, lập tức biết cháu gái có chuyện muốn giấu giếm, ông ta cũng không muốn nghe nói dối.
"Chúng ta... . . Ta và hắn bị người bỏ thuốc, sau đó... . . . Liền ngủ với nhau."
Nói ra mấy lời đó, Minh Nguyệt cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi, mặc dù tư tưởng của nàng là vượt thời, có thể xem chuyện này là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà ngay trước mặt trưởng bối nói ra chuyện này, quả thực là xấu hổ quá, vừa dứt lời nàng có thể cảm giác rõ, gia và nãi đều hít một hơi, trong mắt hai người họ thì chuyện xảy ra như vậy là giống như trời sắp sập đến nơi.
"Đồ súc sinh... ."
Không đợi Minh Nguyệt giải thích, từ trong phòng bên cạnh đã truyền đến tiếng chửi của Minh Kiến Nghiệp, còn có tiếng đánh nhau, nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, hai ông bà cũng nhanh chân bước sang phòng bên.
Thì ra là Minh Kiến Nghiệp dẫn theo hai đứa em trai đang đấm đá Phó Trạch Xuyên, vốn dĩ, ba người bọn họ định qua đây xem xem Minh Nguyệt ở thành phố bị bắt nạt gì, ai ngờ vừa đến ngoài phòng thì đã nghe được Minh Nguyệt đang nói đã ngủ với Phó Trạch Xuyên, làm sao có thể nhịn được chuyện này, lập tức xông vào phòng đè người ta xuống đánh, trong lòng ba anh em vẫn coi Minh Nguyệt là em gái ruột của mình, sao có thể để em gái bị người ta khi dễ đến mức này, bị bỏ thuốc bọn họ không để ý, vừa nghe tới ngủ với nhau thì đã không nhịn được nữa.
"Anh, anh hai, anh ba, mọi người mau dừng tay, hắn vốn đã bị thương, đánh như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn."
Minh Nguyệt vội vàng đến kéo mấy người ra, Phó Trạch Xuyên trên đất đã đổ máu trên mặt, vết thương trên cánh tay đã rách ra có máu rỉ ra, nàng thừa biết, đây cũng chỉ là do Phó Trạch Xuyên bị thương, còn cố ý nhường, bằng không thì chưa chắc ba người anh trai có thể đánh được hắn tới mức nằm rạp trên đất.
"Ngươi còn bênh vực hắn, cái đồ súc sinh như vậy, phải đánh chết mới được, ngươi tránh ra, mấy anh em chúng ta thế nào cũng phải cho hắn một bài học."
Minh Kiến Nghiệp còn muốn tiếp tục đánh người, anh vừa mở miệng thì Minh Kiến Quân và Minh Kiến Quốc cũng đều muốn xông lên đánh tiếp, dám bắt nạt em gái của bọn họ, thì phải đánh cho người này một trận cho ra trò, nếu không trong lòng không thể nào nuốt trôi được cục tức này.
"Dừng tay, ồn ào lớn tiếng như vậy, là sợ người ngoài không nghe thấy phải không?"
Minh lão gia nổi giận quát một tiếng, ba anh em lúc này mới miễn cưỡng thu tay, Minh Kiến Quân còn đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài, cố ý đi đóng cổng sân.
"Ngươi tới đây, là đã nghĩ kỹ sẽ cưới Nguyệt Nguyệt rồi đúng không?"
Trầm tư một lát, Minh lão gia nhìn về phía Phó Trạch Xuyên, lên tiếng, nếu không muốn chịu trách nhiệm, thì làm sao có thể đến đây để bị đánh, chuyện đã xảy ra như thế, phương thức duy nhất chịu trách nhiệm chính là kết hôn, như vậy có thể bảo toàn danh dự của cháu gái, cũng sẽ không để người ngoài dị nghị.
"Ông nội... ."
Cùng lúc lên tiếng không chỉ có ba anh em Minh Kiến Nghiệp, mà còn cả Minh Nguyệt, nàng nói ra sự thật cũng không phải muốn ép hôn gì cả, bây giờ cái khung cảnh này lại chẳng khác gì một vụ ép hôn quy mô lớn, có cả ông bà ở đây, ba người anh trai lại đang trừng mắt nhìn Phó Trạch Xuyên, nàng cảm thấy lúc này mà Phó Trạch Xuyên dám nói không cưới, thì có khi lại bị đánh.
"Tất cả im lặng, ngươi nói."
Ở Minh gia, lời của Minh lão gia vẫn rất có uy nghiêm, ông vừa mở miệng thì mấy người Minh Nguyệt chỉ có thể im miệng, đều chờ Phó Trạch Xuyên trả lời vấn đề này.
"Vâng, ta sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần Minh Nguyệt đồng ý, ta sẽ cưới nàng."
Phó Trạch Xuyên vẫn còn suy nghĩ một chút về chuyện cưới nàng, đó là việc hắn đã sớm quyết định, chỉ là vì gặp phải chuyện buôn người, khiến hắn có chút do dự, tuy nhiên, ngay tại thời điểm này, bỗng chốc hắn cảm thấy không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì, cứ như cái bà cô già chưa quyết được gì cả vậy, thật sự không giống một thằng đàn ông, quân đội cũng là những người sẽ kết hôn sinh con, đâu phải chỉ mỗi mình hắn, chỉ cần mình cẩn thận chút thì vẫn có thể sống sót, trải qua cuộc sống của họ.
"Vậy thì tổ chức ở trong thôn, Minh Nguyệt không được cha mẹ yêu quý, ta với bà nó sẽ làm chủ cho nó, ngày mai gọi cả nhà thằng anh cả qua ăn bữa cơm, chuyện của các ngươi sẽ định xuống, yêu cầu của ta chỉ có một, phải đối xử tốt với nó, ngươi thấy đó, tuy nó không được cha mẹ coi trọng, nhưng nó có ba người anh trai, đánh chết ngươi, thì phạm pháp, đánh cho ngươi tàn phế thì ta gánh tội."
Bình thường Minh lão gia là người không nói nhiều, nhưng mà trong chuyện hôn sự của cháu gái, ông đã cất đi vẻ hòa nhã thường ngày, lời nói trở nên nghiêm túc, toàn là cảnh cáo Phó Trạch Xuyên, ý tứ rất rõ ràng, ông muốn nói, cháu gái ông không phải là không ai thèm lấy, chẳng qua là không được cha mẹ coi trọng thôi, còn có hai ông bà ở đây, có mấy người anh con bác ở đây, cháu gái mà sau này sống không tốt, thì vẫn còn người che chở cho nó...
"Đây đúng là kiểu cha mẹ lòng dạ hiểm độc gì vậy, chỉ biết nhìn đến ba đứa con bên cạnh, căn bản không hề quan tâm ngươi, ta còn tưởng rằng, bọn họ cho ngươi vào thành, là cuối cùng cũng muốn bù đắp cho ngươi, chuyện này là thế nào vậy chứ... ."
Nghe Minh Nguyệt kể chuyện lần này cha mẹ cho nàng vào thành là để nàng thay Minh Thành xuống nông thôn, Minh lão thái lập tức nổi cơn thịnh nộ, không sao hiểu nổi Minh phụ nghĩ gì, rõ ràng đều là con ruột của hắn, sao lại có thể đối xử khác biệt như vậy.
Chưa nói đến so sánh Minh Nguyệt với Minh Thành, chỉ cần so với Minh Châu thôi, thì cũng đã là một trời một vực rồi, kiểu cha mẹ này đúng là không có tim gan, từ khi Minh Nguyệt sinh ra đã bị bỏ ở nông thôn nuôi, so với mấy đứa trẻ trong thành đã chịu không ít ấm ức, lớn từng này rồi không nghĩ bồi thường tử tế một chút, ngược lại bắt nàng thay người xuống nông thôn, đây không phải là chà đạp người sao?
"Ngươi và tiểu tử Phó gia kia là thế nào?"
Minh lão gia trong lòng cũng tức giận không kém, chẳng qua là ông ta so với Minh lão thái thì lạnh lùng hơn một chút, dù trong lòng có lửa giận thì cũng phải làm rõ sự tình trước mới được, việc tiểu tử Phó gia kia theo Minh Nguyệt trở về vốn đã là một hành động kỳ quái, quan hệ của ông ta với lão gia Phó vốn cũng rất tốt, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì cũng chỉ là chuyện của hai người ông lão, bao nhiêu năm nay đều không liên lụy tới lớp trẻ, giờ đột nhiên tới tận cửa còn mang theo nhiều đồ như vậy, luôn có cảm giác không chỉ đơn giản là tới thăm ông ta thôi.
Phó Trạch Xuyên ở phòng bên nghe thấy câu hỏi này, liền khẩn trương đứng lên, vừa nãy còn có thể ngồi yên, giờ chỉ có thể đứng lên, áp sát tường muốn nghe rõ hơn, hắn cũng muốn biết Minh Nguyệt sẽ nói thế nào về chuyện giữa hai người bọn họ.
"Ta với hắn... ."
Minh Nguyệt có chút rối rắm, nếu nói thẳng ra rằng nàng và Phó Trạch Xuyên đã ngủ với nhau, vậy gia nãi có thể sẽ bắt nàng gả qua luôn không, dù sao, tư tưởng thời này đều là như thế, trinh tiết quan trọng nhất, mất trinh tiết rồi còn muốn không gả, vậy thì sẽ bị người đời phỉ nhổ, nước bọt cũng có thể dìm chết nàng, dù gia nãi có yêu thương nàng thì cũng sẽ không cho phép nàng làm ra chuyện như vậy.
"Ăn ngay nói thật, bất kể chuyện gì đã xảy ra, ta muốn nghe sự thật."
Minh lão gia nhìn thấy mắt cháu gái láo liên, lập tức biết cháu gái có chuyện muốn giấu giếm, ông ta cũng không muốn nghe nói dối.
"Chúng ta... . . Ta và hắn bị người bỏ thuốc, sau đó... . . . Liền ngủ với nhau."
Nói ra mấy lời đó, Minh Nguyệt cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi, mặc dù tư tưởng của nàng là vượt thời, có thể xem chuyện này là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà ngay trước mặt trưởng bối nói ra chuyện này, quả thực là xấu hổ quá, vừa dứt lời nàng có thể cảm giác rõ, gia và nãi đều hít một hơi, trong mắt hai người họ thì chuyện xảy ra như vậy là giống như trời sắp sập đến nơi.
"Đồ súc sinh... ."
Không đợi Minh Nguyệt giải thích, từ trong phòng bên cạnh đã truyền đến tiếng chửi của Minh Kiến Nghiệp, còn có tiếng đánh nhau, nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, hai ông bà cũng nhanh chân bước sang phòng bên.
Thì ra là Minh Kiến Nghiệp dẫn theo hai đứa em trai đang đấm đá Phó Trạch Xuyên, vốn dĩ, ba người bọn họ định qua đây xem xem Minh Nguyệt ở thành phố bị bắt nạt gì, ai ngờ vừa đến ngoài phòng thì đã nghe được Minh Nguyệt đang nói đã ngủ với Phó Trạch Xuyên, làm sao có thể nhịn được chuyện này, lập tức xông vào phòng đè người ta xuống đánh, trong lòng ba anh em vẫn coi Minh Nguyệt là em gái ruột của mình, sao có thể để em gái bị người ta khi dễ đến mức này, bị bỏ thuốc bọn họ không để ý, vừa nghe tới ngủ với nhau thì đã không nhịn được nữa.
"Anh, anh hai, anh ba, mọi người mau dừng tay, hắn vốn đã bị thương, đánh như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn."
Minh Nguyệt vội vàng đến kéo mấy người ra, Phó Trạch Xuyên trên đất đã đổ máu trên mặt, vết thương trên cánh tay đã rách ra có máu rỉ ra, nàng thừa biết, đây cũng chỉ là do Phó Trạch Xuyên bị thương, còn cố ý nhường, bằng không thì chưa chắc ba người anh trai có thể đánh được hắn tới mức nằm rạp trên đất.
"Ngươi còn bênh vực hắn, cái đồ súc sinh như vậy, phải đánh chết mới được, ngươi tránh ra, mấy anh em chúng ta thế nào cũng phải cho hắn một bài học."
Minh Kiến Nghiệp còn muốn tiếp tục đánh người, anh vừa mở miệng thì Minh Kiến Quân và Minh Kiến Quốc cũng đều muốn xông lên đánh tiếp, dám bắt nạt em gái của bọn họ, thì phải đánh cho người này một trận cho ra trò, nếu không trong lòng không thể nào nuốt trôi được cục tức này.
"Dừng tay, ồn ào lớn tiếng như vậy, là sợ người ngoài không nghe thấy phải không?"
Minh lão gia nổi giận quát một tiếng, ba anh em lúc này mới miễn cưỡng thu tay, Minh Kiến Quân còn đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài, cố ý đi đóng cổng sân.
"Ngươi tới đây, là đã nghĩ kỹ sẽ cưới Nguyệt Nguyệt rồi đúng không?"
Trầm tư một lát, Minh lão gia nhìn về phía Phó Trạch Xuyên, lên tiếng, nếu không muốn chịu trách nhiệm, thì làm sao có thể đến đây để bị đánh, chuyện đã xảy ra như thế, phương thức duy nhất chịu trách nhiệm chính là kết hôn, như vậy có thể bảo toàn danh dự của cháu gái, cũng sẽ không để người ngoài dị nghị.
"Ông nội... ."
Cùng lúc lên tiếng không chỉ có ba anh em Minh Kiến Nghiệp, mà còn cả Minh Nguyệt, nàng nói ra sự thật cũng không phải muốn ép hôn gì cả, bây giờ cái khung cảnh này lại chẳng khác gì một vụ ép hôn quy mô lớn, có cả ông bà ở đây, ba người anh trai lại đang trừng mắt nhìn Phó Trạch Xuyên, nàng cảm thấy lúc này mà Phó Trạch Xuyên dám nói không cưới, thì có khi lại bị đánh.
"Tất cả im lặng, ngươi nói."
Ở Minh gia, lời của Minh lão gia vẫn rất có uy nghiêm, ông vừa mở miệng thì mấy người Minh Nguyệt chỉ có thể im miệng, đều chờ Phó Trạch Xuyên trả lời vấn đề này.
"Vâng, ta sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần Minh Nguyệt đồng ý, ta sẽ cưới nàng."
Phó Trạch Xuyên vẫn còn suy nghĩ một chút về chuyện cưới nàng, đó là việc hắn đã sớm quyết định, chỉ là vì gặp phải chuyện buôn người, khiến hắn có chút do dự, tuy nhiên, ngay tại thời điểm này, bỗng chốc hắn cảm thấy không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì, cứ như cái bà cô già chưa quyết được gì cả vậy, thật sự không giống một thằng đàn ông, quân đội cũng là những người sẽ kết hôn sinh con, đâu phải chỉ mỗi mình hắn, chỉ cần mình cẩn thận chút thì vẫn có thể sống sót, trải qua cuộc sống của họ.
"Vậy thì tổ chức ở trong thôn, Minh Nguyệt không được cha mẹ yêu quý, ta với bà nó sẽ làm chủ cho nó, ngày mai gọi cả nhà thằng anh cả qua ăn bữa cơm, chuyện của các ngươi sẽ định xuống, yêu cầu của ta chỉ có một, phải đối xử tốt với nó, ngươi thấy đó, tuy nó không được cha mẹ coi trọng, nhưng nó có ba người anh trai, đánh chết ngươi, thì phạm pháp, đánh cho ngươi tàn phế thì ta gánh tội."
Bình thường Minh lão gia là người không nói nhiều, nhưng mà trong chuyện hôn sự của cháu gái, ông đã cất đi vẻ hòa nhã thường ngày, lời nói trở nên nghiêm túc, toàn là cảnh cáo Phó Trạch Xuyên, ý tứ rất rõ ràng, ông muốn nói, cháu gái ông không phải là không ai thèm lấy, chẳng qua là không được cha mẹ coi trọng thôi, còn có hai ông bà ở đây, có mấy người anh con bác ở đây, cháu gái mà sau này sống không tốt, thì vẫn còn người che chở cho nó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận