Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 21: Biểu hiện tốt một chút (length: 7488)

"Về."
Minh Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi cười, chuyện có nên gả cho Phó Trạch Xuyên hay không, cứ gác lại đã, nàng còn rất muốn về nhà thăm gia nãi.
Trong trí nhớ, mấy năm nguyên chủ ở nông thôn, nhờ có gia nãi và nhà đại bá chăm sóc, cuộc sống tuy khổ cực nhưng họ đối xử với nàng rất tốt. Gia nãi yêu thương nàng vì không nhận được tình cảm của cha mẹ, nên sẽ đặc biệt quan tâm, bất kể có gì ngon đều cho nàng. Nông thôn không có thu nhập, ngoài lương thực thì chỉ có gà, trứng gà là của hiếm, số trứng gà đó hầu hết đều dành cho cháu gái. Đó là sự quan tâm trong khả năng của hai ông bà dành cho nàng.
Còn có nhà Đại bá, cũng rất quan tâm nguyên chủ. Minh đại bá là đại đội trưởng trong thôn, có chút quyền lực, sẽ giúp đỡ hai ông bà làm những việc nhẹ nhàng, không lo bị ai bắt nạt.
Hơn nữa, nhà Minh đại bá có ba con trai, không có con gái, nhìn Minh Nguyệt luôn được nuôi dưỡng ở nông thôn, không tránh khỏi có thêm vài phần thương tiếc. Có thể nói, ở trong thôn, nguyên chủ là người được yêu thương, gia nãi quan tâm, đại bá và bá mẫu để ý, ba người anh họ cũng coi cô như em gái ruột.
Ở thôn, nguyên chủ là đứa trẻ được yêu thương, còn khi vào thành lại thành đối tượng bị người nhà Minh ghét bỏ. Minh phụ Minh mẫu đều cảm thấy, cô không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Minh Châu. Thật ra, họ mà chịu hỏi người trong thôn thì sẽ biết, nguyên chủ trước mặt gia nãi và ở hàng mì của đại bá luôn là một con thỏ trắng nghe lời, chứ không hề có dáng vẻ toàn thân gai góc như bây giờ.
"Mang theo cái này đi, ở thêm mấy ngày nữa cũng không sao, thay ta hỏi thăm ông của con."
Phó lão gia tử nhét vào tay Phó Trạch Xuyên hai lọ sữa mạch nha, còn có mấy gói bánh kỹ, đều là người nhà ngẫu nhiên đến thăm lão gia tử đưa tới, ông lấy ra một ít cho bọn họ mang đi, cũng coi như là chút tấm lòng của ông. Mấy thứ này không phải hàng rẻ tiền, mang đến cho Minh lão gia tử cũng là rất thể diện.
"Gia gia, không cần nhiều vậy đâu."
Minh Nguyệt muốn trả lại, nhận tiền của Minh phụ là do nàng cảm thấy Minh phụ nợ mình, đưa cho nàng cái gì cũng đều là nên, nhận không chút áy náy. Nhưng mà, Phó lão gia tử thì khác, người ta là người ngoài, không có lý gì phải chuẩn bị mấy thứ này cho nàng. Đừng nói là nàng bây giờ chưa quyết định gả cho Phó Trạch Xuyên, cho dù gả đến thì cũng không thể để ông lão phải bận tâm việc này.
"Con đừng thấy ngại, ta với ông con có quan hệ tốt, dù các con không kết hôn, ta cũng nên đưa đồ cho ông ấy, trước đây ông ấy đã giúp ta rất nhiều việc."
Phó lão gia tử nhìn thấu sự khó xử của Minh Nguyệt, vội giải thích, ông hài lòng cô cháu dâu này, bất quá có thể cưới được về hay không còn phải xem bản lĩnh của cháu trai, ông chỉ giúp đến thế này thôi, tiếp theo chỉ còn trông chờ vào biểu hiện của cháu. Về thôn trên đường, ở chung với người nhà của nàng, đâu đâu cũng là cơ hội thể hiện, cháu trai nếu có thể nắm bắt được thì khi bọn họ trở về, nhất định có thể định được chuyện hôn sự.
Phó Trạch Xuyên nhìn ánh mắt của ông nội, tuy không nói gì, nhưng là hai ông cháu có nhiều năm ăn ý, hắn phảng phất nhìn thấy trong mắt ông nội, rõ ràng viết bốn chữ lớn: "Thể hiện cho tốt".
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà Phó Trạch Xuyên nhìn gương mặt Minh Nguyệt mang theo nụ cười ngọt ngào, dùng giọng nói mềm mại nói lời cảm tạ với ông nội, ánh mắt hắn hoàn toàn không dời được, có thể ngắm rất lâu, không chỉ vì nàng xinh đẹp, mà còn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười của nàng.
Cứ như, chỉ cần không mở miệng thì nàng chính là cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng mà vừa mở miệng... Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Minh Nguyệt liên tục từ chối chuyện kết hôn với hắn, thực sự khiến người phiền chán.
Hắn có chút không hiểu, vì sao lại có một người như thế, khi thì khiến hắn cảm thấy thích, khi thì lại làm hắn chán ghét, thật đúng là biết hành hạ người.
"Đi thôi."
Cảm ơn Phó lão gia tử xong, Minh Nguyệt nói một câu, nàng căn bản không có hành lý gì, ngược lại là Phó Trạch Xuyên xách một túi quân dụng, bên trong có quần áo để thay giặt, và đồ lễ đã chuẩn bị, hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà.
"Cô gái đó là ai vậy? Tối hôm qua đã vào nhà Phó gia rồi, giờ mới đi ra, có phải là đối tượng của Trạch Xuyên không?"
"Một buổi tối không ra, vậy có phải tối qua ngủ cùng nhau không?"
"Chậc chậc chậc, đồi phong bại tục a, con gái nhà ai vậy, trước đây sao chưa từng thấy."
Minh Nguyệt không biết, vừa khi nàng cùng Phó Trạch Xuyên ra khỏi cửa trước thì phía sau đã có mấy bà tám bắt đầu xôn xao bàn tán về chuyện của họ. Phó Trạch Xuyên nghỉ phép trở về, đối với những người trong gia viện mà nói, hễ trong nhà có con gái lớn tuổi là sẽ nghĩ ngay đến chuyện này, nhà họ Phó, gia cảnh ở khu vực này cơ bản ai cũng biết, được cho là người đàn ông tốt nhất để kết hôn, ai mà không nghĩ nhà mình có thể kết thông gia với nhà họ Phó. Cho dù không nhìn đến ông Phó, chỉ nhìn mỗi Phó Trạch Xuyên cũng cảm thấy đây là người con rể tốt khó kiếm.
Trước đó, cũng có vài lời đồn đại nói rằng hắn đã có hôn ước với nhà họ Minh, những người trong gia viện đều thấy Minh Châu là một cô gái có tướng mạo không tệ, lại nghe nói, quan hệ của hai ông thông gia tốt, chắc chắn hôn sự sẽ được định đoạt, ngoài ghen tị thì họ cũng chẳng có cách nào.
Nhưng khi nãy nhìn thấy cô gái đi ra, lại không phải là Minh Châu, điều này đã khiến không ít người có tâm tư khác.
Có phải nhà họ Phó căn bản không có hôn ước với nhà họ Minh hay không, nếu không thì tại sao Phó Trạch Xuyên lại đi cùng cô gái khác, tối hôm qua còn để người ở nhà qua đêm, nếu đúng như vậy thì có phải các cô gái nhà họ còn cơ hội không, tuy không thể tranh giành công khai, nhưng vẫn có thể âm thầm làm chút gì đó, chỉ cần không có hôn ước thì cơ hội vẫn có thể tranh thủ.
Tuy làm lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng nghĩ đến cuộc sống tốt sau khi gả vào nhà họ Phó, thì vẫn đáng để thử một phen.
Phó Trạch Xuyên cũng không nghĩ đến việc mình đã bị người khác chú ý tới, hắn đi sau Minh Nguyệt, hướng ga tàu mà đi.
Lúc này, vẫn còn kịp chuyến xe về thôn cuối cùng, nhưng không thể trực tiếp đến thôn mà còn phải xem vận may, có thể gặp xe máy cày của thôn hay không. Những điều này Phó Trạch Xuyên đều không rõ, chỉ có Minh Nguyệt nhờ ký ức của nguyên chủ mà biết, nếu không có máy cày thì bọn họ không thể ở lại trấn qua đêm, không có giấy giới thiệu cũng không ở được nhà khách, nếu phải đi bộ về thì nghĩ đến thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi.
"Cứu mạng a, cướp trẻ con, có người cướp trẻ con a, giúp tôi với, đó là con của tôi!"
Đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên, Minh Nguyệt hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì tay nàng đã bị nhét vào một gói đồ lớn, sau đó một cơn gió vút qua người nàng, là Phó Trạch Xuyên, hắn nhanh nhẹn chạy theo một hướng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận