Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 77: Chuẩn bị ly biệt (length: 7313)
"Nguyệt Nguyệt, chuyện hôm nay, ta sẽ điều tra rõ ràng, nếu thật sự là Lý Quý làm, sẽ bảo đại ca con ly hôn với Lý Thúy, không thể để con phải chịu ấm ức."
Minh đại bá cũng đi theo vào, ở bên ngoài ông luôn không lên tiếng, chủ yếu là thân phận đội trưởng của ông ở đây, nếu giúp Minh Nguyệt nói chuyện, dân làng sẽ có ý kiến, nếu giúp người ngoài, ông cũng không thấy cháu gái sẽ làm ra chuyện sai trái này.
May mà, sự thật chứng minh, mọi chuyện đều ổn thỏa, vượt qua việc bị tố cáo này xem như được giải quyết, giờ chỉ cần tra người tố cáo, nếu thật sự là người nhà họ Lý làm, thật thấy việc thông gia này không có ý nghĩa, chi bằng sớm chấm dứt cho xong.
"Đại bá, chuyện này, con không có gì ấm ức, ngay từ đầu con làm việc này cũng chỉ mong gia nãi có thể sống thoải mái hơn, không phải lo chuyện dưỡng lão, bây giờ xảy ra chuyện thế này, là con không nghĩ tới, bất quá cũng không cần vì con mà phá hủy hôn sự của đại ca, chỉ cần bọn họ có thể sống được với nhau thì cứ sống cho tốt."
Minh Nguyệt cũng không muốn kết quả lại thành ra, còn phải mang tiếng phá hỏng hôn nhân của anh dâu, đối với Lý Thúy người chị dâu này, nàng không thích, tránh xa là tốt; chuyện này ảnh hưởng tới nàng thật không lớn, người sống chung là Lý Thúy với Minh Kiến Nghiệp, họ có thể sống thì cứ sống, không thể sống mà muốn ly hôn thì cũng chỉ có thể là vì họ tự không vượt qua được, đừng lôi kéo nàng vào là được.
"Đúng vậy, đây vốn là chuyện của vợ chồng thằng cả, để cho chúng nó tự quyết định thì tốt hơn."
Bà nội cũng phụ họa theo, bà cũng không muốn cháu gái dính líu đến chuyện hôn nhân của cháu trai, đó là chuyện riêng của họ, muốn ly hôn thì cũng không thể nói là vì không muốn Minh Nguyệt phải ấm ức, nói ra chỉ là chuyện qua loa, mà thật sự truyền ra thì nhất định sẽ không tránh khỏi những lời khó nghe.
"Được rồi, nhà của riêng con còn có một đống chuyện, về nhà mà giải quyết đi."
Ông nội cũng lên tiếng, chuyện hôm nay đã xảy ra, ông còn muốn cùng cháu gái nói chuyện cho tử tế, thật sự không rảnh lo chuyện bên ngoài, cứ để bọn họ tự giải quyết là tốt rồi.
Sau khi Minh đại bá rời đi, bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, dân làng cũng lục tục ra về, Phó Trạch Xuyên cũng tiễn Lâm Cường đi, giữa chiến hữu, luôn có chút lời muốn tâm sự, Minh Nguyệt cũng lười đi theo, tranh thủ lúc này, trò chuyện cho tử tế cùng gia nãi.
"Sau này việc buôn bán đồ ngâm này, cứ giao toàn bộ cho gia nãi quản lý, hôm nay ầm ĩ một phen cũng tốt, tránh việc mọi người luôn có sự nghi ngờ, bây giờ mọi người đều biết, chúng ta làm gì đều hợp lệ, sau này sẽ không ai dị nghị nữa, hai người cứ phụ trách làm, tam ca phụ trách đưa hàng, còn về người dọn dẹp, cứ để tam ca tìm hai dì thím chịu khó trong thôn là được, không cần phải làm chung với hai chị dâu kia, các chị ta không cùng một lòng với chúng ta, sau chuyện náo loạn vừa rồi, về sau ít qua lại cũng không sao."
Minh Nguyệt một hơi nói hết những việc mình đã nghĩ tới, thời gian nàng có thể ở trong thôn không nhiều, vừa lúc nhân cơ hội này, nói ra cũng tốt, mọi thứ cần phải sắp xếp ổn thỏa, nếu không đi cũng không yên tâm, không cho hai chị dâu kia nhúng tay vào là sự lựa chọn rõ ràng, nếu không chờ sau khi nàng đi, cũng sẽ gây phiền toái.
"Con muốn đi rồi sao?"
Ông nội nghe những lời cháu gái nói, liền hiểu ra, đây là sắp phải ly biệt, dù vẫn luôn hy vọng cháu gái có thể tìm một người đàn ông tốt để gả, nhưng mà gả rồi, còn phải cách họ xa như vậy, trong lòng vẫn không nỡ, huống chi từ khi cháu gái vào thành, cả người đều thay đổi không ít, không còn nhút nhát như trước đây, mà còn có thể tự làm ra chuyện buôn bán, đây trong mắt hai người già, tuyệt đối là chưa từng nghĩ đến, trước kia muốn cho cháu gái lấy chồng là vì nhà có điều kiện không tốt, luôn cảm thấy thiệt thòi cho cháu gái, bây giờ trong nhà có thể kiếm tiền thì cháu gái lại muốn rời đi, trong lòng thật sự buồn bã.
"Dạ, con chuẩn bị ngày mai về lại thành, ngày nghỉ của hắn vốn không nhiều, ở trong thôn đã nhiều ngày như vậy, kỳ nghỉ của hắn cũng còn chẳng bao nhiêu, cũng phải để hắn về cùng với bác Phó, sau đó còn phải chuẩn bị để đi theo quân, hôm nay hắn đã đưa con đi đăng ký kết hôn rồi, quân đội bên kia cũng duyệt cấp phòng ở rồi, con cũng phải chuẩn bị cho tương lai, chỉ cần có thời gian, con sẽ trở về thăm hai người."
Nói đến cuối, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, thật sự quyến luyến, mấy ngày xuyên không qua, chỉ có gia nãi là thật sự đối tốt với nàng, nàng thật có thể cảm nhận được, bây giờ phải rời đi, nàng cũng không đành lòng.
"Haiz, con gái lấy chồng, theo quân cũng là chuyện đương nhiên, Trạch Xuyên thằng bé nhìn thì thấy ổn trọng kiên định, có nó bên cạnh, chúng ta cũng yên tâm, hai đứa phải sống cho tốt, chuyện đã qua, thì cứ cho qua, không cần ghi nhớ trong lòng, còn có, chỗ ba mẹ con.... dù gì cũng là cha mẹ con, đừng oán hận bọn họ, trong nhà đông con luôn sẽ có lúc không công bằng, dù sao cũng là người một nhà, sau này còn sẽ có cơ hội gặp mặt."
Ông nội muốn nói đôi lời giúp con trai mình cho cháu gái nghe, dù ông cũng không hiểu con trai làm như thế, nhưng cháu gái gả chồng, nếu ở nhà chồng mà phải chịu ấm ức, có thể đến cửa giúp chống lưng thì chỉ có những người nhà họ Minh trong thành kia, nếu có thể, ông vẫn hy vọng người một nhà không có khoảng cách.
"Mấy việc này hai người cứ đừng quản, sau này hai người chỉ cần để ý đến việc làm đồ ngâm cho tốt, công thức này, không được nói với ai, nhất là hai người chị dâu kia, nếu như các chị ta biết được, thì sẽ hoàn toàn đoạn mất đường kiếm tiền của chúng ta, các chị ta ở cách vách làm ầm ĩ thế nào hai người cũng đừng để ý, tóm lại là công thức không được cho, nhớ chưa."
Minh Nguyệt lo lắng hai người già ở nhà sẽ nhất thời mềm lòng mà đưa công thức cho đi, vậy thì thật là tự đoạn đường tài lộc, nói thế nào cũng liên quan đến việc nàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên, những lời nên nói thì vẫn phải nói rõ ràng, để tránh sau này phiền phức.
"Con cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ công thức trong tay, sẽ không nói cho ai."
Bà nội vỗ ngực bảo đảm, con trai cả là người hiếu thuận, chuyện này hai ông bà đều biết, nhưng mà không có cách, một mình con trai hiếu thuận cũng không giải quyết được tất cả vấn đề, chỉ là hai người con dâu kia, không một ai là người lương thiện, nếu đem công thức đưa cho các chị ta, thì Lý Thúy sẽ mang về cho nhà mẹ đẻ, Vương Quế Hoa sẽ xúi giục Minh Kiến Quốc ra làm ăn riêng, chuyện này, bọn họ sống đến từng này tuổi, còn có cái gì mà không nhìn ra, đâu cần cháu gái phải nhắc nhở nữa.
"Đợi sau này có cơ hội, con sẽ trở về đón hai người, để hai người đi ra ngoài xem một chút, cả một đời chỉ sống ở một cái thôn quê nhỏ bé thế này, thật sự không đáng."
Cả cuộc đời hai người già này, đi đến nơi xa nhất cũng chỉ là trên trấn, hơn nữa còn là hồi còn trẻ đi qua, sau này tuổi lớn, họ vẫn chỉ ở lại trong thôn, mỗi ngày đều bắt đầu công việc rồi tan tầm, không có mấy kiến thức, cũng chẳng từng đi đâu xa hơn, Minh Nguyệt xót xa cho họ, cho nên mới có ý nghĩ này, đợi sau này nàng kiếm được tiền, nhất định sẽ làm được...
Minh đại bá cũng đi theo vào, ở bên ngoài ông luôn không lên tiếng, chủ yếu là thân phận đội trưởng của ông ở đây, nếu giúp Minh Nguyệt nói chuyện, dân làng sẽ có ý kiến, nếu giúp người ngoài, ông cũng không thấy cháu gái sẽ làm ra chuyện sai trái này.
May mà, sự thật chứng minh, mọi chuyện đều ổn thỏa, vượt qua việc bị tố cáo này xem như được giải quyết, giờ chỉ cần tra người tố cáo, nếu thật sự là người nhà họ Lý làm, thật thấy việc thông gia này không có ý nghĩa, chi bằng sớm chấm dứt cho xong.
"Đại bá, chuyện này, con không có gì ấm ức, ngay từ đầu con làm việc này cũng chỉ mong gia nãi có thể sống thoải mái hơn, không phải lo chuyện dưỡng lão, bây giờ xảy ra chuyện thế này, là con không nghĩ tới, bất quá cũng không cần vì con mà phá hủy hôn sự của đại ca, chỉ cần bọn họ có thể sống được với nhau thì cứ sống cho tốt."
Minh Nguyệt cũng không muốn kết quả lại thành ra, còn phải mang tiếng phá hỏng hôn nhân của anh dâu, đối với Lý Thúy người chị dâu này, nàng không thích, tránh xa là tốt; chuyện này ảnh hưởng tới nàng thật không lớn, người sống chung là Lý Thúy với Minh Kiến Nghiệp, họ có thể sống thì cứ sống, không thể sống mà muốn ly hôn thì cũng chỉ có thể là vì họ tự không vượt qua được, đừng lôi kéo nàng vào là được.
"Đúng vậy, đây vốn là chuyện của vợ chồng thằng cả, để cho chúng nó tự quyết định thì tốt hơn."
Bà nội cũng phụ họa theo, bà cũng không muốn cháu gái dính líu đến chuyện hôn nhân của cháu trai, đó là chuyện riêng của họ, muốn ly hôn thì cũng không thể nói là vì không muốn Minh Nguyệt phải ấm ức, nói ra chỉ là chuyện qua loa, mà thật sự truyền ra thì nhất định sẽ không tránh khỏi những lời khó nghe.
"Được rồi, nhà của riêng con còn có một đống chuyện, về nhà mà giải quyết đi."
Ông nội cũng lên tiếng, chuyện hôm nay đã xảy ra, ông còn muốn cùng cháu gái nói chuyện cho tử tế, thật sự không rảnh lo chuyện bên ngoài, cứ để bọn họ tự giải quyết là tốt rồi.
Sau khi Minh đại bá rời đi, bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại, dân làng cũng lục tục ra về, Phó Trạch Xuyên cũng tiễn Lâm Cường đi, giữa chiến hữu, luôn có chút lời muốn tâm sự, Minh Nguyệt cũng lười đi theo, tranh thủ lúc này, trò chuyện cho tử tế cùng gia nãi.
"Sau này việc buôn bán đồ ngâm này, cứ giao toàn bộ cho gia nãi quản lý, hôm nay ầm ĩ một phen cũng tốt, tránh việc mọi người luôn có sự nghi ngờ, bây giờ mọi người đều biết, chúng ta làm gì đều hợp lệ, sau này sẽ không ai dị nghị nữa, hai người cứ phụ trách làm, tam ca phụ trách đưa hàng, còn về người dọn dẹp, cứ để tam ca tìm hai dì thím chịu khó trong thôn là được, không cần phải làm chung với hai chị dâu kia, các chị ta không cùng một lòng với chúng ta, sau chuyện náo loạn vừa rồi, về sau ít qua lại cũng không sao."
Minh Nguyệt một hơi nói hết những việc mình đã nghĩ tới, thời gian nàng có thể ở trong thôn không nhiều, vừa lúc nhân cơ hội này, nói ra cũng tốt, mọi thứ cần phải sắp xếp ổn thỏa, nếu không đi cũng không yên tâm, không cho hai chị dâu kia nhúng tay vào là sự lựa chọn rõ ràng, nếu không chờ sau khi nàng đi, cũng sẽ gây phiền toái.
"Con muốn đi rồi sao?"
Ông nội nghe những lời cháu gái nói, liền hiểu ra, đây là sắp phải ly biệt, dù vẫn luôn hy vọng cháu gái có thể tìm một người đàn ông tốt để gả, nhưng mà gả rồi, còn phải cách họ xa như vậy, trong lòng vẫn không nỡ, huống chi từ khi cháu gái vào thành, cả người đều thay đổi không ít, không còn nhút nhát như trước đây, mà còn có thể tự làm ra chuyện buôn bán, đây trong mắt hai người già, tuyệt đối là chưa từng nghĩ đến, trước kia muốn cho cháu gái lấy chồng là vì nhà có điều kiện không tốt, luôn cảm thấy thiệt thòi cho cháu gái, bây giờ trong nhà có thể kiếm tiền thì cháu gái lại muốn rời đi, trong lòng thật sự buồn bã.
"Dạ, con chuẩn bị ngày mai về lại thành, ngày nghỉ của hắn vốn không nhiều, ở trong thôn đã nhiều ngày như vậy, kỳ nghỉ của hắn cũng còn chẳng bao nhiêu, cũng phải để hắn về cùng với bác Phó, sau đó còn phải chuẩn bị để đi theo quân, hôm nay hắn đã đưa con đi đăng ký kết hôn rồi, quân đội bên kia cũng duyệt cấp phòng ở rồi, con cũng phải chuẩn bị cho tương lai, chỉ cần có thời gian, con sẽ trở về thăm hai người."
Nói đến cuối, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, thật sự quyến luyến, mấy ngày xuyên không qua, chỉ có gia nãi là thật sự đối tốt với nàng, nàng thật có thể cảm nhận được, bây giờ phải rời đi, nàng cũng không đành lòng.
"Haiz, con gái lấy chồng, theo quân cũng là chuyện đương nhiên, Trạch Xuyên thằng bé nhìn thì thấy ổn trọng kiên định, có nó bên cạnh, chúng ta cũng yên tâm, hai đứa phải sống cho tốt, chuyện đã qua, thì cứ cho qua, không cần ghi nhớ trong lòng, còn có, chỗ ba mẹ con.... dù gì cũng là cha mẹ con, đừng oán hận bọn họ, trong nhà đông con luôn sẽ có lúc không công bằng, dù sao cũng là người một nhà, sau này còn sẽ có cơ hội gặp mặt."
Ông nội muốn nói đôi lời giúp con trai mình cho cháu gái nghe, dù ông cũng không hiểu con trai làm như thế, nhưng cháu gái gả chồng, nếu ở nhà chồng mà phải chịu ấm ức, có thể đến cửa giúp chống lưng thì chỉ có những người nhà họ Minh trong thành kia, nếu có thể, ông vẫn hy vọng người một nhà không có khoảng cách.
"Mấy việc này hai người cứ đừng quản, sau này hai người chỉ cần để ý đến việc làm đồ ngâm cho tốt, công thức này, không được nói với ai, nhất là hai người chị dâu kia, nếu như các chị ta biết được, thì sẽ hoàn toàn đoạn mất đường kiếm tiền của chúng ta, các chị ta ở cách vách làm ầm ĩ thế nào hai người cũng đừng để ý, tóm lại là công thức không được cho, nhớ chưa."
Minh Nguyệt lo lắng hai người già ở nhà sẽ nhất thời mềm lòng mà đưa công thức cho đi, vậy thì thật là tự đoạn đường tài lộc, nói thế nào cũng liên quan đến việc nàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên, những lời nên nói thì vẫn phải nói rõ ràng, để tránh sau này phiền phức.
"Con cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ công thức trong tay, sẽ không nói cho ai."
Bà nội vỗ ngực bảo đảm, con trai cả là người hiếu thuận, chuyện này hai ông bà đều biết, nhưng mà không có cách, một mình con trai hiếu thuận cũng không giải quyết được tất cả vấn đề, chỉ là hai người con dâu kia, không một ai là người lương thiện, nếu đem công thức đưa cho các chị ta, thì Lý Thúy sẽ mang về cho nhà mẹ đẻ, Vương Quế Hoa sẽ xúi giục Minh Kiến Quốc ra làm ăn riêng, chuyện này, bọn họ sống đến từng này tuổi, còn có cái gì mà không nhìn ra, đâu cần cháu gái phải nhắc nhở nữa.
"Đợi sau này có cơ hội, con sẽ trở về đón hai người, để hai người đi ra ngoài xem một chút, cả một đời chỉ sống ở một cái thôn quê nhỏ bé thế này, thật sự không đáng."
Cả cuộc đời hai người già này, đi đến nơi xa nhất cũng chỉ là trên trấn, hơn nữa còn là hồi còn trẻ đi qua, sau này tuổi lớn, họ vẫn chỉ ở lại trong thôn, mỗi ngày đều bắt đầu công việc rồi tan tầm, không có mấy kiến thức, cũng chẳng từng đi đâu xa hơn, Minh Nguyệt xót xa cho họ, cho nên mới có ý nghĩ này, đợi sau này nàng kiếm được tiền, nhất định sẽ làm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận