Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 13: Minh An Tôn Lan Hoa (length: 7509)

Lúc Minh An đuổi theo ra đến nơi thì thấy bóng lưng Minh Nguyệt theo Phó Trạch Xuyên rời đi.
"Minh Nguyệt thật đáng thương, không biết ba mẹ nghĩ sao nữa, chỉ nhìn mỗi Minh Châu, căn bản không quan tâm Minh Nguyệt, đều là con gái, ai mà chịu được cách đối xử phân biệt như thế."
Người nói là vợ Minh An, tên Tôn Lan Hoa, làm ở xưởng dệt, mọi chuyện xảy ra trong nhà, chuyện cả nhà Minh gia ai cũng cưng chiều Minh Châu, hà khắc với Minh Nguyệt, nàng đều thấy hết. Là người ngoài cuộc, nàng chỉ biết nhìn, chứ không làm gì được.
Không có cách, nàng gả vào nhà Minh được hai năm vẫn chưa sinh được mụn con nào, cha mẹ chồng vốn đã có ý kiến, những chuyện này trong nhà, càng không để cho nàng lên tiếng, không vừa mắt cũng chỉ đành nhẫn nhịn, lỡ mà nói ra lời gì khó nghe, rất có thể sẽ bị cả nhà Minh gia mắng cùng một lượt.
"Ít lời thôi, Minh Châu mới là người chịu ấm ức, là chị dâu, em nên quan tâm Minh Châu mới phải."
Minh An tức giận đáp một câu, hắn thấy vợ mình cũng là đầu óc mụ mị, sao có thể tùy tiện nói ba mẹ quá rõ ràng là thiên vị Minh Châu, phận làm con làm dâu cứ thuận theo ba mẹ là tốt rồi; lỡ mà chọc ba mẹ không vui, đến lúc đó lại dùng chuyện con cái ra nói, chẳng phải là tự mình rước họa vào thân.
"Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, Minh Nguyệt dù sau này có ấm ức lớn cũng không được làm ra chuyện cướp chồng người ta."
Lo lắng vợ nhất thời hồ đồ, trước mặt ba mẹ nói ra lời không nên, lại bồi thêm một câu như vậy, hy vọng vợ hiểu ra, chuyện hôm nay, là do Minh Nguyệt chuyện bé xé ra to, nếu như nghe theo ý ba mẹ, thay lão Nhị xuống nông thôn, cũng đừng mong có vọng tưởng gì, thì đâu đến nỗi làm ầm ĩ ra như vậy, giờ trong nhà rối tung, đều là vì Minh Nguyệt, như thế, không đáng được thông cảm.
"Ngươi chắc chắn là Minh Nguyệt cướp chồng của Minh Châu à, ta nói với ngươi rồi mà, tận mắt ta thấy Minh Châu vào phòng ba mẹ lấy chìa khóa phòng của Minh Nguyệt, sao ngay cả ngươi cũng không tin ta?"
Tôn Lan Hoa vô cùng bất mãn, trước khi lấy Minh An, bà mối giới thiệu điều kiện của Minh An, các mặt đều tốt vô cùng, khuyết điểm duy nhất, chính là ít nói, không như mấy người đàn ông khác, dẻo mỏ hoa ngôn xảo ngữ, nàng ngược lại thấy, ít nói không đáng gì, nói lên là thật thà, không thể so người khác, so với Lão Nhị Minh Thành, đây chắc chắn là người đàn ông tốt.
Nhưng mà, sau khi kết hôn rồi mới phát hiện, không phải ít nói, chỉ là mười câu hết chín câu là bênh vực cha mẹ chồng, giữ gìn hòa khí cho đại gia đình, những câu kiểu gia đình hòa thuận vạn sự hưng luôn được treo ở cửa miệng.
Trước giờ sẽ không giúp nàng người vợ này lên tiếng, trước giờ không phản bác lời cha mẹ chồng, thậm chí, chưa từng nhận ra lỗi của các em.
Lúc Minh Châu khóc lóc kéo Minh phụ Minh mẫu đến trước cửa phòng Minh Nguyệt thì Tôn Lan Hoa nhỏ giọng nói vào tai Minh An một câu: "Cái nhà này sáng còn khóa, lát sau ta thấy Minh Châu đi lấy chìa khóa, có phải do nó mở cửa mới xảy ra chuyện này không."
Nàng chỉ nói một sự thật, kết quả, Minh An trực tiếp kéo nàng đến chỗ tối, bảo nàng quản tốt cái miệng, đừng có ăn nói lung tung.
Thật là không hiểu, nàng đem chuyện mình thấy nói ra, sao lại thành ăn nói lung tung, nhưng mà, sau khi nàng nghe được Minh Nguyệt chất vấn chuyện khóa cửa thì thái độ của cả nhà Minh gia đã nói rõ nguyên nhân.
Người nhà Minh gia chỉ tin vào những gì họ muốn tin, họ muốn tin Minh Châu vô tội cho nên, dù Minh Nguyệt có nói gì đi nữa, trong lòng bọn họ, người chịu ấm ức chính là Minh Châu, còn Minh Nguyệt, là người có tâm cơ, thích tính toán.
Thái độ của người khác trong nhà Minh, Tôn Lan Hoa cảm thấy, nàng không cần để ý, nhưng mà, Minh An là chồng của nàng, sau này còn sống cả đời, nàng hy vọng, Minh An có thể tin mình, xem ra bây giờ, là nàng đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Minh An, nàng, chưa từng được Minh An coi trọng.
"Việc ngươi thấy chưa chắc là thật, chuyện này để ba mẹ giải quyết, ngươi đừng nhúng tay vào."
Để lại những lời này, Minh An vào phòng, không đoái hoài gì đến Tôn Lan Hoa đang đứng bên ngoài, chuyện này, không chỉ liên quan đến việc ai phải đi xuống thôn, mà còn liên quan đến em gái nào được gả vào Phó gia, nói đi nói lại, đây cũng là chuyện nhà Minh, hắn cũng không thấy, vợ hắn có tư cách gì mà quản chuyện nhà Minh.
Bị Minh An bỏ lại, Tôn Lan Hoa cũng không đi vào phòng, ở nhà Minh, nàng luôn bị coi như người ngoài, trong lòng nàng rõ ràng, dù sao những gì mình thấy nàng cũng đã nói, không tin là người nhà Minh, không cho nàng nhúng tay vào, nàng còn mừng tự tại, tuy có chút thương cảm Minh Nguyệt, nhưng cũng chỉ là người trong nhà chồng quen sơ vài lần mặt mà thôi, không cần vì người ta mà ra mặt, mình lên lầu, ngày mai còn phải đi làm, có thời gian lo chuyện bao đồng thì thà ngủ một giấc còn hơn.
Minh An vào phòng, Minh Châu nước mắt vẫn còn rơi, từ khi phát hiện ra chuyện Minh Nguyệt và Phó Trạch Xuyên, nước mắt cô ta không ngừng rơi, mắt cũng đã sưng húp đỏ hoe.
"Nó đâu rồi?"
Minh phụ ngồi đó, tỏ vẻ uy nghiêm của người đứng đầu gia đình.
"Phó Trạch Xuyên đưa đi rồi."
Giọng Minh An cứng rắn nói, sắc mặt mấy người trong nhà Minh lại tối sầm hơn vài phần.
"Thật là không biết xấu hổ, ngay trước mặt chúng ta, còn nói không lấy chồng, kết quả, đây không phải là vội vàng đi với người ta rồi sao? Đồ mất mặt, nếu có gả được vào Phó gia thì có khi cũng chỉ mang phiền phức về cho chúng ta thôi."
Minh mẫu vốn không thích đứa con gái này, không chỉ vì nó sinh cùng Lão Nhị, nó thì khỏe mạnh, còn Lão Nhị thì gầy yếu, mà còn có lời của thầy tướng số, hoàn toàn khắc vào lòng, khắc anh chị em, tất cả đều là thật, trước là sinh ra khắc Lão Nhị, khiến cơ thể anh ta không khỏe, sau là lần này về nhà, lại làm lỡ chuyện hôn sự của Minh Châu, những tư tưởng phong kiến này, tuy là không được khuyến khích, nhưng mà, thà tin là có, chứ không tin là không.
Thật sự không thích đứa con gái Minh Nguyệt này.
"Trạch Xuyên ca ca tốt như vậy; chị gái sao mà không động lòng cho được, còn em... Em chuẩn bị xuống nông thôn thôi."
Minh Châu ấm ức nói, thực ra trong lòng vẫn không cam tâm, kiếp trước cô ta đúng là gả cho Phó Trạch Xuyên, nhưng mà, từ cái ngày kết hôn, nhà Phó đã xảy ra chuyện, tiếp đó là kiểm tra, xuống nông thôn, nói chung là bao nhiêu sự việc xảy đến, hai vợ chồng cô ta cũng chưa hề có ân ái gì.
Bây giờ sống lại, cô ta vẫn không khỏi không cam tâm, người đàn ông ưu tú như vậy, nếu không phải yểu mệnh thì cô ta vẫn muốn gả, chỉ tiếc, đã từng trải qua một lần, những đau khổ của kiếp trước, cô ta không muốn tiếp tục chịu nữa, có thể có cơ hội chọn lại, nhất định sẽ chọn sống cuộc đời tốt đẹp hơn, bỏ Phó Trạch Xuyên, xuống nông thôn gặp và yêu Lâm Trí Viễn, trở thành người yêu trong tim hắn, nghĩ đến thôi đã thấy ngọt ngào rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận