Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 153: Minh An thuyết giáo (length: 7756)

"Ngươi ngược lại thật là lợi hại, lật nhà ta tan hoang, ở trước mặt ta mà dạy dỗ cháu gái của ta, đúng là cho ngươi quá mặt mũi rồi?"
Nãi nãi coi Minh Nguyệt là cháu gái quý giá nhất, đừng nói là cháu trai đến đây, nàng không để vào mắt đâu, cho dù là con trai đến đây, nàng cũng sẽ không mở cửa cho vào làm gì, vừa vào đã nói những lời vô ích, toàn là chỉ trích cháu gái, cái người cháu dâu này càng mặt dày, vừa vào cửa đã bắt đầu dạy dỗ người, đến mặt mũi còn chưa từng thấy mấy lần, cứ vậy trèo tường vào, không biết gia giáo ở đâu ra, còn không biết xấu hổ dạy dỗ người khác.
"Nãi nãi, ta không có ý đó..."
"Nãi nãi, trèo tường là ta sai, ngài đừng để bụng, ta, có chút chuyện muốn nói với Minh Nguyệt, cho nên, hơi nóng nảy, mong nãi nãi thông cảm."
Tôn Lan Hoa cùng Minh An cũng không mấy khi tiếp xúc với nãi nãi, mấy năm trước vào dịp lễ tết, cơ bản đều là một mình ba của Minh đến, những người còn lại đều đến nhà bà ngoại, nguyên nhân hàng năm cũng không khác biệt mấy, ở nông thôn quá xa, môi trường cũng không tốt lắm, người đông đi cùng sẽ không có chỗ ở, rồi đi về lại mệt, nên bây giờ, đối diện nãi nãi, trong lòng Minh An cũng không dám chắc, chỉ có thể cẩn thận đối phó.
Hai vợ chồng bọn họ ở trong phòng nói chuyện với nãi nãi, ngoài sân, mẹ Minh cũng không đi, không dám vào trong, nhưng lại rất tò mò về chuyện đang xảy ra, bà muốn Minh An về đây, là do bà nghĩ ra, Minh Châu bên kia đã viết thư về, thông báo mang thai và nói rõ tình hình gia đình của con rể, trước đây điều kiện có kém một chút, nhưng hiện tại đã được phục hồi công tác, đều làm ở trường học, xem ra cũng thuộc diện gia đình có địa vị.
Chỉ tiếc tình hình nhà Minh hiện tại, nếu để nhà họ Lâm biết có khả năng sẽ bị ghét bỏ, cho nên, mẹ Minh mới gọi Minh An về, hy vọng để Minh An lấy thân phận anh trai, nói chuyện phải lẽ với Minh Nguyệt, không thì đưa chút tiền, có thể hàng tháng gửi thêm chút cho Minh Châu, một là để Minh Châu đang mang thai có thêm dinh dưỡng, hai là để Minh Thành cũng ở đó được chăm sóc, mẹ Minh đã nghe nói, Minh Nguyệt bây giờ rất có thể kiếm được tiền, không chỉ nuôi bản thân còn kéo cả Minh Kiến Quân cũng kiếm được không ít.
Nếu không thể trả tiền, thì để Minh Nguyệt ra mặt, trước mặt Phó lão gia, ít nhất cũng giúp ba Minh phục hồi lại công tác cũ, như vậy, nhà muốn giúp đỡ Minh Châu cùng Minh Thành ở nông thôn cũng không cần phải trông chờ vào tiền của Minh Nguyệt, mà còn có thể để Minh Châu ở nhà chồng có chút mặt mũi, dù sao, bất kể thế nào, vẫn là muốn Minh Nguyệt giúp Minh gia vượt qua cửa ải khó khăn lần này, không thể cứ vậy mà làm lơ được.
"Minh Nguyệt, chuyện trong nhà, lẽ ra ngươi cũng biết, làm con gái trong nhà, với cách cư xử như hiện tại, khiến anh rất thất vọng. Dù nói thế nào, hiếu thuận người lớn tuổi, là trách nhiệm của chúng ta những người con, vậy mà ngươi lại có thể làm ra chuyện, trước nỗi khó khăn của cha mẹ làm ngơ, có phải quá đáng rồi không, anh vừa mới đi ruộng về, nhìn ba mẹ, cả hai người đều già đi không ít, trên tay vết chai cũng nhiều hơn không ít, còn em... vậy mà ở nhà thảnh thơi, lương tâm sẽ không đau sao?"
Minh An vừa mở miệng, chính là một bộ giọng điệu thuyết giáo, kết hợp với vẻ mặt vô cùng đau đớn, như thể Minh Nguyệt đã làm ra chuyện gì đó khiến người ta phẫn nộ lắm, nhưng nàng, rõ ràng cái gì cũng không có làm mà.
"Anh biết, em có chút hận chuyện nhà đã gửi em ở nông thôn để lớn lên, nhưng là phận làm con, cũng nên hiểu cho ba mẹ, em với Lão Nhị là sinh đôi, ba mẹ lại là vợ chồng công nhân, chẳng phải anh khi đó cũng phải ở nhà bà ngoại mấy năm mới được về sao, anh còn hiểu được cho ba mẹ, vì sao em không thể? Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, máu mủ tình thâm đạo lý này, anh mong em có thể luôn nhớ, đừng cứ mãi so đo chuyện đã qua, nhà hiện tại gặp khó khăn, chúng ta những người con, nên ngồi lại bàn bạc tìm cách ứng phó, chứ không phải như em, hoàn toàn như người ngoài, chỉ biết đứng nhìn, không bỏ tiền cũng chẳng ra sức."
Mẹ Minh nấp ngoài sân nghe lén, nghe mấy câu của Minh An, không ngừng gật đầu, mấy ngày qua mình khổ sở thế nào, nhìn bàn tay mình xem, khi nào có nhiều vết chai như vậy, ngược lại còn hay nhìn thấy Minh Nguyệt, không đạp xe đi ra, thì là đeo sọt lên núi, nhìn thấy mặt cũng không thèm chào hỏi, đúng là một đứa con gái bội bạc, bất hiếu như vậy, vẫn là Minh An hiếu thuận nhất, hiểu cho cái khó xử của bà bây giờ.
"Đúng vậy a, Minh Nguyệt, tiền lương hàng tháng của anh trai con đều đưa hết cho ba mẹ, con cũng biết, Minh Châu và Minh Thành đều ở nông thôn, ba mẹ đau lòng cho chúng nó, tiền trong tay cơ bản đều gửi hết cho chúng nó rồi, con cũng là con gái, con thật sự nhẫn tâm nhìn ba mẹ, sống khổ cực như bây giờ sao? Đều là người một nhà, vẫn nên là cả nhà phải tốt hơn; con cũng có chỗ dựa đúng không, con gái gả đi, ai chẳng mong muốn, nhà mẹ đẻ có chỗ dựa, con vẫn nên giúp cả nhà vượt qua khó khăn này mới phải chứ."
Tôn Lan Hoa cũng phụ họa theo lời Minh An, hai vợ chồng họ nói nhiều như vậy, Minh Nguyệt vẫn cứ ngồi ở đó, vừa cắn hạt dưa, vừa uống trà, căn bản không nhìn bọn họ, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.
"Nói xong chưa?"
Đợi một hồi lâu, Minh Nguyệt không nghe thấy tiếng càm ràm thuyết giáo nữa, lúc này mới vỗ tay, liếc nhìn cái gọi là anh trai, chị dâu một cái.
"Đến lượt ta nói, chỉ có một câu, ta và nhà Minh, đã phân gia rồi, bọn họ không phải cha mẹ ta, các ngươi, cũng không phải thân nhân của ta, ta với các ngươi sớm đã không còn là người một nhà, những cái đạo lý lớn lao đó, ở chỗ của ta, nửa điểm tác dụng cũng không có."
Người một nhà này thật là mau quên, cứ hay quên mất chuyện phân gia, còn cứ luôn miệng nói người một nhà những lời dối trá, phân gia rồi, bọn họ liền không phải là người một nhà, mà vẫn cứ lặp đi lặp lại những lời đó, bọn họ không cảm thấy dối trá sao?
"Minh Nguyệt, đây chẳng qua là hiểu lầm thôi, chỉ là để bảo toàn cho cả gia tộc mà thôi, em không cần nghĩ nó nghiêm trọng vậy, lúc Phó gia gặp chuyện không may, ba mẹ nhất thời bấn loạn mới làm như vậy, cũng không phải thật sự muốn đoạn tuyệt liên hệ với em, chẳng qua, là muốn cho nhà Minh cách ly khỏi nguy hiểm, rồi tìm cách giúp đỡ em sau, cũng gần hơn một chút thôi, bây giờ Phó gia không có chuyện gì, em cũng không có chuyện gì, chuyện phân gia này, cũng nên gạt bỏ qua đi thôi, có được không? Máu mủ tình thâm, đâu phải một tờ giấy đoạn tuyệt là có thể cắt đứt tình cảm giữa chúng ta được, sao em lại không thể hiểu chuyện một chút?"
Minh An vừa nói ra mấy lời này, mẹ Minh ngoài sân cũng hoàn toàn đồng ý, bà thấy, nếu Phó gia thật sự xảy ra chuyện thì bà là mẹ cũng không thể mặc kệ con gái được, hiện giờ không sao rồi, cũng thật không cần phải cứ giữ mãi cái chuyện phân gia kia ở trong lòng làm gì, nói mãi, càng làm người ta đau lòng.
"Bảo toàn cho cả nhà? Trong cái nhà mà anh nói, nhưng chưa bao giờ có sự tồn tại của ta, là các ngươi, là anh, là Minh Thành, là Minh Châu, các ngươi mới là thân nhân máu mủ, đừng lôi ta vào."
Minh Nguyệt cười lạnh, lời nói của Minh An, ở đâu cũng lộ ra sự ích kỷ, vậy mà hắn vẫn còn có thể nói một cách đầy lý lẽ như vậy, quả nhiên, bọn họ mới thực sự là người một nhà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận