Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 63: Tới thanh niên trí thức điểm (length: 7938)

Nghe Phó Trạch Xuyên nói vậy, Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi, nếu có thể, nàng thật sự muốn nói hết mọi chuyện, cho hắn biết, không cần phải khổ sở, như vậy rời xa cha mới là chính xác, bằng không, về sau sẽ rước họa vào thân, có thể nói, tất cả thống khổ của Phó Trạch Xuyên đều do chuyện của Phó phụ mà liên lụy. Nếu không bị Phó phụ liên lụy, có thể những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, cũng sẽ không đoản mệnh.
"Ngủ đi, hai ngày nay thấy ngươi bận bịu lắm, nghỉ ngơi sớm một chút."
Phó Trạch Xuyên buông tờ báo xuống, chuẩn bị ngủ, cũng coi như đã giải quyết được một chuyện lớn, trong lòng hắn thật sự cảm thấy thoải mái hơn chút.
Một bên khác, trải qua hai ngày đi tàu, còn phải chuyển tuyến, rồi ngồi thêm gần một giờ xe bò, cuối cùng Minh Châu cũng đến được điểm thanh niên trí thức vào lúc chạng vạng tối. Nàng đến nông thôn chậm hơn so với Minh Nguyệt ở kiếp trước hai ngày, cho nên không đến cùng những thanh niên trí thức khác, mà chỉ một mình đến. Lúc này, đám thanh niên trí thức đang đi làm về, ngồi quây quần bên nhau ăn cơm tối. Thấy đội trưởng lại dẫn theo một người vào, sắc mặt các nữ thanh niên tri thức đều không được tốt.
Nơi ở của điểm thanh niên trí thức vốn là căn nhà nhỏ được thiết kế cho bốn người ở chung một phòng, hiện giờ đã chen chúc năm người, nay lại thêm một nữ thanh niên trí thức, chẳng phải nói là chỗ của họ lại phải chen thêm một người, dù biết, đây không phải là lỗi của người mới đến, nhưng vẫn khó có thể vui vẻ nổi.
"Đây là thanh niên trí thức mới đến, mọi người làm quen chút đi, ngày mai cùng đi làm."
Đội trưởng bỏ lại những lời này rồi đi, ông ta ghét nhất đám thanh niên trí thức này, nhìn ai cũng yếu đuối, làm việc thì không được tốt, cãi cọ thì đứa nào cũng rành.
Ví dụ như mấy thanh niên trí thức đến trước hai ngày, có một nam thanh niên trí thức tên là Lâm Trí Viễn, vừa đến nơi đã nói tiền với vé của mình bị mất hết trên tàu, ồn ào muốn báo cảnh sát, phải tìm được tên trộm, thậm chí còn nghi ngờ mấy thanh niên trí thức cùng đi trên một chuyến tàu, lại còn chung một đội với mình. Mặc kệ đúng sai xông lên đòi khám người khác, đều là mấy đồng chí nam trẻ tuổi cả, không vừa ý là đánh nhau luôn, mặt mày ai cũng bầm tím, sưng vù, số tiền với vé kia thì vẫn chưa thấy đâu, lại còn muốn xin phép vay tiền đi gọi điện thoại, không phải là phá hoại sao?
Ở nông thôn ai có tiền mà không cất kỹ trong lòng bàn tay, sao lại dễ dàng đưa cho thanh niên trí thức mới tới được chứ? Tiền với vé của mình không giữ, trên tàu đánh mất, giờ còn muốn tìm, đúng là không dễ dàng như vậy.
Nhìn mấy thanh niên trí thức này, đội trưởng chỉ hận không thể tiễn hết đi cho xong. Còn mấy nữ thanh niên trí thức nữa, tay chân thì gầy yếu, trời lạnh thì sợ cảm, trời nóng thì sợ đen, mùa đông thì chen nhau ngủ cho ấm, lại còn ý kiến muốn làm thêm phòng, nghĩ xây nhà là dễ như nói chuyện trên đầu môi sao, trong đội nào có tiền dự chi như vậy.
Đội trưởng rời đi với bước chân rất nhanh, giống như phía sau có người đuổi theo, ông ta chỉ đơn giản là không muốn ở lại điểm thanh niên trí thức thêm chút nào, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không cho họ có cơ hội tìm mình gây phiền toái.
"Chào mọi người, tôi là Minh Châu, sau này sẽ sống cùng mọi người, cùng nhau xây dựng nông thôn, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Minh Châu hướng về mọi người mỉm cười, thật ra điều quan trọng nhất là muốn gây sự chú ý của Lâm Trí Viễn. Ngay từ khi nàng bước vào điểm thanh niên trí thức, đã liếc mắt nhận ra người đàn ông đang ngồi ăn cơm một mình, khóe miệng mặc dù đang sưng lên, nhưng nghĩ đến thành tựu của hắn sau này, nàng cảm thấy hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để đưa sự ấm áp. Lâm Trí Viễn bây giờ chỉ là tạm thời thất ý, cũng là cơ hội tốt để nàng thể hiện, hiện tại bỏ ra chút sức lực, về sau nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng.
"Hôm nay không có phần cơm của cô, cô tự lo đi, phòng kia là chỗ của nữ thanh niên trí thức, vào thu xếp đi."
Nào là xây dựng nông thôn, đấy là lời mấy người thanh niên trí thức đời đầu mới nói, đợi thời gian dài, ai cũng hiểu, xuống nông thôn chính là chịu khổ, nghe quen những lời ấy rồi, không ai còn chút hứng thú, chỉ có người phụ trách điểm thanh niên trí thức tiện tay chỉ vào gian phòng bên phải, coi như là phân chỗ cho Minh Châu.
"Thật ra, tôi có một ít bánh quy, muốn chia sẻ cho mọi người."
Những lời này có vẻ hấp dẫn hơn so với câu khẩu hiệu vừa rồi, tất cả thanh niên trí thức đang ăn cơm đều sáng mắt lên, có mấy người là thanh niên trí thức kỳ cựu, đã nhiều năm không biết mùi bánh quy thế nào, mấy thanh niên trí thức mới đến thì điều kiện gia đình cũng không tốt, cũng rất mong chờ bánh quy. Ai nấy đều ngóng chờ Minh Châu lôi từ trong túi ra một gói bánh quy, mỗi người một miếng, đến khi chia cho Lâm Trí Viễn thì nàng cho hẳn hai miếng, muốn cho hắn hiểu được tâm ý của mình, gả cho hắn, cùng hắn trở thành một đôi vợ chồng ân ái, đó chính là mục đích Minh Châu đến nông thôn.
Lâm Trí Viễn nhận bánh quy rồi bỏ vào miệng, ngay cả một cái nhìn cũng không cho Minh Châu.
Lúc này tâm trạng Lâm Trí Viễn tồi tệ không thể tả, cuộc sống trước kia của hắn hoàn toàn có thể hình dung bằng từ an nhàn, cha mẹ đều có công việc, hắn là con trai một, tiền đồ rất xán lạn, nếu không bị người hãm hại, hắn tuyệt đối sẽ không xuống nông thôn. Việc bắt hắn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đã là chuyện bực mình, không ngờ, toàn bộ số tiền cha mẹ chuẩn bị cho hắn đã bị người trộm hết trên tàu, khiến hắn bây giờ chẳng còn đồng nào, lại còn phải ngày ngày ở chung với những người chẳng ra gì, chỗ nào cũng toàn mùi khó ngửi, buổi tối ngủ không chỉ ồn ào mà còn phải chen chúc, mỗi phút mỗi giây với hắn mà nói đều là một sự dày vò.
Trong tình cảnh đó, hắn thật sự hoàn toàn không để ý gì đến cô nữ thanh niên trí thức mới đến, nhận bánh quy cũng chỉ vì bánh rau dại trong tay khó nuốt quá, nhìn thấy bánh quy hắn liền không thể kiềm chế được, nhận lấy rồi cho vào miệng, đúng là hương vị đã lâu rồi.
"Chào đồng chí, tôi là Minh Châu, sau này chúng ta có thể giúp đỡ nhau."
Minh Châu không nhận được phản hồi từ Lâm Trí Viễn nên không nhịn được lên tiếng nói thêm, nàng không rõ, ở kiếp trước Minh Nguyệt như thế nào mà khiến Lâm Trí Viễn thất vọng về nàng, nhưng Minh Châu tự nhận so với Minh Nguyệt, không có gì mà nàng không bằng, nhìn người nhà họ Minh là biết, mọi người ai cũng yêu quý nàng, không ai thích Minh Nguyệt. Vậy thì người đàn ông trước mắt này cũng sẽ có kết quả như thế, nàng giờ phải tiếp cận hắn, khiến hắn yêu mình.
Không bao lâu sau, khi bọn họ yêu nhau, có thể cùng nhau trở về thành, hắn sẽ trở thành sinh viên, rồi trở thành giáo sư, còn nàng, chỉ cần làm người yêu ở phía sau của hắn là được.
"À."
So với sự kích động của Minh Châu, Lâm Trí Viễn vẫn cứ nhàn nhạt, thật sự trong tình cảnh cơm ăn còn thành vấn đề này, hắn không có tâm trạng nghĩ chuyện gì khác, hơn nữa trước khi xuống nông thôn, ba mẹ đã nhiều lần dặn dò hắn, nhất định phải giữ ý với các nữ đồng chí, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không, nhỡ sau này có cơ hội về thành, rất khó tránh được phiền phức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận