Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 122: Mới tài lộ (length: 7657)

Từ lúc mang đồ tùy táng về, Minh Nguyệt có vài ngày thanh tĩnh, ngoài việc mỗi ngày cùng Tam ca đi giao hàng thì ở nhà đọc sách, còn lại là nghiên cứu đồ ăn. Hiện tại, ngoài thịt kho tàu, họ còn kho thêm chân gà và chân vịt, coi như thêm chút sản phẩm mới. Thứ nhất là muốn tăng lượng khách, thứ hai là muốn việc làm ăn có thể làm lâu dài hơn, dù sao, món ăn là thứ rất dễ bị người khác bắt chước, cũng may thời đại này không cho phép đầu cơ trục lợi, nếu không, thật sẽ rất phiền phức.
"Nguyệt Nguyệt, Chiêu Đệ đến tìm ngươi."
Hôm nay Minh Nguyệt đang đọc sách trong phòng, nghe nãi nãi gọi ở ngoài cửa, nàng đứng dậy ra phòng, thấy vợ chồng Cao Chiêu Đệ và Từ Đại Trụ kéo xe đẩy tay vào sân, trên xe để một chiếc bàn trang điểm.
Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, lần trước ở trạm phế liệu đã gặp Từ Đại Trụ và nhắc đến việc cái bàn trang điểm. Đã nhiều ngày trôi qua, chắc là làm xong để đưa tới cho nàng.
"Nguyệt Nguyệt, mau lại xem, có thích không?"
Cao Chiêu Đệ thấy Minh Nguyệt đi ra, vội kéo người lại, chiếc bàn trang điểm xinh đẹp này, bản thân nàng đã rất thích từ khi còn ở nhà mẹ đẻ, chứ đừng nói là có bàn trang điểm, đến giường riêng cũng không có, lúc nào cũng chen chúc ngủ cùng em gái. Trong nhà ngoài cái bàn ăn với vài chiếc ghế thì chẳng còn gì gọi là nội thất, đồ đạc lỉnh kỉnh, quần áo thì mỗi người tự thu xếp cất lên giường, không có tủ quần áo, muốn chải tóc cũng chỉ có thể soi gương trong chậu nước, chẳng thể có chuyện có được bàn trang điểm như vậy.
Không ngờ, khi gả chồng, Từ Đại Trụ tuy cục mịch nhưng đối xử với nàng không tệ. Anh dẫn cô đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm, còn làm cho cô bàn trang điểm.
Nghe nói kiểu dáng bàn trang điểm là do Minh Nguyệt vẽ ra, nàng càng thêm ngạc nhiên, nhất quyết phải cùng Từ Đại Trụ đến đây để đưa đồ nội thất cho Minh Nguyệt. Trước đây nàng không hề nhận thấy, hóa ra Minh Nguyệt lợi hại đến vậy, vậy mà còn vẽ được kiểu nội thất đẹp thế này.
"Làm đẹp lắm, bao nhiêu tiền, ta trả cho."
Minh Nguyệt nhìn một lượt, nội thất năm nay tuy kiểu dáng hơi quê, nhưng chất lượng rất tốt. Có thể thấy Từ Đại Trụ tay nghề mộc rất cao, dù là kiểu dáng hay từng góc cạnh đều được làm rất cẩn thận, độ hoàn thiện cũng rất cao. Chất liệu và công sức bỏ ra thế này, nhất định không thể để người ta chịu thiệt được.
"Không cần trả tiền, thực ra hôm nay ta đến đây là để đưa tiền cho ngươi."
Từ Đại Trụ vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong lòng, bên trên ghi lại khá nhiều số liệu, nhưng chữ nghĩa thì Minh Nguyệt không tài nào hiểu được. Chữ không có quy tắc, lại không được ngay ngắn, nàng cố gắng muốn đọc cho rõ nhưng không thể nào nhận ra được.
"Chê cười quá, hồi nhỏ không được đi học mấy ngày, biết chữ không nhiều, ghi mấy cái này cũng chỉ mình ta hiểu thôi. Đây là danh sách mấy nhà nhờ ta đóng đồ nội thất, còn đây, trong mấy ngày, đã làm ra 8 cái bàn trang điểm này, mỗi cái 30 đồng. Tổng cộng là 240 đồng. Ta chịu phần vật liệu và công, ngươi chịu phần bản vẽ, chia ngươi hai thành, ngươi xem được không?"
Nghe Từ Đại Trụ nói vậy, Minh Nguyệt sáng mắt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã làm ra được nhiều bàn trang điểm như vậy, thật là một chuyện lợi hại. Hơn nữa, chưa học hành nhiều mà vẫn tính toán rõ ràng, còn chia cho nàng - người vẽ bản hai thành, đó là cách chia rất có thành ý.
Chuyện này khác hẳn đời sau, người ta coi trọng phí thiết kế. Thời đại này phần lớn mọi người sẽ nghĩ rằng, mày chẳng qua chỉ vẽ mấy tấm hình, sao còn đòi tiền, trong khi người khác bỏ vật liệu lại bỏ công sức nhiều như vậy, thì nhất định phải được nhận nhiều hơn chứ, sao lại phải trả cái gì phí thiết kế chứ.
"Có phải là ít quá không? Vậy ba thành nhé. Ta biết nếu không có ngươi vẽ ra kiểu dáng mới mẻ, độc đáo, thì ta cũng không thể dễ dàng nhận được nhiều đơn hàng như vậy đâu. Có điều vật liệu và công sức bỏ ra cũng tốn rất nhiều tiền và thời gian, nên ta mới tính hai thành. Nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ xem lại."
Từ Đại Trụ rất hiểu rõ vị trí của mình, không phải là ngày một ngày hai anh đóng đồ nội thất, nhưng dù làm kiểu gì cũng vẫn mấy cái mẫu cũ đó. Nhà người ta tìm ai mà đóng chả thế. Tại sao cố tình lại tìm anh đến làm? Tất cả cũng vì mấy cái kiểu dáng mới do Minh Nguyệt vẽ. Lúc này mới có không ít người cảm thấy rất thích thú. Các thôn xung quanh đều tìm đến anh để đặt đóng bàn trang điểm. Việc này khiến anh liên tục nhiều ngày đều chỉ ở nhà đóng đồ nội thất, tuy bận rộn nhưng lại rất sung túc. Anh cũng không cần phải nơm nớp lo sợ khi ra chợ đen. Anh rất mong muốn công việc đóng đồ nội thất này có thể làm lâu dài.
"Ta không có ý đó, hai thành đã rất nhiều rồi, thêm nữa ngươi sẽ bị lỗ."
Minh Nguyệt chưa kịp đáp lại lời Từ Đại Trụ, trong đầu chỉ nghĩ đến mấy kiểu nội thất mới. Nàng không ngờ rằng anh lại tưởng nàng không hài lòng. Người ta đã bỏ vật liệu và công sức ra, còn chia cho mình hai thành, vậy đã đủ rồi, thêm nữa là mình quá tham lam.
"Một lát nữa ta sẽ vẽ cho ngươi thêm vài kiểu nội thất khác, chỉ dựa vào một kiểu bàn trang điểm thì không hấp dẫn thêm người đến đặt đồ được."
Nghe Minh Nguyệt nói vậy, Từ Đại Trụ vội gật đầu. Mục đích chuyến đi của anh là vậy. Anh muốn Minh Nguyệt vẽ cho nhiều bản thiết kế nội thất hơn nữa. Nếu có nhiều kiểu dáng mới thì chắc chắn sẽ có nhiều người đến tìm anh để làm, như vậy có thể kéo dài việc đóng đồ nội thất của anh.
"Đây là mười tám đồng, tính hai thành là 48 đồng, cộng thêm tiền cái bàn trang điểm này nữa."
Từ Đại Trụ lấy tiền đưa cho Minh Nguyệt. Đây chính là ý anh nói còn phải đến tận cửa đưa tiền. Anh định lấy từ số tiền chia, trừ đi tiền bàn trang điểm, còn lại là tiền mà Minh Nguyệt đáng nhận.
"Được."
Minh Nguyệt không chút do dự. Khi đã quyết định cách chia tiền, vậy số tiền này chính là cái mình nên nhận. Lại thêm được một con đường phát tài, tâm tình nàng đặc biệt tốt, nên đã mời hai người ở lại ăn cơm trưa. Hai người một mực từ chối. Cuối cùng nãi nãi phải ra mặt, kéo hai người vào phòng, mới giữ họ ở lại.
Từ ngoài sân đã có thể ngửi thấy hương thơm trong nhà. Khi vào trong thì mùi thơm càng thêm nức mũi. Bữa trưa rất đơn giản. Có một nồi thịt kho, một đĩa chân gà kho, một đĩa khoai tây xào, một đĩa rau xanh, cùng với cơm độn khoai lang.
Thức ăn thế này để đãi khách không tính là tệ, đặc biệt thịt kho quá thơm. Mọi người vừa ngồi vào bàn đã bắt đầu ăn. Lúc đầu còn đang nghĩ rằng, cái món lòng và chân gà, có gì mà ngon, đâu có thể so sánh với thịt. Thế mà khi ăn một lần, ai cũng im lặng. Hai vợ chồng từ việc ăn nhỏ nhẹ ban đầu, đến cuối lại chan hết cả nước sốt vào cơm để ăn cho thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận