Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 163: Dựa vào cái gì ly hôn (length: 7394)

"Ly hôn? Ngươi dựa vào cái gì mà ly hôn với ta, đừng tưởng rằng, chuyện ngươi ở bên ngoài thông đồng với quả phụ, ta không biết. Nếu ly hôn, ta sẽ đi tố cáo ngươi, tội bừa bãi quan hệ nam nữ, làm hỏng thai, đối xử lưu manh với người khác. Trương Đại Vĩ, ta ở với ngươi đã sớm quá đủ rồi. Ngươi cho rằng mấy chuyện hư hỏng ngươi làm ở bên ngoài, ta không biết sao? Ta chỉ là lười nói thôi. Đến bước đường này rồi, ta đã không còn con cái, ngươi còn muốn hất ta ra, để theo quả phụ kia hưởng cuộc sống sung sướng? Ngươi nghĩ hay thật."
Cao Lai Đệ từ dưới đất đứng lên, liền hướng về Trương Đại Vĩ mà mắng một tràng, nàng bây giờ, hoàn toàn là vẻ mặt liều mạng, không còn chút sợ hãi nào với những chuyện sắp xảy ra.
"Ngươi... ngươi, bớt ở đó ăn nói hồ đồ."
Chuyện thông đồng với quả phụ đương nhiên không thể để lộ ra, Trương Đại Vĩ sao có thể thừa nhận, tay chỉ vào Cao Lai Đệ mà cứ run run lui về phía sau, trong lòng vô cùng yếu thế.
"Về phòng trước đi, để cho mẹ con thay bộ quần áo."
Bí thư chi bộ nhìn thấy vẻ mặt của con trai như vậy, sao có thể không biết, chuyện con dâu nói nhất định là sự thật, con trai đúng là có mối quan hệ không rõ ràng với quả phụ. Trong lòng thầm mắng con trai không có tiền đồ, bất quá trước mặt nhiều người như vậy, cũng chỉ có thể giữ thể diện cho con trai, cho mọi người giải tán hết, chuyện trong nhà vẫn nên đóng cửa giải quyết từ từ.
Bà Trương vừa bị tè ra quần, tuy đã được cứu, nhưng vẫn chưa hết kinh hãi, vẫn còn mê man, được con trai dìu vào phòng.
Mọi người thấy không có gì hay để xem, chỉ có thể ai về nhà nấy, còn chuyện của Trương Đại Vĩ và quả phụ kia, không ít người đã bắt đầu bàn tán trong lòng, ở nông thôn vốn không có hoạt động giải trí nào, ngoài xem náo nhiệt, thì chỉ còn lại buôn chuyện để làm. Chuyện nhà bí thư chi bộ hôm nay xảy ra quá nhiều, vừa vặn có cái để cho mọi người có chuyện mà rảnh rỗi tán gẫu.
Minh Nguyệt về đến nhà, kể lại chuyện ở nhà bí thư chi bộ cho bà nội nghe, nghe chuyện đứa bé không còn, bà nội cũng cứ thở dài, dù gì đi nữa, đó cũng là một sinh mạng, cứ như vậy mà mất đi, thật khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhất là, Cao Lai Đệ hiện tại tinh thần có vẻ rõ ràng là đã bị kích động, không biết sau này ở nhà bí thư chi bộ, sẽ ra cái dạng gì nữa.
Cái gã Trương Đại Vĩ kia cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, mặc dù không thừa nhận, nhưng Cao Lai Đệ có thể nói ra chuyện có quả phụ, thì chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ. Mới kết hôn được mấy năm mà đã cùng quả phụ làm ra cái trò đó, người đàn ông như vậy thật sự không phải thứ tốt.
Hôm nay có thể đòi ly hôn, chắc hẳn là sớm đã có ý nghĩ đó rồi, dù cho không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ kiếm cớ khác để muốn ly hôn. Vốn dĩ, Trương Đại Vĩ vốn không muốn cưới Cao Lai Đệ, phải nói, không một ai trong thôn muốn cưới con gái nhà họ Cao, rõ ràng là cha mẹ nhà họ Cao trong mắt chỉ có con trai. Lấy con gái Cao gia, thì chỉ được đủ thứ giúp đỡ cho nhà họ Cao, người đàn ông nào lại bằng lòng, đều là do Cao Lai Đệ cố tình dụ dỗ hắn ở dưới cái rừng cây nhỏ kia, nên mới có cuộc hôn sự này.
Bây giờ có cơ hội có thể vứt bỏ Cao Lai Đệ, Trương Đại Vĩ sao có thể bỏ qua cơ hội này, dù sao ở bên ngoài đã có người đàn bà khác rồi, cũng không lo không có vợ, cùng Cao Lai Đệ ly hôn xong, sau đó lại cưới một cô vợ mới, sinh con, cuộc sống tốt đẹp sao không có, còn có thể thoát khỏi nhà họ Cao, thật là quá tốt.
Ngược lại Cao Lai Đệ, nếu ly hôn, mà muốn quay trở về nhà họ Cao, e là rất khó, giỏi lắm cũng chỉ bị nhà họ Cao bán lại lần nữa, để kiếm tiền lễ hỏi, mặc kệ gả cho người như thế nào, dù sao cũng không thể để ở nhà ăn không ngồi rồi. Chuyện này, Cao Lai Đệ chắc chắn là hiểu, cho nên sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy, nhà bí thư chi bộ, chắc còn có chuyện ầm ĩ cho mà xem.
Minh Nguyệt cũng không hứng thú với diễn biến sau đó của chuyện này, sau khi chào bà nội liền vào phòng chuẩn bị đi ngủ. Phó Trạch Xuyên lúc bước vào, mang theo chút hơi ẩm, hẳn là vừa mới rửa mặt xong, thấy nàng đã vào trong chăn, hắn cởi áo khoác rồi mới đi tới, vén chăn lên giường, kéo nàng vào lòng.
"Lần này ta về chỉ có mấy ngày thôi, có đồ gì cần chuẩn bị thì phải chuẩn bị trước đi, bên quân khu ở vùng khá hẻo lánh, mua đồ không được thuận tiện lắm đâu."
Phó Trạch Xuyên nhỏ giọng nói, tối qua mới về đến nhà, vì lo chăm sóc những việc lộn xộn nên chưa nói chuyện tử tế với nàng. Chuyện hôm nay lại quá nhiều, cả hai không có cơ hội để ngồi xuống nói chuyện. Việc đưa nàng theo đến doanh trại, vốn nghĩ để vợ chồng không cần ở hai nơi, tiện bề chăm sóc nhau, nhưng thực tế điều kiện bên đó lại không được tốt, hơn nữa còn bắt nàng rời xa quê hương, càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi với nàng.
"Không sao đâu, em cũng đã gửi không ít đồ sang rồi, nếu như vẫn còn thiếu cái gì, thì lúc đó lại nghĩ cách. Anh đừng trách em tiêu tiền lung tung là được."
Minh Nguyệt nhắm mắt lại, có chút mơ màng lên tiếng. Đối với việc theo chồng ra doanh trại sống, nàng vẫn còn chút mong đợi. Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy, ở một chỗ lâu quá rồi thì muốn thay đổi, theo chồng ra đó cũng là một trải nghiệm mới. Dù sao đều xuyên sách rồi, có cơ hội gì cũng đều muốn trải nghiệm thử.
"À phải rồi, bên trên phân cho nhà mình, cũng là một cái sân nhỏ, hai gian phòng, một gian sảnh, một phòng bếp với một nhà vệ sinh. Cũng khá tiện. Vốn là có thể ở nhà lầu nhưng vì chuyện nhà của anh... cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nếu như em thích ở nhà lầu thì đợi thêm hai năm rồi mình nộp đơn lại."
Chuyện này, nên nói thì vẫn phải nói rõ, Phó Trạch Xuyên không muốn khi Minh Nguyệt chuyển sang đó, lại nghe những chuyện này từ người khác.
"Không sao cả, so với nhà lầu, em càng thích cái sân nhỏ kia hơn, có thể trồng rau được không?"
Người sống trong niên đại này, có lẽ sẽ thích nhà lầu hơn. Nhưng Minh Nguyệt thì khác, người ở quen nhà lầu lại càng cảm thấy, có một cái sân nhỏ của nông thôn, đó là chuyện hạnh phúc như thế nào. Người muốn ở nhà lầu, đơn giản chỉ là cảm thấy, ở sân nhỏ thì giống người nông thôn quá, người thành phố mới có quyền được ở nhà lầu, hơn nữa sân nhỏ còn phải xử lý nhiều thứ, rất là phiền phức, nào có được sạch sẽ như nhà lầu.
Minh Nguyệt lại thích ngược lại, có được cái sân nhỏ, trồng một ít cây ăn quả và rau xanh, nhất là ở thời đại thiếu thốn ăn mặc này, tự mình trồng ra, không phải ăn uống dễ hơn sao? Hơn nữa, nàng có không gian, đợi đến lúc đó có thể đem đồ trồng trong không gian ra mà ăn, cũng coi như có lý do hợp lý.
"Có thể trồng được, nhưng mà cái sân đó lâu rồi không ai xới lên, sau khi em qua, anh sẽ thu dọn trước rồi mình sẽ trồng sau."
Phó Trạch Xuyên kết thúc nhiệm vụ là về nhà ngay, về tình hình cái nhà đó, anh chỉ liếc qua thôi. Phòng ở bên trong thì có thu dọn qua loa một chút, còn kêu người tới lắp nội thất, đợi bọn họ đến thì đồ cũng chuyển vào trong sân. Đất đai thì đúng là phải dọn dẹp lại thật cẩn thận.
"Ừ."
Minh Nguyệt đáp ừ hử, tìm một tư thế thoải mái trong ngực nam nhân rồi nhắm mắt ngủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận