Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 97: Lớn nhất giao thiệp (length: 7790)

Chuyện cãi nhau ở vách bên không hề ảnh hưởng đến Minh Nguyệt, đó là điều nàng đã dự đoán trước, dù là Lý Thúy hay Vương Quế Hoa, thì cũng như nhau thôi, theo các nàng thì, đối tốt với các nàng là lẽ đương nhiên, còn nếu không tốt thì dù là lý do gì cũng đều không đúng, chỉ cần những gì nhận được không đạt được mong muốn trong lòng, ở chỗ các nàng đều không thể chấp nhận.
Nàng không phải nguyên chủ, đối với người một nhà của Minh bá phụ cũng không cần thiết phải quá tốt, theo nàng, hai người chị dâu đều không phải là người quan trọng, không cần vì chuyện của các nàng mà phải buồn khổ.
Mấy ngày nay nàng luôn bận rộn, lại thêm Phó Trạch Xuyên ở bên cạnh, nàng chẳng có thời gian vào không gian xem thử, bây giờ có thời gian, nàng có thể vào xem, trước tiên ở trong phòng nhỏ tắm rửa thoải mái một phen, rồi mới ra nhìn cây ăn quả bên ngoài, hái táo xuống ăn thử, đã chín rồi, rất ngọt, có vẻ như, đồ vật trồng trong không gian có chu kỳ trưởng thành ngắn hơn so với bên ngoài, lần trước những quả táo này vẫn chưa quen, mới đây thôi đã chín rồi.
Nhìn thấy nhiều trái cây như vậy, nếu mà có thể bán hết thì đều sẽ biến thành tiền cả, trái cây bây giờ bán được giá, lại ít chủng loại, trong không gian lại nhiều như vậy, nếu không dùng để kiếm tiền thì chẳng phải là lãng phí một không gian lớn như thế hay sao.
Minh Nguyệt ngược lại biết có thể dùng nó để làm việc, chỉ là phải tìm người làm, còn phải tìm bình thủy tinh, rất phiền phức, chi bằng tìm thẳng xưởng đóng hộp, bàn bạc một chút chuyện hợp tác cung cấp trái cây, trái cây trồng trong không gian, chắc chắn ngon hơn trái cây bên ngoài, hơn nữa còn có linh tuyền, hẳn là còn có thể giúp khỏe mạnh cường tráng, đồ tốt như vậy, nhất định là phải đưa ra ngoài, để càng nhiều người được ăn mới tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ Minh Nguyệt thấy người có thể giúp mình chỉ có Lâm Cường, ở trấn không có xưởng đóng hộp, về mặt quan hệ vẫn phải trông chờ vào hắn, nhưng mà, chuyện này tốt nhất vẫn nên tự mình làm, ngược lại không phải muốn đề phòng Tam ca, mà thật sự là... Trái cây phải lấy từ trong không gian ra, lỡ Tam ca hỏi những trái cây này từ đâu ra mà sao nhiều thế, nàng thật sự không biết giải thích thế nào, chỉ cần có thể làm tốt chuyện kinh doanh món kho, thì không cần lo Tam ca không có tiền tiêu, nên việc kinh doanh trái cây, nàng vẫn tự mình làm thì tốt hơn.
Vài tháng nữa sẽ có tin tức khôi phục thi đại học, nàng phải kiếm đủ tiền tiêu cho thời gian đi học trước khi lên đại học, đại học nhất định phải thi, tiền cũng phải tranh thủ không được chậm trễ, như vậy mới có thể đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Một đêm không mộng mị, sáng sớm nàng đã dậy, trong bếp, hai ông bà đang bận rộn, bà nội đang cho gà ăn ở trong sân, Tam ca cũng đã đến, với đôi mắt gấu mèo, đang ở trên xe ba gác chuyển đồ món kho.
“Tam ca, lát nữa ta đi cùng với ca.”
Minh Nguyệt chào hỏi, thấy Tam ca quay đầu lại, vẻ mặt ngáp liên tục, không có chút tinh thần nào, nghĩ cũng biết, nhất định là do Lý Thúy gây ồn ào nửa đêm, mới làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tam ca.
“Được.”
Minh Kiến Quân trả lời một câu, hít hít mũi, gắng gượng lên tinh thần, tối qua hắn ăn cơm ở nhà bà nội, không hề nghe thấy cha mẹ nhắc đến chuyện của Lý Thúy, về đến nhà mới biết, Lý Thúy đã mở miệng với cha mẹ, muốn họ giúp xin xỏ, bây giờ xem ra, cha mẹ cũng biết chuyện Lý Thúy làm là không thể tha thứ được, nên căn bản không nhắc đến chuyện này, kết quả, Lý Thúy làm ầm ĩ cả buổi, Đại ca cũng thật sự tức giận đến đòi ly hôn luôn, lần này thì càng ầm ĩ lớn hơn, không tài nào ngủ được, giờ chỉ thấy rất mệt.
“Nếu sau này ngủ không được, thì cứ đến nhà bà nội ngủ, mỗi ngày đi đưa hàng mà nghỉ ngơi không tốt sao được.”
Thấy bộ dạng của Tam ca, Minh Nguyệt đưa ra đề nghị, tuy chỉ là chở hàng bằng xe ba gác thôi, nhưng trong quan niệm của nàng, cứ là xe cộ, thì đều phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý an toàn.
“Biết rồi, đi thôi.”
Bà nội làm nóng mấy cái bánh bao chay, bảo họ mang đi ăn trên đường, nhất là Minh Kiến Quân, bụng đói mà đi xe xa như vậy lên trấn, sao mà chịu được, bây giờ trong tay bà nội cũng có chút tiền, nên ăn uống cũng không keo kiệt, thường xuyên hấp một nồi bánh bao hoặc màn thầu, cũng chỉ vì để cho hai người trẻ tuổi ăn dọc đường, chỉ có ăn no, mới có sức mà làm việc.
Hai anh em leo lên xe ba gác xuất phát, ngồi phía sau Minh Nguyệt nhìn Tam ca ra sức đạp xe, trong lòng rất đau lòng, vốn trước kia đều mượn xe ba bánh của bá phụ để đi, nhưng mà trải qua chuyện tối hôm qua, hình như, giữa bọn họ với bá phụ đã có một cái ngăn cách vô hình, lại đi mượn xe thì sợ là không được ổn cho lắm, nếu để Lý Thúy biết, không chừng còn ầm ĩ lên một trận, vẫn là phải tự mua một chiếc xe đạp thì hơn, trong những cái phiếu mà Phó Trạch Xuyên cho nàng, ngược lại có một cái phiếu xe đạp, nhưng mà có tiền có phiếu, mà muốn mua được xe ở trên trấn cũng không dễ, vẫn là phải tìm Lâm Cường hỗ trợ.
Đến trấn, trước hết mang số lượng mà mấy nhà hàng muốn đến giao cho họ, nặng như vậy mà nhẹ đi được một ít, cùng đi đến cung tiêu xã, Lâm Cường đang xem người dỡ hàng, Lưu Tiểu Tuyết cũng ở đó, có điều lần này cô ta không còn lẽo đẽo theo sau Lâm Cường, mà đang cẩn thận đếm số, đúng là một bộ dáng làm việc chăm chỉ.
"Hai người đến rồi à."
Lâm Cường nhìn thấy hai anh em họ, đi tới chào hỏi, tiếp nhận đồ món kho mà Minh Kiến Quân chuyển xuống, cùng nhau mang vào trong.
"Gần đây có người bắt đầu học làm món kho, mấy người phụ trách của các quán ăn ai cũng rất tích cực, muốn làm ra được cái hương vị đó, sau này sẽ không cần mua ở ngoài nữa, nhưng mà, không ai có thể làm được hương vị tốt như của cậu, nên chỉ có thể tiếp tục mua thôi.”
Nhắc đến chuyện này, Lâm Cường lúc đầu có chút lo lắng dù sao đồ ăn mà nếu để người ta bắt chước được thì ai cũng có thể làm, hắn lo nếu có nhiều người làm quá, thì không làm ăn được nữa, còn phải nghĩ sáng tạo món mới khác nữa, thật là phiền.
"Đồ tôi làm ra vẫn có bí quyết riêng, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo sẽ có người làm giống y chang đâu."
Minh Nguyệt cười, công thức độc đáo của nàng, là từ đời sau trải qua rất nhiều đầu bếp phối hợp mới có được, nên tự tin này nàng vẫn phải có, nếu không nàng đã không đem nó ra bán.
Đưa hàng xong, Minh Kiến Quân đi trại heo lấy hàng, Minh Nguyệt lại quay qua, tối nay ngồi xe bò trong thôn trở về cũng được, bảo Tam ca về trước, còn có thể ngủ một chút.
Chờ Minh Kiến Quân đi rồi, Minh Nguyệt mới hỏi Lâm Cường chuyện xưởng đóng hộp và xe đạp, hết cách rồi, Lâm Cường là mối quan hệ lớn nhất của nàng hiện tại, chỉ có thể cái gì cũng nhờ anh ta giúp.
“Xe đạp cậu muốn mua mới thì phải chờ mấy ngày, cần để người từ thị xã đưa đến, nếu là xe cũ, tôi có thể giúp cậu hỏi, tìm một chiếc cho cậu ở trấn này, còn về xưởng đóng hộp, ở trong thành phố có, tôi có người quen ở trong đó, nếu cậu có chuyện gì thì tôi có thể giúp cậu gọi điện thoại liên lạc trước.”
Lâm Cường những chuyện mà Minh Nguyệt đưa ra, đều cố hết sức để giải quyết, thứ nhất là vì nể mặt Phó Trạch Xuyên, thứ hai là hắn nhận thấy Minh Nguyệt đầu óc rất lanh lợi, có thể đưa ra nhiều ý tưởng mới lạ, là một đồng đội hợp tác rất tốt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận