Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 41: Đồng dưỡng phu (length: 7550)

Phó Trạch Xuyên cũng đột nhiên nghĩ đến hôm nay là một ngày đặc biệt, tuy rằng hôm nay bọn họ không đi đăng ký kết hôn, nhưng tối nay đã tổ chức tiệc cưới, chỉ cần làm tiệc cưới thì xem như vợ chồng, hôm nay là ngày vui của bọn họ.
Vốn dĩ không có chuẩn bị hay sắp xếp gì đặc biệt, nhưng vừa hay lớp trưởng Lâm lại là chủ nhiệm ở đây, tìm hắn nói chuyện có thể mượn tạm chút đồ, tấm vải đỏ này là bên cung tiêu xã không mang ra bán, đều cất lại, bình thường có tiền có phiếu cũng khó mà mua được, hôm nay có được một tấm thế này đã là may mắn lắm rồi.
Nhìn đồ trong tay, Minh Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng, thật tình mà nói, chuyện kết hôn nàng vẫn không có cảm giác gì. Ở đời sau, ấn tượng của nàng là phải đăng ký mới được coi là vợ chồng, nhưng hiện tại bọn họ không thể đi đăng ký được, phải đợi ý kiến phản hồi của quân đội về báo cáo kết hôn, tuy nhiên, ngược lại bọn họ động phòng rồi tối mới làm tiệc cưới, có vẻ như, trình tự kết hôn của họ hoàn toàn không giống với người khác.
"Cám ơn."
Không thật sự cảm nhận được hôn nhân, giờ thấy khăn quàng đỏ cùng vải đỏ lại giống như thật hơn một chút, nàng thật sự muốn gả cho hắn.
"Đúng vậy, mau quấn vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nếu không phải thời gian quá gấp rút, Phó Trạch Xuyên còn muốn may cho Minh Nguyệt một bộ quần áo mới, thường thì người ta kết hôn đều mặc đồ mới, nhưng từ khi quyết định kết hôn đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá gấp gáp, bây giờ muốn chuẩn bị gì cũng hữu tâm vô lực.
Nhìn Minh Nguyệt quấn ngay chiếc khăn quàng cổ đỏ vừa mua lên, trong lòng hắn cũng bớt chút áy náy, ít nhất còn có chiếc khăn quàng đỏ, đây là món quà đầu tiên hắn mua cho vợ mình, xem dáng vẻ của nàng, hình như rất hài lòng, sau này hắn phải mua nhiều đồ cho vợ mới được, nhìn nụ cười của nàng khi nhận quà mà không chớp mắt.
"Sao còn đứng ngoài chịu lạnh vậy, đi thôi, chúng ta đi nhà ăn quốc doanh."
Lâm Cường từ trong đi ra, vừa hay thấy Phó Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vợ mình, cảm giác như trong mắt hắn không còn ai khác, thằng nhóc này cũng có mặt này sao, đúng là lần đầu hắn gặp.
"Cái này cho hai người, quà tân hôn."
Phó Trạch Xuyên nhận lấy túi lưới Lâm Cường đưa tới, trao cho Minh Nguyệt, nói lời cảm ơn với Lâm Cường, rồi ba người cùng nhau đi nhà ăn quốc doanh.
Trong cung tiêu xã, Lưu Tiểu Tuyết nhìn theo bóng lưng mấy người, móng tay đã bấm vào thịt mà không hay, tấm vải đỏ đó, là nàng định giữ lại để may áo cưới vào đầu năm nay, muốn có được một tấm vải đỏ đâu có dễ dàng, không ngờ anh rể không nói hai lời liền bán vải đi, chẳng lẽ anh rể không biết, nàng vẫn luôn âm thầm chuẩn bị của hồi môn, là muốn gả cho hắn sao? Nàng thể hiện rõ ràng như vậy, từ nhỏ đến lớn, người nàng thích vẫn luôn là hắn, nhiều năm như vậy, sao hắn cứ mãi không nhìn nàng chứ?
Ba người tới nhà ăn quốc doanh, còn chưa tới mười hai giờ nên chưa có ai, họ tìm chỗ khuất ngồi xuống, Phó Trạch Xuyên cùng Lâm Cường tranh nhau đi gọi món, dù sao bây giờ là giao trước rồi mới ăn, nên người đi gọi món, đồng nghĩa với việc phải trả tiền, hai người đều tranh nhau đưa tiền phiếu, cuối cùng vẫn là Lâm Cường chiếm ưu thế.
"Dù sao ta cũng là anh cả, gặp mặt, mời hai người ăn bữa cơm cũng phải lẽ, với cả... cái cô Lưu Tiểu Tuyết kia, chắc khiến hai người khó xử không ít nhỉ, cô ta là em gái vợ ta, từ sau khi vợ ta m·ấ·t, nhà nhạc phụ chỉ còn có mỗi cô ấy, khó tránh khỏi hơi nuông chiều một chút, ta làm anh rể, thay cô ấy xin lỗi hai người."
Vừa ngồi xuống, Lâm Cường đã nói về mối quan hệ với Lưu Tiểu Tuyết, từ khi xuất ngũ trở về đây mấy năm, kiểu phải giúp Lưu Tiểu Tuyết giải thích này hắn cảm thấy mình cũng đã quen rồi, thật sự rất mệt mỏi.
Mấy năm trước, có thể nói là do còn nhỏ, nhưng năm nay cô ta đã mười tám tuổi, ở nông thôn tuổi này nhiều người đã sinh con rồi, vậy mà Lưu Tiểu Tuyết vẫn còn cứ gây rối khắp nơi.
"Chúng tôi không sao, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi, không để bụng đâu."
Phó Trạch Xuyên nhìn bộ dáng hiện giờ của Lâm Cường, so với đội trưởng nghiêm khắc trong quân đội trước đây, thì đúng là đã sa sút đi không ít. Hắn cũng có nghe qua chút chuyện về Lâm Cường.
Nói là đồng dưỡng phu, cái từ này nghe sao hoang đường quá, mà lại thật sự xảy ra với Lâm Cường.
Khi trước, lúc Lâm Cường còn rất nhỏ, nhà bị hạn hán, mùa màng thất bát, toàn thôn phải ra ngoài kiếm sống, họ cùng nhau đi ra khỏi thôn hoang vu, có người chết đói, có người không chịu được, Lâm Cường theo cha mẹ đến thôn Lưu gia, nơi đây tuy cũng là nông thôn nhưng điều kiện tốt hơn thôn của họ nhiều, cha mẹ gửi Lâm Cường cho một gia đình rồi rời đi.
Không phải cha mẹ Lâm Cường không muốn ở lại, mà vì nếu ở lại sẽ có thêm hai miệng ăn, muốn cả nhà ba người đều sống sót thì quá khó, chi bằng nhường cơ hội sống cho một người thì có phần lớn hơn.
Gia đình kia chính là nhà của Lưu Tiểu Tuyết, Lưu phụ Lưu mẫu chỉ có hai cô con gái, tuy bị người trong thôn khinh thường nói không có con trai để chống gậy, nhưng Lưu phụ Lưu mẫu vẫn luôn đối xử rất tốt với hai con gái, cũng không hề hà khắc vì là con gái.
Khi Lâm Cường đến nhà Lưu gia mới hơn ba tuổi, Lưu phụ Lưu mẫu thấy đứa nhỏ đáng thương quá bèn giữ lại, sau này người trong thôn thấy Lâm Cường thì sẽ trêu chọc là đồng dưỡng phu nhà họ Lưu, dù sao nhà Lưu gia cũng không có con trai mà.
Lớn lên, Lâm Cường và con gái lớn của nhà họ Lưu là Lưu Tiểu Anh cũng thật sự nảy sinh tình cảm, Lưu Tiểu Anh lớn hơn Lâm Cường ba tuổi, Lâm Cường cũng không thấy có gì không ổn, rất nhanh chóng đã định chuyện hôn nhân, sau khi cưới, anh muốn cho Lưu Tiểu Anh có cuộc sống tốt, không muốn vợ mình cả đời vùi đầu ở nông thôn mà không có tương lai, vừa hay có cơ hội nhập ngũ, anh liền đăng ký.
Lưu Tiểu Anh rất ủng hộ quyết định của Lâm Cường, khi nhận được thông báo trúng tuyển nhập ngũ, Lưu Tiểu Anh vừa phát hiện có thai, vì muốn anh yên tâm đi lính, Lưu Tiểu Anh đã không nói cho anh biết, mãi đến sau này khó sinh, Lưu Tiểu Anh qua đời mà Lâm Cường vẫn không kịp gặp mặt vợ mình lần cuối.
Sau đó, Lâm Cường ở quân đội ba năm, do bị thương chân nên không thể không xuất ngũ, anh chỉ có thể quay về nhà họ Lưu, nơi không còn vợ anh nữa, Lưu phụ Lưu mẫu vẫn muốn Lâm Cường cưới Lưu Tiểu Tuyết, dù sao cũng là chị em, mà bao nhiêu năm qua, họ cũng nhìn ra, Lâm Cường là người không tệ, xuất ngũ về cũng có công việc tốt, con gái nếu gả cho anh cũng là chuyện tốt.
Nhưng, trong lòng Lâm Cường, không ai có thể sánh được với vị trí của Lưu Tiểu Anh, dù là em gái ruột của cô ấy cũng không được, anh có thể sắp xếp công việc cho Lưu Tiểu Tuyết, theo sau giúp cô ta giải quyết một số việc, nhưng để cưới cô ta thì anh không làm được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận