Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 58: Món kho (length: 7541)

Nhìn Tam ca tiến vào, Minh Nguyệt liền biết nồi món kho này của mình đã thành công, tuy rằng còn chưa nếm thử hương vị, nhưng chỉ dựa vào mùi hương đã có thể hấp dẫn người đến đây.
"Tam ca mau nếm thử, đây là lòng heo."
Minh Nguyệt vừa nói vừa gắp một miếng lòng heo trực tiếp bỏ vào miệng Minh Kiến Quân, chỉ cần mở miệng là có thể ăn được, vốn dĩ nghe đến lòng heo còn muốn do dự một chút, nhưng cái mùi kia đã ở ngay bên miệng, ai mà nhịn được, ăn vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, đúng là càng ăn càng thích cái mùi này, hoàn toàn không có cái mùi khó ngửi như trong tưởng tượng về lòng heo, chỉ có hương thơm, khiến người ta ăn một miếng là lại muốn ăn tiếp.
"Lại thêm một miếng."
Minh Kiến Quân cũng chẳng quan tâm nóng, trực tiếp dùng tay cầm một miếng, nhét vào miệng, vừa xuýt xoa vừa nói: "Ngon, ngon quá."
Vẻ mặt gia nãi đầy kinh ngạc, nhất là nãi nãi, mấy thứ này nàng đã rửa rất sạch, làm sao có thể sau khi qua tay cháu gái chế biến lại có hương vị ngon như vậy được chứ, nàng cũng nếm thử một ngụm, ánh mắt sáng rỡ, cảm giác cả đời này chưa từng được ăn món gì ngon như thế, thật đặc biệt thần kỳ, cháu gái làm thế nào mà có thể biến thứ đồ hôi thối thành món mỹ vị như vậy.
Gia gia nhìn vẻ mặt hưởng thụ của nãi nãi, nhanh chóng cũng nếm thử một miếng, không nhịn được ăn thêm một miếng, tuy không khen ngon, nhưng việc ông không thể dừng tay đã nói lên sự hài lòng với món ăn này, ngay cả Phó Trạch Xuyên cũng im lặng cắm cúi ăn liên tục, hoàn toàn không có ý định nói chuyện.
Thấy bọn họ ăn ngon như vậy, Minh Nguyệt chỉ cảm thấy may mà mình đã làm nhiều, chắc là đủ cho bọn họ ăn no.
"Mọi người thấy, nếu như ta đem món kho này ra trấn bán, có kiếm được tiền không?"
Lời Minh Nguyệt vừa nói ra, mấy người vốn đang ăn uống vui vẻ bỗng đều ngừng lại, phảng phất câu nói này đã khiến tất cả bọn họ dừng lại, khiến họ có cảm giác như mình nghe nhầm, nhất là Phó Trạch Xuyên, mắt hắn như muốn trợn ngược lên, vợ mình có phải ở nông thôn lâu quá nên không biết cái gì là đầu cơ trục lợi hay không, có phải là chưa hề nghĩ tới chuyện nhà mình có người là quân nhân, hoàn toàn không được phép làm những chuyện phạm pháp này.
"Trước nghe ta nói đã, việc bày sạp hàng dạo gần đây không còn bị quản nghiêm như mấy năm trước, mọi người không thấy sao, ở trấn đã có một số người mang đồ nhà mình ra bán ở ven đường rồi, việc này không tính là đầu cơ trục lợi, hơn nữa, ta nghĩ muốn an toàn hơn một chút, có thể tìm nhà ăn quốc doanh hoặc là nhà ăn của xưởng để hợp tác, mình làm rồi cung cấp cho họ, như vậy vừa có thể kiếm được tiền, họ lại tiết kiệm công, đôi bên cùng có lợi, thấy thế nào?"
Nghe Minh Nguyệt nói, người đầu tiên kích động là Minh Kiến Quân, hắn nhét vào miệng một miếng món kho, ra sức nhai vài cái, cảm thấy hương vị quả thực không tệ, rồi lại suy nghĩ đến những lời muội muội vừa nói, cảm thấy việc này không nhất định là không thể, quan trọng là món này làm rất ngon, cả bọn ai cũng thích ăn, mang ra ngoài bán, biết đâu thật sự kiếm được tiền.
"Có thể thử xem."
Minh Kiến Quân còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Phó Trạch Xuyên đưa ra ý kiến ủng hộ trước, mấy người đều nhìn về phía hắn, cả Minh Nguyệt cũng vậy, dù sao thì thân phận của anh cũng là một rào cản, thời buổi này làm buôn bán là một việc đáng xấu hổ, phải có công ăn việc làm, nhận lương, ôm bát sắt mới là mục tiêu của mọi người, nhất là việc bày quán, càng bị người ta khinh thường, vậy mà Phó Trạch Xuyên là một người có gia cảnh tốt, công việc tốt, lại nói muốn thử xem, thật khiến người ta kinh ngạc.
"Ta có thể nhờ Lâm Cường hỏi thăm chút, bảo cậu ấy giúp tìm mối quan hệ."
Phó Trạch Xuyên nói tiếp, nếu Minh Nguyệt muốn đi bày quán, có lẽ anh sẽ không đồng ý, không phải vì cảm thấy mất mặt, mà là thật lo bị người ta nắm thóp, tuy việc đầu cơ trục lợi không bị bắt nghiêm như mấy năm trước, nhưng nếu bị ai có ý đồ hãm hại, cố ý tìm chuyện, vẫn có thể gặp rắc rối, nhưng nếu tìm đơn vị để hợp tác, thì lại an toàn, không cần phải lo lắng quá nhiều.
Điều quan trọng nhất là, Phó Trạch Xuyên cảm thấy hình như anh hiểu được mong muốn ban đầu của Minh Nguyệt, cho người ta cá, không bằng dạy người ta cách câu cá, Minh Nguyệt nhất định muốn lo liệu cuộc sống sau này của hai ông bà khi rời khỏi thôn, còn cả gia đình Minh đại bá nữa, nếu có thể thúc đẩy mối làm ăn này, sẽ giải quyết được một vài vấn đề.
"Như vậy thì càng tốt, vậy ngày mai chúng ta đi trấn, Tam ca cũng đi cùng luôn nhé, nếu như thành, về sau, gia nãi phụ trách nấu, anh phụ trách đưa, rồi chia tiền cho gia nãi là được."
Minh Nguyệt vốn còn đang suy nghĩ, nếu có người quen, có lẽ sẽ bớt việc đi nhiều, không ngờ buồn ngủ tới là có người đưa gối, có Lâm Cường là chủ nhiệm cung tiêu xã quen biết, muốn liên hệ với những người khác cũng sẽ không khó, trước cứ cung cấp một ít trước, đợi về sau có thể nghĩ cách làm lớn làm mạnh sau, chuyện này không thể vội, phải từng bước một, nhưng nàng tin món kho này hoàn toàn có thể giúp gia nãi sống sung sướng những năm tháng cuối đời.
"Em đi, nhất định em đi."
Minh Kiến Quân bây giờ thật sự chưa nghĩ tới việc chia tiền gì cả, hắn thấy chi phí làm lòng heo cũng không cao, chắc kiếm không được bao nhiêu tiền, chẳng lẽ lại tranh với gia nãi mấy đồng, đưa hết cho các cụ thì hơn; hắn chỉ cần được ăn là vui rồi.
"Cô út..."
Lúc mọi người đang nói chuyện, ở cửa phòng bếp xuất hiện hai cô bé gầy gò, là Đại Mỹ và Nhị Mỹ nhà Minh Kiến Nghiệp, sau lưng Đại Mỹ còn đeo theo một đứa bé, đó là Tam Mỹ, đây chẳng phải trẻ con trông trẻ con sao, Đại Mỹ mới chỉ tám tuổi mà đã phải giống như một người lớn, gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái. Bây giờ hai chị em đến đây, tất cả đều là vì mùi hương này thật sự quá hấp dẫn, cả hai đều dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm cái nồi còn bốc hơi nghi ngút.
"Mau vào đây, ngồi xuống cùng nhau ăn nào."
Minh Nguyệt vẫy hai đứa nhỏ vào, gắp một chút món kho từ trong nồi, còn lấy bánh bao thừa của bữa tối, để hai chị em chia nhau ăn.
"Cô út, chúng ta có... Có thể mang về ăn được không?"
"Mẹ nói, mẹ đang mang em, cần phải bồi dưỡng, nên có gì ngon đều phải mang về cho mẹ ăn trước."
Đại Mỹ Nhị Mỹ nhìn món kho, vừa nuốt nước miếng vừa nghĩ tới lời mẹ dặn dò, bọn nhỏ bây giờ tuổi còn nhỏ, với nhiều việc còn chưa có ý kiến của mình, chỉ biết rằng lời mẹ dặn là tuyệt đối không thể không làm, nếu không khi về không chỉ sẽ bị mắng mà còn có thể bị đánh, dù rất muốn ăn, nhưng các em vẫn phải nhịn, mang về nhà, đưa cho mẹ ăn trước rồi sau đó mẹ sẽ chia cho hai chị em ăn thử.
Nghe hai đứa nhỏ nói, gia nãi cũng chỉ biết thở dài, con dâu cả của các ông bà thì vốn thế, chỉ là không đủ tháo vát, không quản được nhiều chuyện như vậy, tuy nhiên từ tận đáy lòng, hai người rất thương hai đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận