Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 33: Hai cái tẩu tử (length: 7678)
"Haizz."
Minh lão thái thở dài một tiếng, tình hình của đứa con trai cả trong nhà thế nào, bà không phải không rõ, chỉ là cảm thấy Minh Nguyệt bị ấm ức, vốn dĩ, chuyện em họ đi lấy chồng, anh họ cho chút quà hồi môn cũng là chuyện rất bình thường, sao lại thành ra, làm như ăn trộm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ thực, mặc kệ là Lý Thúy hay là Vương Quế Hoa, lúc mới gả đến cũng không có ác cảm với Minh Nguyệt, chỉ là có chút ghen tị, trong thôn thường là trọng nam khinh nữ, ở Minh gia lại hoàn toàn ngược lại, mặc kệ là ông bà, hay là bác cả và mợ cả, đều đối xử rất tốt với Minh Nguyệt, ba người anh trai lại càng xem nàng như tròng mắt, lâu dần, mới khiến hai cô con dâu có ý kiến.
Đặc biệt là, Minh Nguyệt lớn lên xinh đẹp, cả trong thôn có không ít người muốn đến nhà làm mối, còn chưa xem mặt, các anh trai đã sốt ruột lên trước, nói Minh Nguyệt này tốt chỗ này, chỗ kia tốt, không thể gả cho những người này làm hỏng.
Lời này vào tai các cô vợ, sao có thể thoải mái, đều ở trong thôn ai mà không như ai, sao các nàng lại có thể gả ở nông thôn, còn Minh Nguyệt thì không được, trong lòng đã lệch lạc không còn giới hạn.
Năm Minh Nguyệt mười sáu tuổi, trong thôn lại có người đến cửa nhắc chuyện cưới xin, điều kiện bên đối phương thật sự không được tốt lắm, Minh Kiến Nghiệp trực tiếp đuổi người làm mối ra ngoài. Đàn ông trong thôn không vừa mắt, Lý Thúy liền đề nghị, hay là để nhà mẹ đẻ cô tìm cho một người, nhà cô có một người em trai cũng không tệ, tuổi lớn hơn Minh Nguyệt hai tuổi, tuy ở nông thôn nhưng là người ghi điểm trong thôn, dù sao cũng là công việc, người cũng không xấu, dù thế nào cũng gặp mặt thử xem, có được không để chính Minh Nguyệt quyết định.
Con gái trong thôn đều kết hôn sớm, dù không kết hôn cũng định chuyện cưới xin trước, cho khỏi bị người khác nhòm ngó, ông bà vừa nghe, cũng cảm thấy lời Lý Thúy có lý, liền bảo cô mang em trai đến gặp mặt.
Kết quả, đến ngày xem mắt, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp, Lý Thúy còn tưởng chuyện này sắp thành, đã chuẩn bị muốn giữ người lại ăn cơm trưa. Ánh mắt em trai Lý Thúy nhìn chằm chằm Minh Nguyệt khiến Minh Kiến Quân cảm thấy khó chịu, như là lập tức muốn chảy nước miếng, thật sự không nhịn được, trực tiếp đuổi người ra ngoài, vì chuyện này, Lý Thúy tức giận đến phát cáu một hồi, nói cô một lòng tốt, kết quả em trai mình lại đến, còn bị đuổi đi, quả thực là bắt nạt người.
Đối với chuyện này, tuy Minh Kiến Nghiệp rất tán thành hành động của Minh Kiến Quân, nhưng dù sao cũng là em trai vợ mình, chỉ có thể an ủi vài câu.
Không ngờ hai ngày sau, Minh Nguyệt lúc lên núi sau kiếm củi thì gặp kẻ xấu, may là cùng Minh Kiến Quốc đi cùng, nghe được tiếng Minh Nguyệt kêu cứu, lập tức liền xông tới, bắt được cái kẻ muốn động tay động chân với Minh Nguyệt.
Chính là em trai của Lý Thúy, lần này, ba anh em cùng nhau đánh cho một trận, còn báo việc này đến thôn bọn họ, trực tiếp khiến người mất việc làm ghi điểm, còn phải nằm trên giường nửa tháng.
Vì chuyện của em trai, Lý Thúy bị nhà mẹ đẻ mắng cho một trận, mắng cô lo chuyện bao đồng, khiến em trai gặp tai họa lớn như vậy, bị thương, lại còn mất việc, trong thôn còn bị người mắng là lưu manh, lại nghĩ đến chuyện nói mối tốt đều rất khó khăn.
Lý Thúy cũng khổ không nói nên lời, cô vốn chỉ thấy Minh Nguyệt được nhà coi trọng, nên mới nghĩ nhanh chóng gả người đi, thấy cô ta có một khuôn mặt không tồi, lúc này mới nghĩ giới thiệu cho em trai, không ngờ, chuyện hôn sự không thành, em trai lại còn hồ đồ như thế, trực tiếp muốn làm cho xong chuyện, để Minh Nguyệt không gả cũng không được, sự tình bại lộ, em trai bị người bắt lại, kết quả còn ầm ĩ ra không dễ nhìn.
Lý Thúy ở nhà mẹ đẻ đã phải chịu ấm ức, trở về nhà chồng, Minh Kiến Nghiệp cũng không cho cô sắc mặt tốt, nói là nhà mẹ đẻ cô dạy con như vậy, quả thực là cái tai họa, sau này cũng không cho hắn đến nhà, càng không cho Lý Thúy nhúng tay vào chuyện hôn sự của Minh Nguyệt.
Sau chuyện này, một thời gian dài, Lý Thúy nhìn thấy Minh Nguyệt đều hận đến nghiến răng, hiện tại, đối với Minh Nguyệt cũng không nói được lời tốt đẹp nào, nghe nói bố mẹ Minh Nguyệt muốn đưa cô về thành phố thì mặt nhanh chóng tươi như hoa, cảm thấy cuối cùng cũng thoát được một gánh nặng.
Không ngờ đi không được mấy ngày lại trở về, vốn nghe nói là về để kết hôn, Lý Thúy vẫn rất vui vẻ, không nghĩ rằng, Minh Kiến Nghiệp lại muốn đưa 20 đồng tiền cho Minh Nguyệt làm của hồi môn, đây chính là 20 đồng đấy, bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, tổng cộng cũng chỉ có được 30 đồng, đưa một cái là hết hơn một nửa, Lý Thúy không nháo mới là lạ.
Còn về Vương Quế Hoa, cô lại rút kinh nghiệm từ bài học của Lý Thúy, không giới thiệu đối tượng cho Minh Nguyệt, bất quá, Vương Quế Hoa hay sai bảo Minh Nguyệt, ở nhà mẹ đẻ, Vương Quế Hoa chính là chị cả, hai người em gái ở dưới đều phải nghe lời cô sai bảo, muốn làm gì, làm như thế nào, tất cả đều phải theo Vương Quế Hoa.
Sau khi gả đến, thấy Minh Nguyệt là người nghe lời nên nghĩ cũng như ở nhà mẹ đẻ, để Minh Nguyệt giúp làm việc, như vậy cô có thể thoải mái hơn, dù sao cô biết, bố mẹ chồng thường cho Minh Nguyệt đồ, khi thì là tiền, khi thì là lương thực, cầm của người thì ngắn tay, bảo Minh Nguyệt làm chút việc không có vấn đề gì.
Minh Nguyệt cũng không nói gì, đối với sai bảo của Vương Quế Hoa, cô cũng cố gắng làm hết, giặt quần áo, nấu cơm, giúp trông con, làm quần áo, cô cho rằng, người một nhà, giúp đỡ nhau một chút cũng được, cho đến khi Minh Kiến Quốc phát hiện việc này.
Đó là một buổi sáng mùa đông, ba anh em lên núi, xem có đánh được thứ gì về không, kết quả, Minh Kiến Quốc đi đến nửa đường thì bị ngã, quần áo ướt hết cả, muốn về nhà thay, vừa vào đến sân đã thấy Minh Nguyệt đang giặt quần áo ở sân, nước là nước lạnh, hai tay Minh Nguyệt đông đỏ hết cả lên, lúc này mới phát hiện, trên tay Minh Nguyệt xuất hiện vài chỗ nứt da.
Thấy Minh Kiến Quốc trở về, Vương Quế Hoa có chút chột dạ, muốn nói mình chỉ là muốn để Minh Nguyệt giúp đỡ một chút thôi, cũng không phải cố ý làm khó người ta, nhưng mà, thấy tay em gái sưng đỏ hết lên, Minh Kiến Quốc còn có gì không hiểu, trực tiếp tát cho một cái, giận đến mức Vương Quế Hoa về nhà mẹ đẻ, sau này lại có thai, Minh bá cùng Minh bá mẫu tự mình đi đón về.
Những chuyện cũ đó, khiến cho hai cô chị dâu đều không có ấn tượng tốt với Minh Nguyệt, Vương Quế Hoa càng là để sự không thích Minh Nguyệt ra mặt, chỉ cần có Minh Nguyệt ở chỗ nào, Vương Quế Hoa liền trực tiếp tránh ra, dù Minh Nguyệt chào hỏi cũng coi như không thấy.
Hiện tại, Minh bá mẫu lại đến đây, nói ra những lời này, lại còn đưa mười lăm đồng tiền, đã là chuyện khó, cuối cùng vẫn phải dựa vào con trai và con dâu, Minh bá mẫu cũng bất đắc dĩ.
"Bá mẫu, tiền này, dì cầm lại đi ạ, không cần đưa cho cháu."
Minh Nguyệt nhét tiền trở về, những chuyện đã qua đều là do nguyên chủ trải qua, cô không trải qua, đối với hai cô chị dâu kia cũng không có cảm giác gì quá lớn, bất quá, số tiền này, nhất định là do bác cả và mợ cả nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, cô cũng không thể nhận.
Minh lão thái thở dài một tiếng, tình hình của đứa con trai cả trong nhà thế nào, bà không phải không rõ, chỉ là cảm thấy Minh Nguyệt bị ấm ức, vốn dĩ, chuyện em họ đi lấy chồng, anh họ cho chút quà hồi môn cũng là chuyện rất bình thường, sao lại thành ra, làm như ăn trộm khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ thực, mặc kệ là Lý Thúy hay là Vương Quế Hoa, lúc mới gả đến cũng không có ác cảm với Minh Nguyệt, chỉ là có chút ghen tị, trong thôn thường là trọng nam khinh nữ, ở Minh gia lại hoàn toàn ngược lại, mặc kệ là ông bà, hay là bác cả và mợ cả, đều đối xử rất tốt với Minh Nguyệt, ba người anh trai lại càng xem nàng như tròng mắt, lâu dần, mới khiến hai cô con dâu có ý kiến.
Đặc biệt là, Minh Nguyệt lớn lên xinh đẹp, cả trong thôn có không ít người muốn đến nhà làm mối, còn chưa xem mặt, các anh trai đã sốt ruột lên trước, nói Minh Nguyệt này tốt chỗ này, chỗ kia tốt, không thể gả cho những người này làm hỏng.
Lời này vào tai các cô vợ, sao có thể thoải mái, đều ở trong thôn ai mà không như ai, sao các nàng lại có thể gả ở nông thôn, còn Minh Nguyệt thì không được, trong lòng đã lệch lạc không còn giới hạn.
Năm Minh Nguyệt mười sáu tuổi, trong thôn lại có người đến cửa nhắc chuyện cưới xin, điều kiện bên đối phương thật sự không được tốt lắm, Minh Kiến Nghiệp trực tiếp đuổi người làm mối ra ngoài. Đàn ông trong thôn không vừa mắt, Lý Thúy liền đề nghị, hay là để nhà mẹ đẻ cô tìm cho một người, nhà cô có một người em trai cũng không tệ, tuổi lớn hơn Minh Nguyệt hai tuổi, tuy ở nông thôn nhưng là người ghi điểm trong thôn, dù sao cũng là công việc, người cũng không xấu, dù thế nào cũng gặp mặt thử xem, có được không để chính Minh Nguyệt quyết định.
Con gái trong thôn đều kết hôn sớm, dù không kết hôn cũng định chuyện cưới xin trước, cho khỏi bị người khác nhòm ngó, ông bà vừa nghe, cũng cảm thấy lời Lý Thúy có lý, liền bảo cô mang em trai đến gặp mặt.
Kết quả, đến ngày xem mắt, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp, Lý Thúy còn tưởng chuyện này sắp thành, đã chuẩn bị muốn giữ người lại ăn cơm trưa. Ánh mắt em trai Lý Thúy nhìn chằm chằm Minh Nguyệt khiến Minh Kiến Quân cảm thấy khó chịu, như là lập tức muốn chảy nước miếng, thật sự không nhịn được, trực tiếp đuổi người ra ngoài, vì chuyện này, Lý Thúy tức giận đến phát cáu một hồi, nói cô một lòng tốt, kết quả em trai mình lại đến, còn bị đuổi đi, quả thực là bắt nạt người.
Đối với chuyện này, tuy Minh Kiến Nghiệp rất tán thành hành động của Minh Kiến Quân, nhưng dù sao cũng là em trai vợ mình, chỉ có thể an ủi vài câu.
Không ngờ hai ngày sau, Minh Nguyệt lúc lên núi sau kiếm củi thì gặp kẻ xấu, may là cùng Minh Kiến Quốc đi cùng, nghe được tiếng Minh Nguyệt kêu cứu, lập tức liền xông tới, bắt được cái kẻ muốn động tay động chân với Minh Nguyệt.
Chính là em trai của Lý Thúy, lần này, ba anh em cùng nhau đánh cho một trận, còn báo việc này đến thôn bọn họ, trực tiếp khiến người mất việc làm ghi điểm, còn phải nằm trên giường nửa tháng.
Vì chuyện của em trai, Lý Thúy bị nhà mẹ đẻ mắng cho một trận, mắng cô lo chuyện bao đồng, khiến em trai gặp tai họa lớn như vậy, bị thương, lại còn mất việc, trong thôn còn bị người mắng là lưu manh, lại nghĩ đến chuyện nói mối tốt đều rất khó khăn.
Lý Thúy cũng khổ không nói nên lời, cô vốn chỉ thấy Minh Nguyệt được nhà coi trọng, nên mới nghĩ nhanh chóng gả người đi, thấy cô ta có một khuôn mặt không tồi, lúc này mới nghĩ giới thiệu cho em trai, không ngờ, chuyện hôn sự không thành, em trai lại còn hồ đồ như thế, trực tiếp muốn làm cho xong chuyện, để Minh Nguyệt không gả cũng không được, sự tình bại lộ, em trai bị người bắt lại, kết quả còn ầm ĩ ra không dễ nhìn.
Lý Thúy ở nhà mẹ đẻ đã phải chịu ấm ức, trở về nhà chồng, Minh Kiến Nghiệp cũng không cho cô sắc mặt tốt, nói là nhà mẹ đẻ cô dạy con như vậy, quả thực là cái tai họa, sau này cũng không cho hắn đến nhà, càng không cho Lý Thúy nhúng tay vào chuyện hôn sự của Minh Nguyệt.
Sau chuyện này, một thời gian dài, Lý Thúy nhìn thấy Minh Nguyệt đều hận đến nghiến răng, hiện tại, đối với Minh Nguyệt cũng không nói được lời tốt đẹp nào, nghe nói bố mẹ Minh Nguyệt muốn đưa cô về thành phố thì mặt nhanh chóng tươi như hoa, cảm thấy cuối cùng cũng thoát được một gánh nặng.
Không ngờ đi không được mấy ngày lại trở về, vốn nghe nói là về để kết hôn, Lý Thúy vẫn rất vui vẻ, không nghĩ rằng, Minh Kiến Nghiệp lại muốn đưa 20 đồng tiền cho Minh Nguyệt làm của hồi môn, đây chính là 20 đồng đấy, bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, tổng cộng cũng chỉ có được 30 đồng, đưa một cái là hết hơn một nửa, Lý Thúy không nháo mới là lạ.
Còn về Vương Quế Hoa, cô lại rút kinh nghiệm từ bài học của Lý Thúy, không giới thiệu đối tượng cho Minh Nguyệt, bất quá, Vương Quế Hoa hay sai bảo Minh Nguyệt, ở nhà mẹ đẻ, Vương Quế Hoa chính là chị cả, hai người em gái ở dưới đều phải nghe lời cô sai bảo, muốn làm gì, làm như thế nào, tất cả đều phải theo Vương Quế Hoa.
Sau khi gả đến, thấy Minh Nguyệt là người nghe lời nên nghĩ cũng như ở nhà mẹ đẻ, để Minh Nguyệt giúp làm việc, như vậy cô có thể thoải mái hơn, dù sao cô biết, bố mẹ chồng thường cho Minh Nguyệt đồ, khi thì là tiền, khi thì là lương thực, cầm của người thì ngắn tay, bảo Minh Nguyệt làm chút việc không có vấn đề gì.
Minh Nguyệt cũng không nói gì, đối với sai bảo của Vương Quế Hoa, cô cũng cố gắng làm hết, giặt quần áo, nấu cơm, giúp trông con, làm quần áo, cô cho rằng, người một nhà, giúp đỡ nhau một chút cũng được, cho đến khi Minh Kiến Quốc phát hiện việc này.
Đó là một buổi sáng mùa đông, ba anh em lên núi, xem có đánh được thứ gì về không, kết quả, Minh Kiến Quốc đi đến nửa đường thì bị ngã, quần áo ướt hết cả, muốn về nhà thay, vừa vào đến sân đã thấy Minh Nguyệt đang giặt quần áo ở sân, nước là nước lạnh, hai tay Minh Nguyệt đông đỏ hết cả lên, lúc này mới phát hiện, trên tay Minh Nguyệt xuất hiện vài chỗ nứt da.
Thấy Minh Kiến Quốc trở về, Vương Quế Hoa có chút chột dạ, muốn nói mình chỉ là muốn để Minh Nguyệt giúp đỡ một chút thôi, cũng không phải cố ý làm khó người ta, nhưng mà, thấy tay em gái sưng đỏ hết lên, Minh Kiến Quốc còn có gì không hiểu, trực tiếp tát cho một cái, giận đến mức Vương Quế Hoa về nhà mẹ đẻ, sau này lại có thai, Minh bá cùng Minh bá mẫu tự mình đi đón về.
Những chuyện cũ đó, khiến cho hai cô chị dâu đều không có ấn tượng tốt với Minh Nguyệt, Vương Quế Hoa càng là để sự không thích Minh Nguyệt ra mặt, chỉ cần có Minh Nguyệt ở chỗ nào, Vương Quế Hoa liền trực tiếp tránh ra, dù Minh Nguyệt chào hỏi cũng coi như không thấy.
Hiện tại, Minh bá mẫu lại đến đây, nói ra những lời này, lại còn đưa mười lăm đồng tiền, đã là chuyện khó, cuối cùng vẫn phải dựa vào con trai và con dâu, Minh bá mẫu cũng bất đắc dĩ.
"Bá mẫu, tiền này, dì cầm lại đi ạ, không cần đưa cho cháu."
Minh Nguyệt nhét tiền trở về, những chuyện đã qua đều là do nguyên chủ trải qua, cô không trải qua, đối với hai cô chị dâu kia cũng không có cảm giác gì quá lớn, bất quá, số tiền này, nhất định là do bác cả và mợ cả nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, cô cũng không thể nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận