Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 18: Chính là cái nghịch nữ (length: 7674)

"Ngươi... đem ta cùng cóc đặt chung một chỗ? Thật sao?"
Giờ phút này, Phó Trạch Xuyên cảm thấy mình thật sự bị sỉ nhục ghê gớm, thật không ngờ, sẽ có một ngày như thế, hắn sẽ bị người ghét bỏ đến mức này, rõ ràng, chuyện kết hôn này, không phải nàng mới là người sốt ruột sao, đã ngủ cùng nhau rồi, hắn nguyện ý cưới, nàng nên nhanh chóng gả mới phải, thanh danh quan trọng như vậy, nàng thật sự nửa điểm không để ý?
"Ta chỉ là nói vậy thôi, nếu ngươi không muốn nghe, ta không nói nữa là được, nhưng mà, kết hôn là đại sự, ta muốn lo lắng nhiều một chút, cũng đâu có gì sai, ngươi cần gì phải gấp gáp như vậy, ngươi là quân nhân, quân hôn muốn qua loa, còn phải các loại xin phép, khẳng định rất phiền toái, để tránh sau này thêm phiền phức, chúng ta trước khi kết hôn liền suy nghĩ rõ ràng, hoàn toàn cần thiết."
Minh Nguyệt đương nhiên nhìn ra, Phó Trạch Xuyên thực sự rất tức giận, vì sự chần chừ của nàng, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị ai ghét bỏ đến thế.
Tuy rằng mẹ Phó mất sớm, ba Phó cũng không ở gần sinh sống, nhưng ông nội Phó ở xưởng máy móc luôn là cốt cán kỹ thuật, sau này trở thành xưởng trưởng, dù hiện tại đã nghỉ hưu, vẫn rất có uy tín trong khu nhà này, trong quá trình lớn lên của Phó Trạch Xuyên, có thể nói luôn được người nâng niu, những người xung quanh ông nội Phó, nhất định sẽ quan tâm đến hắn vài câu, sau này đi quân đội, năng lực xuất chúng, cũng chịu khó, từ tân binh đến bây giờ thành doanh trưởng, hắn luôn là người nổi bật.
Chỉ là hiện tại, ở chuyện hôn sự của mình, lại gặp phải một người liên tiếp cự tuyệt hắn.
"Minh Nguyệt, con nói vớ vẩn gì vậy, con và Trạch Xuyên đã... như thế rồi, người ta nguyện ý cưới con vào cửa, con còn suy nghĩ cái gì?"
Vừa rồi hai người ở nhà bếp nói chuyện hơi lớn tiếng, mấy người đang thương lượng hôn sự trong phòng khách đều vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, đầu tiên nghe được Minh Nguyệt so sánh Phó Trạch Xuyên với cóc, ba Minh đã muốn xông ra, định dạy dỗ đứa con gái to gan này, vẫn là ông nội Phó cười xua tay, lúc này mới khiến bọn họ tiếp tục ngồi đó, không động đậy, nhưng hiện tại lại nghe Minh Nguyệt nói muốn suy nghĩ, khiến ba Minh không thể ngồi yên.
Con nhóc này bị điên rồi sao, gả cho Phó Trạch Xuyên, nó còn muốn suy nghĩ, có tư cách gì mà suy nghĩ, điều kiện của Phó Trạch Xuyên, trong năm nay có mấy nhà sánh được? Cho dù đem điều kiện nào ra so, Minh Nguyệt cũng là đang trèo cao, sao lại không biết trời cao đất rộng thế, lại còn đang suy xét.
Huống chi, bọn họ đã ngủ chung rồi, xảy ra chuyện này, còn không mau chóng định chuyện hôn sự, lỡ ngày nào đó bụng lớn ra thì bị người ta dị nghị sao? Sao lại không có đầu óc như thế, lần đầu tiên, ông cảm thấy nghi ngờ chuyện để con bé ở nông thôn, có phải chính mình đã sai rồi không, nếu nuôi ở bên cạnh, một lựa chọn đơn giản như vậy, chắc chắn không có chuyện do dự này.
Nghe ba Minh nói vậy, Minh Nguyệt lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, trái ngược lại với Phó Trạch Xuyên, cảm thấy ba Minh cuối cùng cũng nói một câu phải lẽ, người phụ nữ này, thật là muốn tức c·h·ế·t hắn, hắn đang gấp gáp muốn kết hôn, mà nàng thì cứ từ chối, cự tuyệt, mặt mũi của hắn đã rơi xuống đất hết rồi.
"Đồ không biết tốt xấu, mối hôn sự tốt thế này, nếu không phải con tính kế... con nghĩ sẽ đến lượt con sao?"
Mẹ Minh cũng không ưa dáng vẻ này của Minh Nguyệt, vốn hôn sự này là chuẩn bị cho Minh Châu, mấy năm nay bà thấy Minh Châu mọi mặt đều hài lòng, một lòng muốn để nó gả vào nhà họ Phó, có thể được sống cuộc sống tốt, nếu không phải Minh Nguyệt không biết xấu hổ lên giường, thì cũng không đến mức đem mối hôn sự tốt đẹp này cho nó, còn khiến Minh Châu phải xuống nông thôn.
Nghe được hai chữ "tính kế", sắc mặt Phó Trạch Xuyên trở nên không vui, cha mẹ Minh vẫn lựa chọn tin tưởng Minh Châu về chuyện hôm qua, bây giờ còn muốn trước mặt hắn nói ra chuyện tính kế, thật sự quá phận, hoàn toàn không hề cân nhắc cho Minh Nguyệt, nếu cô thật mang tiếng là "tính kế leo giường" mà gả vào, cuộc sống sau này cũng không thể nào yên ổn, làm mẹ ruột mà nửa điểm không hề suy nghĩ cho con gái.
Ba Minh trừng mắt nhìn mẹ Minh, trong lòng nghĩ, hôm nay, chỉ nên để một mình ông đến đây mới đúng, để bà ấy đến đây, không những chẳng giúp gì, ngược lại còn thêm phiền phức, có những lời, nói bóng gió một câu còn được, sao có thể nói ở nhà họ Phó, như vậy người nhà họ Phó sẽ đối xử với Minh Nguyệt như thế nào, càng là đem mâu thuẫn nội bộ nhà họ Minh ra trước mặt người khác, khiến họ chê cười.
"Kết hôn quả thật là đại sự, suy nghĩ cho kỹ cũng là cần thiết, chi bằng, để thằng nhóc thối này cùng con về nông thôn một chuyến, cho nó gặp ông con một chút, cũng để con có đủ thời gian suy nghĩ thật kỹ."
Lời ông nội Phó nói với mẹ Minh, cũng có chút không tán thành, bất quá cũng không biểu hiện ra, chỉ là nói với Minh Nguyệt, ông tán thành năng lực của cháu trai mình, nhưng chuyện tình cảm, ông cũng không cho rằng cháu mình chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể cưới được vợ, con bé Minh Nguyệt tuy rằng lớn lên ở nông thôn, nhưng cách nói năng làm việc vẫn rất vừa lòng ông, muốn cưới về nhà, phải gặp người nhà, thể hiện tốt một chút, đây cũng là một quá trình cần trải qua, chi bằng cứ để bọn chúng cùng nhau về một chuyến, không chừng sau khi trở về sẽ có tin vui.
Ba Minh muốn nói là không cần thiết, những người làm cha mẹ như họ ở đây, hoàn toàn có thể làm chủ, về thôn đi cũng vô nghĩa, nhưng đây là lời ông nội Phó nói ra, ông ta thật không tiện phản bác, chỉ có thể cười gật đầu.
"Minh Nguyệt là do bà nội nuôi lớn, đi thăm cũng là nên, chi bằng sớm trở về, cũng tốt sớm trở lại, như vậy cũng sẽ không chậm trễ hôn sự, em con sắp xuống nông thôn, cũng muốn thấy con xuất giá, làm chị cũng nên thỏa mãn chút nguyện vọng của em mình chứ."
Nghe ba Minh nói vậy, Minh Nguyệt liếc xéo ông ta một cái.
"Chẳng lẽ, nếu tôi không xuất giá thì em tôi không xuống thôn sao? Nếu ghi danh, tâm trí vẫn là phải đặt vào việc thu dọn đồ đạc, xây dựng nông thôn chứ, bớt lo chuyện của người khác."
Minh Châu sở dĩ thúc giục Minh Nguyệt xuất giá, đơn giản là muốn, muốn tận mắt xem Minh Nguyệt bị bẽ mặt thôi, nhìn nhà họ Phó bị công an đến điều tra, nhìn Minh Nguyệt cùng ông nội Phó xuống nông thôn, đúng là dụng tâm lương khổ, vốn chẳng có chút tình cảm chị em, còn phải giả vờ tình thâm, thật là dối trá.
"Con nói gì vậy, em gái con nhận biết đàn ông cho con, lại còn bị bắt xuống nông thôn, cũng chỉ là muốn thấy con được hạnh phúc thôi, nó làm nhiều như vậy, con còn gì không hài lòng, một lòng tốt của nó đến chỗ con lại thành lòng lang dạ sói."
Mẹ Minh không thể chịu đựng được chuyện Minh Châu bị tủi thân, hết thảy chuyện đang diễn ra hoàn toàn không phải những gì bà muốn thấy, Minh Châu cố gắng như vậy, mà Minh Nguyệt lại ở đó hống hách, quả thật là một đứa con gái nghịch tử, là con nợ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận