Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 155: Hiện tại khóc, còn sớm một chút (length: 7704)

Nhìn Tôn Lan Hoa rời đi, Minh An cũng không ở lại lâu, thở dài một hơi, rồi ra sân.
"Một tháng ba mươi đồng, bọn họ ngược lại thật chịu chi, nhiều tiền vậy mà dám bỏ ra, hai vợ chồng đó sống còn khốn khổ."
Trương Tử Tinh đi đóng cổng, đối với hành vi của đôi vợ chồng này, cũng cảm thán không thôi, hợp sức của ba mẹ Minh Nguyệt, đây là giúp đứa con trai lớn một mình gánh vác, cũng may Minh Nguyệt đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, bằng không, sẽ rắc rối thêm.
"Đoán chừng có người nhắc nhở, hiện tại đang muốn sang làm ầm ĩ."
Minh Nguyệt chỉ tay sang nhà bên cạnh, quả nhiên giây sau liền nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ Minh.
"Phản thiên, Minh An là con cả trong nhà, con là chị dâu, giúp đỡ các em có gì sai, xuống nông thôn ngày tháng khổ cực, đâu phải mấy đứa có thể hiểu, nếu mấy đứa không cho tiền, chính là bất hiếu, đừng tưởng ta không biết, Tôn Lan Hoa, con mỗi tháng còn cho nhà mẹ đẻ tiền, sao hả; con có tiền cho nhà mẹ đẻ, không có tiền cho cha mẹ chồng à?"
"Ta đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, là vì họ mua việc cho ta, còn các người thì sao, các người làm được gì? Tâm toàn hướng đến tận đẩu tận đâu, ngày ngày chỉ nhớ thương Minh Châu và Minh Thành, bây giờ Minh Nguyệt đang đau lòng, đừng chờ đến lúc sau này, Minh An cũng lạnh lòng với các người, cứ tiếp tục thế này, đến con cả là Minh An cũng không đối tốt với người, các người…."
Bốp… Một tiếng bạt tai vang dội truyền đến, tiếp sau là tiếng khóc nức nở của Tôn Lan Hoa: "ông đánh tôi…. Minh An…. đồ khốn kiếp."
Sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa, Trương Tử Tinh nghe mà ngơ ngác: "Minh An bị điên rồi hay sao, sao lại đánh vợ?"
"Minh An là người như vậy đó, dù là khi nào, cũng đặt cha mẹ lên trên hết, hắn không cho phép ai nói cha mẹ như vậy, càng không thể dễ dàng tha thứ cho ai nói cha mẹ bất công, chuyện này, trong lòng hắn đều cho là phải, chứ không phải bất công gì, là hiếu thảo, là trách nhiệm, mặc kệ Tôn Lan Hoa có hiểu hay không, hắn cũng sẽ không thay đổi."
Minh Nguyệt đối với người anh trai cả này không có nhiều ấn tượng, chẳng qua là nhớ theo lời sách kể, hơn nữa, người anh cả này, vẫn không thể gánh vác hết việc chăm lo cho các em bây giờ, về sau còn xem tất cả con cái của Minh Thành là trách nhiệm của mình, thời gian Tôn Lan Hoa khổ cực còn ở phía sau, bây giờ khóc lóc, vẫn còn quá sớm.
"Lấy phải người chồng như vậy, đúng là nghẹn khuất."
Trương Tử Tinh không nhịn được oán trách một câu, trong lòng đem Minh Kiến Quân cùng Minh An ra so sánh, quả thực tốt hơn gấp trăm lần, cho dù có mâu thuẫn với người nhà đi chăng nữa, cũng không làm cô ấy phải chịu ấm ức, trước kia cha mẹ còn thấy Minh Kiến Quân quyết định về Trương gia sinh sống, có phải là chỉ là nhất thời xúc động, hiện tại xem ra, Minh Kiến Quân ở Trương gia sống rất tự tại, sáng sớm đi đưa hàng, về đến nhà sẽ ngủ bù một lát, buổi chiều lại ra ngoài làm việc, bất kể là chuyện trong nhà, hay chuyện bên ngoài, đều xử lý rất tốt.
Người nhà càng ngày càng vừa lòng với Minh Kiến Quân, hiện tại chỉ mong, Trương Tử Tinh lúc nào có thể mang thai một đứa con, cứ như vậy, ngày tháng mới có thể trôi qua như thể ngâm mình trong mật ngọt vậy.
"Vẫn là lấy tam ca của ta là tốt nhất, có trách nhiệm, có bản lĩnh, rất tốt, đầu óc cũng rõ ràng, quan trọng nhất là, đặt chị ở trong lòng."
Minh Nguyệt trêu chọc, các cô con dâu nhỏ trong thôn, ai mà chẳng ngưỡng mộ Trương Tử Tinh trước khi kết hôn có người lớn trong nhà sủng ái, che chở, sau khi kết hôn lại có chồng cưng chiều, không cần phải ra ngoài làm việc, mỗi ngày ở nhà nhàn rỗi, cũng chỉ ngẫu nhiên làm chút cơm, lấy chồng mà vẫn ở nhà mẹ đẻ, cuộc sống không có bất kỳ thay đổi nào.
"Thế Phó Trạch Xuyên nhà em thì không tốt sao? Anh ta khi nào thì quay lại đón em đấy, hai người xa nhau cũng hai tháng rồi, anh ta không vội vàng đón em về hưởng thụ cuộc sống ấm áp bên vợ con à?"
Nghe được Minh Nguyệt trêu chọc, Trương Tử Tinh cũng không vừa, bắt đầu đáp trả, giống như từ lúc cưới chồng, các nàng không còn ngượng ngùng nói về người đàn ông nhà mình, thích khen thì khen, nên đánh thì cũng đùa, chẳng có chút nghiêm túc nào.
"Nguyệt Nguyệt, Tử Tinh, mở cửa."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gọi cửa của Minh Kiến Quân, Trương Tử Tinh nhanh chóng ra mở cửa, Minh Kiến Quân vừa đi giao hàng về, cũng chưa về Trương gia, biết Trương Tử Tinh nhất định ở đây, liền trực tiếp qua.
"Hôm nay anh mua ít trứng gà, bánh ngọt với kẹo sữa về này, hai người ăn cùng đi, bà nữa, bà cũng ăn."
Vừa vào cửa, Minh Kiến Quân liền lấy đồ ăn vặt từ trên xe xuống, đặt lên chiếc bàn thấp trước mặt Minh Nguyệt, trước kia cảm thấy những đồ ăn vặt này rất đắt, đương nhiên không nỡ mua, hiện tại cũng không như vậy nữa, trong túi có tiền, biết em gái và vợ thích ăn, chỉ cần nhớ liền mua về một ít, mấy thứ này cũng chẳng mất bao nhiêu tiền.
"Hôm nay chị dâu…. tức là Lý Thúy, bị xử hai năm, anh cả cũng ra huyện, nghe thấy kết quả này, một mình ở góc nhà lau nước mắt, nhìn mà thấy tội."
Minh Kiến Quân rửa tay, tìm chiếc ghế đẩu ngồi xuống, nghe hắn nhắc đến chuyện này, bà cũng từ phòng bếp đi ra, trong nhà có chuyện như vậy, Minh Kiến Nghiệp đau lòng khổ sở cũng dễ hiểu, sau này anh ấy phải một mình nuôi Nhị Mỹ và Tam Mỹ, chắc chắn sẽ không sống tốt được.
"Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ, muốn anh cả theo anh cùng đi được không? Anh nghĩ đến việc đưa hàng, hai người cùng đi sẽ thoải mái hơn một chút, từ phần tiền của anh, anh sẽ trả lương cho anh cả, mỗi tháng ba mươi đồng, để anh ấy buổi sáng cùng anh đi, giữa trưa có tiền thì về, cũng không lỡ việc nhà, như vậy cũng để hai đứa nhỏ sống tốt hơn một chút."
Nghe Minh Kiến Quân nói vậy, Minh Nguyệt cong mắt, trực tiếp bật cười: "Tam ca là cảm thấy, em sẽ tính toán việc Lý Thúy làm lên anh cả sao? Em có nhỏ nhen như vậy sao?"
Thấy em gái cười, Minh Kiến Quân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, thật không biết nói thế nào, hắn thật sự lo lắng em gái không đồng ý, tuy rằng sự việc là do Lý Thúy gây ra, anh cả lúc đó cũng không có phản ứng gì, đứng ở lập trường của em gái mà xem, nếu bởi vì chuyện này mà không thân thiết với anh cả, cũng là dễ hiểu, bất kể là chuyện tố cáo, hay chuyện xem mắt trước đó, đều rất đau lòng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, em gái ghi hận cũng không có gì lạ.
Minh Kiến Quân cũng nhìn thấy anh cả bây giờ thành ra như thế, không đành lòng, cũng đau lòng cho hai đứa cháu gái, muốn để chúng sống tốt hơn; vậy thì nhất định phải có tiền, chỉ dựa vào việc anh cả làm công lấy điểm, thì cũng chẳng được mấy đồng, vẫn là phải ra khỏi nông thôn, mới có thể có cuộc sống tốt.
Trước kia không có suy nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy phải bám chắc vào đồng ruộng để kiếm công điểm, chỉ có không ngừng làm việc, quanh năm suốt tháng, thì cuối năm có vài chục đồng là tốt lắm rồi.
Hiện tại mình đi ra ngoài, mỗi ngày nhìn thấy bao nhiêu thịt kho, đưa đến từng nơi, bị người ta mua hết, rồi lại có tiền, kiểu kiếm tiền như vậy, trước kia chẳng dám nghĩ, không chỉ kiếm tiền, tầm mắt cũng mở rộng, nên muốn trong khả năng của mình, kéo anh cả một tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận