Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 160: Đến cùng ai mắt mù (length: 7685)

Trên đường về nhà, sau khi tách ra với Trương Tử Tinh, Minh Nguyệt cùng Phó Trạch Xuyên đi chậm lại một chút.
"Còn đau không?"
Đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, Minh Nguyệt vội vàng nhìn xung quanh, may mà không thấy ai, liền trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đây là bên ngoài đó, ngươi nói cái này làm gì?"
"Ta là định hỏi em, đứng lâu như vậy, chân có đau không? Em nghĩ đi đâu rồi?"
Phó Trạch Xuyên cười có chút ranh mãnh, Minh Nguyệt đưa tay định đấm vào hông hắn, kết quả, cứng rắn một mảng, căn bản không bấm nổi.
"Anh đúng là không biết xấu hổ."
Đi đâu mà nói cho phải đây, rõ ràng là cái tên cẩu nam nhân cố ý trêu đùa, vậy mà còn kiếm cớ được nữa.
"Trạch Xuyên trở về lần này là để đón Nguyệt Nguyệt qua bên kia theo quân đúng không?"
Minh phụ vác một chiếc cuốc bất thình lình xuất hiện, Minh Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, người làm cô chán ghét xuất hiện, đúng là không cười nổi, hơn nữa đối mặt với vẻ tươi cười của Minh phụ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là muốn tới đây tìm phiền phức, đương nhiên, chính ông ta sẽ không có giác ngộ này, đã đoạn tuyệt quan hệ thân thích, luôn tự cho mình là người một nhà, cuối cùng lại bày ra bộ dạng của người cha, nghĩ đến dạy bảo con gái, thật là buồn cười.
"Hai vợ chồng con sống tốt là ta an tâm, trước kia ta còn lo lắng hai đứa không có cơ sở tình cảm gì, liệu có sống chung không tốt, bây giờ ta ngược lại an tâm rồi, sau này… Ba cái này sợ là khó chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt, vẫn là phải phiền đến con nhiều thôi, Trạch Xuyên, chúng ta cũng khó gặp một lần, ta dặn dò thêm vài câu, con đừng để ý, Nguyệt Nguyệt lúc còn nhỏ, chịu không ít khổ, là do ta làm ba không tốt, nó oán hận ta, không tha thứ cho ta, những cái này, ta đều có thể chấp nhận, có điều… con vẫn là phải giúp ta khuyên nhủ nó, dù cho bố mẹ là chúng ta có lỗi với nó, nhưng cũng đừng có mặc kệ anh trai với em gái của nó, được không?"
Minh phụ vừa mở miệng, Minh Nguyệt đã muốn bỏ đi, biết rõ miệng chó không mọc ra ngà voi, vậy thì cần gì phải nghe làm gì, Phó Trạch Xuyên nắm tay cô, hướng cô lắc đầu, ý bảo bảo cô cứ nghe tiếp đi, không cần vội đi.
"Trạch Xuyên, chắc con còn chưa biết, Minh Thành cũng xuống nông thôn rồi, con và nó là quen biết nhau từ nhỏ nhưng người nó không được khỏe, xuống nông thôn sống kiểu đó, với cái thân thể đấy, là không thể nào chịu nổi, còn có Minh Châu, con cũng biết đấy, từ nhỏ, mẹ nó đã đặc biệt cưng chiều, việc nhà gì cũng không mấy khi phải làm, hiện giờ còn mang thai, ở nông thôn ngày tháng đặc biệt gian nan, Trạch Xuyên à, nói cho cùng, chúng ta vẫn là người một nhà, hơn nữa, hai nhà chúng ta, cũng có chút tình cảm, có thể không, giúp một chút hai anh em nó, cho bọn nó trở về thành phố, rồi thu xếp cho một công việc."
"Ta và mẹ Minh Nguyệt, làm tổn thương Minh Nguyệt, ở nông thôn chờ thêm vài ngày, cũng đáng, chỉ cần có thể giải tỏa được tức giận trong lòng Minh Nguyệt, chúng ta… Không thể về cũng cam lòng, còn Minh Thành và Minh Châu, vẫn là phải làm phiền các con nghĩ cách, bọn chúng có làm chuyện gì tổn thương Minh Nguyệt đâu, chúng nó cũng ở dưới nông thôn đợi mấy tháng rồi, chịu không ít khổ, cũng nhận không ít tội, có thể không, giúp bọn chúng một tay."
Minh phụ cứ tưởng, mình vừa mở miệng, sẽ bị Minh Nguyệt hoặc Phó Trạch Xuyên ngắt lời, không ngờ, lại để cho ông ta nói xong hết tất cả, trong lòng âm thầm nghĩ, có phải Phó Trạch Xuyên dễ nói chuyện hơn Minh Nguyệt, hay là vẫn muốn kéo nhà họ Minh lên, cũng phải, nhà họ Minh dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của vợ anh ta, cho dù có giấy đoạn tuyệt quan hệ, cũng không phải dễ dàng cắt đứt như vậy, Phó Trạch Xuyên ở trong quân đội muốn thăng chức, nhà họ Minh khôi phục lại bộ dạng trước kia, cho dù không giúp được anh ta, ít nhất cũng sẽ không cản trở anh ta.
Trước kia sao mình không nghĩ đến, bắt đầu từ Phó Trạch Xuyên, lại cứ nhìn chằm chằm vào Minh Nguyệt, kết quả, nên mới luôn không có chút tiến triển nào, hiện giờ tìm Phó Trạch Xuyên, chuyện này biết đâu sẽ thành.
"Vị đồng chí họ Minh này, thứ nhất, ông tự nhiên xuất hiện ngăn chúng tôi, rồi kể chuyện gia đình mình, tôi không hiểu rõ lắm, đừng nói chi đến mấy lời người một nhà, vợ tôi là Minh Nguyệt, vợ tôi cùng nhà họ Minh đã phân chia tài sản đăng báo rồi, ông hiện tại phải đi làm kiếm công điểm, là do ông ở bên ngoài quan hệ nam nữ bừa bãi, bị nhà máy đuổi việc, nên mới đi đến bước đường này, chứ không liên quan gì đến vợ tôi, cuối cùng, Minh Thành và Minh Châu xuống nông thôn mấy tháng, so với Minh Nguyệt sống ở nông thôn mười mấy năm, ai khổ hơn, đồng chí họ Minh, ông nên suy nghĩ cho kỹ đi."
Lời của Phó Trạch Xuyên vừa thốt ra, mặt Minh phụ tối sầm lại, cứ tưởng dễ nói chuyện, kết quả, là chờ ông ta nói hết lời mới từng cái phản bác, hai vợ chồng này, đúng là người cùng chung chăn gối, không có nửa điểm đồng tình, càng không có nửa điểm lương tâm với hiếu tâm, không thấy được, qua mấy ngày nay, ông đã già nua đi bao nhiêu rồi không? Lại không thể nghĩ, thân là con gái, con rể, nên làm chút gì cho thế hệ ông sao?
"Còn nữa, đồng chí họ Minh vừa nói, Minh Thành và Minh Châu chưa làm gì tổn thương Minh Nguyệt? Kê đơn là Minh Châu, đưa giấy đoạn tuyệt là Minh Thành, những tổn thương bọn họ gây cho vợ tôi rất nghiêm trọng, chẳng qua là ông không nhìn thấy mà thôi, ngoài ra, Minh Châu xuống nông thôn thay Minh Thành, Minh Thành bị chính quyền cưỡng chế xuống nông thôn cũng không liên quan đến vợ tôi, đừng có chụp mũ bậy bạ."
Phó Trạch Xuyên muốn nói, anh ta chỉ là người không ở đây thôi, chứ không phải là không biết gì về những chuyện ở đây, đừng nói là trong nhà còn có ông nội, mà chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại, cũng có thể tra ra rõ ràng tất cả những chuyện ồn ào nhà họ Minh gây ra, còn muốn trốn tránh trách nhiệm lung tung, đặt mình vào vị trí người bị hại, trước mặt anh ta, bắt nạt vợ anh ta, coi anh ta là người c·h·ế·t à?
"Trạch Xuyên... ta không phải có ý đó, mà là…"
Minh phụ muốn giải thích, coi như Minh Châu cho họ hạ thuốc, vậy chẳng phải cũng tác thành hôn sự cho hai người họ sao, cho dù là Minh Thành đưa giấy đoạn tuyệt, nhưng Minh Nguyệt ký vào sau đó thì vui vẻ mà, hiện tại càng là dựa vào tấm giấy đoạn tuyệt kia, luôn từ chối chuyện con cái phụng dưỡng cha mẹ, hai chuyện này, không phải đều là do trời xui đất khiến, làm cho Minh Nguyệt có lợi hay sao? Hiện tại Minh Nguyệt vẫn tốt, đang đứng ở chỗ này, người chịu khổ chịu tội là Minh Thành với Minh Châu, rốt cuộc thì ai mới là kẻ mù đây?
"Đồng chí họ Minh, đã phân chia gia sản thì nên dựa theo nội dung trong giấy đoạn tuyệt mà làm theo, không cần gặp mặt, lại càng không cần đưa ra yêu cầu với chúng tôi, chúng tôi không có nghĩa vụ gì với ông, hơn nữa, ông nội của tôi đã đồng ý mỗi tháng cho năm đồng, còn những yêu cầu khác... Chi bằng ông tự hỏi xem, ông đã bỏ ra những gì cho vợ tôi, và ông đáng được nhận lại những gì?"
Nói xong những lời này, Phó Trạch Xuyên nắm tay Minh Nguyệt rời đi, những lời này, có lẽ anh đã muốn nói từ trước rồi, muốn con cái phụng dưỡng mình, không bằng tự hồi tưởng xem bản thân đã làm gì cho con cái, như Minh phụ loại này, lúc còn nhỏ đã bỏ mặc con ở nông thôn, tiền nuôi dưỡng cũng không đưa, bây giờ lại không biết từ đâu ra cái mặt, đưa ra một đống yêu cầu vô lý, thật sự coi Minh Nguyệt là dễ bắt nạt, hay là coi Phó Trạch Xuyên anh ta mù đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận