Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 75: Ai cử báo ? (length: 7608)

"Đồng chí Minh Nguyệt, nếu đã về thì hãy cùng chúng ta nói một chút đi, những chuyện này là sao?"
Hồng tụ chương đi thẳng đến trước mặt Minh Nguyệt, chỉ vào hai cái thau vừa được rửa sạch dưới đất, còn có mùi món kho không ngừng tỏa ra từ trong bếp, hắn lại muốn xem xem, chứng cứ đã bày ra trước mắt, thì còn chỗ nào để mà nói dối nữa, nếu nàng dám nói mấy thứ này đều là do người nhà tự ăn thì chỉ có thể mang người về, giam lại hai ngày, xem có thành thật hơn không.
"Chuyện này để ta giải thích."
Lâm Cường bước lên trước, lấy ra mấy tờ tài liệu, có đơn mua hàng của cung tiêu xã, còn có đơn mua hàng của vài nhà máy, tất cả bên cung ứng hàng đều do Minh Nguyệt ký tên, đây là chuyện hoàn toàn không ngờ đến.
"Tôi là Lâm Cường, chủ nhiệm cung tiêu xã của trấn, hiện tại cung tiêu xã đang làm sáng tạo, đồng chí Minh Nguyệt cung cấp món kho và trứng trà ngũ vị hương, đó chính là phương thức sáng tạo của chúng tôi, hơn nữa, việc sáng tạo của chúng tôi còn giúp cho vài nhà máy và nhà ăn, điều chỉnh các món ăn, nếu các vị không tin, có thể đến hỏi lãnh đạo nhà máy tình hình, đồng chí Minh Nguyệt làm đều là mua bán bình thường, không có chuyện đầu cơ trục lợi, nếu các vị muốn kiểm tra, thì chỉ có thể bắt đầu từ cung tiêu xã và các nhà ăn thôi."
Nghe được mấy lời của Lâm Cường, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc ngây người, không thể ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Con bé Minh gia kia đúng là có đầu óc, đây chẳng phải là làm giàu trong im lặng sao? Lại còn cung tiêu xã, lại còn nhà ăn, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền thế kia chứ."
"Người ta có bản lĩnh, có đầu óc, cũng có tâm muốn kéo người nhà mẹ đẻ lên một phen, nhìn hai cái người kia kìa làm chuyện gì vậy, lại còn phủi sạch quan hệ vào lúc này, xong rồi, phủi sạch sẽ rồi thì sau này xem người ta có giúp nữa hay không."
"Việc tốt đấy chứ, nếu không dùng được hai cái người đó, thì có phải có thể tìm người trong thôn hỗ trợ không?"
Lời bàn tán của người trong thôn khiến cho Lý Thúy và Vương Quế Hoa đang ngồi dưới đất quả thực không còn mặt mũi nào mà nhìn ai, hận không có cái lỗ nào để chui xuống, các bà ta cũng không ngờ là Minh Nguyệt lại có bản lĩnh lớn đến vậy, lại còn quen biết cả chủ nhiệm cung tiêu xã, nếu mà sớm nói rõ chuyện này thì cũng không đến nỗi phiền toái như bây giờ.
"Chuyện này là sao?"
Minh đại bá từ ngoài vội vã chạy vào, trán cũng đầy mồ hôi, ông từ sáng đã đi họp ở công xã, Minh bá mẫu thì về nhà mẹ đẻ, Minh Kiến Nghiệp và Minh Kiến Quốc thì vào núi, muốn thử vận may xem có bắt được con mồi nào không, vừa hay trên đường về thì thấy, thấy trong sân nhà có nhiều người như vậy, nhanh chóng chạy tới xem tình hình, không ngờ trong sân còn có cả hồng tụ chương, trong lòng không khỏi thấy hồi hộp.
"Sự việc đã rõ ràng tất cả chỉ là hiểu lầm, đồng chí Minh Nguyệt hoàn toàn là làm đúng theo quy định, chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi."
Hồng tụ chương nói chuyện một hồi lâu với Lâm Cường, cũng xác nhận đi xác nhận lại mấy tờ hóa đơn mua hàng kia, cuối cùng cũng mở miệng, kéo tấm màn che cho vở kịch tố giác này.
"Chờ một chút, tôi muốn hỏi một chút, người tố cáo tôi, có phải tên là Tống Dũng không? Dù sao cũng là người trong thôn, có người sau lưng đâm dao tôi, ít nhiều gì tôi cũng phải biết, là ai, như vậy, sau này còn phải đề phòng chút ít người."
Minh Nguyệt thấy hồng tụ chương muốn đi, liền lập tức gọi lại bọn họ, hỏi một câu, tuy trong lòng cô rất rõ, chuyện này nhất định là do Tống Dũng làm nên cô mới cố ý nói trước mặt nhiều người như vậy, là muốn cố ý để mọi người thấy Tống Dũng đã không ra gì lại còn tiêu hao thêm chút ít nhân phẩm, tốt nhất là khiến cho hắn về sau không ngóc đầu lên được trong thôn này.
"Không phải."
"Không phải tôi, đều là người trong thôn cả, thay vì nghi ngờ tôi, không bằng nghĩ lại xem người nhà của mình, ở Minh gia ngươi cũng có gây thù chuốc oán, chẳng lẽ bản thân ngươi không biết?"
Hồng tụ chương và Tống Dũng cùng lên tiếng, Tống Dũng đương nhiên không thể chịu tội thay, chuyện như vậy mà gánh lên người thì sẽ không thể buông bỏ được, cùng là người trong thôn, có thể thấy nhau ngứa mắt, cũng có thể hãm hại nhau, nhưng không thể để trước mặt người khác, mọi việc muốn làm nhất định phải giấu diếm, bằng không, ai còn dám lui tới với ngươi.
Vừa nói chuyện Tống Dũng vừa nhìn sang Lý Thúy, ám chỉ rõ ràng như vậy, Minh Nguyệt nhìn ra được, những người khác cũng có thể thấy được, dù sao mấy năm trước, Lý Thúy muốn Minh Nguyệt gả cho Lý Quý đó thôi, trong thôn không ít người đều biết, chuyện này vì Lý Quý bị mất điểm trong công tác, ồn ào không nhỏ, bây giờ lại chỉ rõ như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta nghĩ đến, Lý Thúy dù gì cũng là chị ruột của Lý Quý, nói cô ta vì em trai mà trả thù Minh Nguyệt, cũng không phải chuyện không thể nào.
"Nhìn... Nhìn tôi làm gì, tôi không có... Em trai của tôi khẳng định cũng sẽ không làm chuyện như vậy."
Lý Thúy thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, liền lập tức đứng lên, lớn tiếng phản bác, bà biết người nhà mẹ đẻ đối với Minh Nguyệt vẫn luôn bất mãn, liên lụy đến cả con gái của bà ta cũng không thích, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là người một nhà, không thể nào lại làm chuyện tố giác như vậy, vạn nhất, Minh Nguyệt thật sự làm chuyện đầu cơ trục lợi, nếu mà bị bắt thì danh tiếng của Minh gia cũng sẽ trở nên xấu đi, con dâu Minh gia như bà ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt, chuyện này, người nhà mẹ đẻ không thể nào không nghĩ đến, dù em trai có muốn trả thù Minh Nguyệt cũng sẽ không đến mức không quan tâm đến chị gái như vậy.
"Rốt cuộc là ai tố cáo chúng tôi là muốn giữ bí mật, các người đừng đoán mò nữa, nếu là hiểu lầm, thì giải thích là tốt rồi; chúng tôi đi trước đây."
Hồng tụ chương cũng không muốn vì chuyện này mà gợi lên mâu thuẫn gia đình, chỉ có thể qua loa vài câu, coi như giải hòa, nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi, lãng phí cả một buổi sáng, vẫn còn phải trở về báo cáo công tác, ngồi lên xe đạp rồi rời đi.
"Nói ra hết những gì ngươi biết đi, không phải ngươi tố giác thì là ai, nếu không nói, ta liền đánh cho ngươi một trận."
Minh Kiến Quân nhìn hồng tụ chương đi xa, kéo Tống Dũng lại, nhất định muốn moi ra được câu trả lời, chuyện hôm nay, tuy rằng kết quả tốt, nhưng cái cách làm đó thật sự khiến người ta ghê tởm, đây chính là điển hình không muốn thấy nhà người ta sống tốt, mới làm ra mấy hành động nhỏ nhặt đó, người này không vạch ra, sẽ khiến người khác cảm thấy bất an.
Vốn cho là nhất định là tên tiểu tử Tống Dũng thối tha kia làm chuyện xấu, không ngờ hồng tụ chương lại nói không phải hắn, vậy thì còn có thể là ai nữa, nhất định phải lôi cho ra mới được.
"Tôi... Dù sao cũng không phải là tôi, ngươi muốn đánh người, nên nghĩ cho rõ ràng, ta cũng có thể tố cáo ngươi đó, đại đội trưởng, con trai của ông hành động như vậy, là do ông đồng ý sao?"
Tống Dũng nghênh cổ nhìn Minh Kiến Quân, hai ngày nay hắn đã bị ăn đòn không ít, còn muốn bị đánh, hắn không muốn thừa nhận, chủ yếu là, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy mình hèn nhát, tại sao cứ bị đánh mãi là mình, như vậy quá bất công nhưng mà, còn chưa kịp phản ứng, đầu gối đau nhói, trực tiếp quỳ xuống, đau đến hắn kêu la oai oái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận