Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 103: Nhi tử có phải hay không không có? (length: 7634)

"Còn không mau dừng tay lại, thế này là cái kiểu gì, sao lại có thể đánh nhau ở trong này, các ngươi cũng quá vô lý rồi."
"Buông Kiến Nghiệp tức phụ ra, nàng còn đang mang thai đấy."
"Vậy có phải bị chảy máu hay không?"
Bà nội muốn tiến lên can ngăn, nhưng hai người đánh nhau quá kịch liệt, căn bản không tìm được cơ hội ra tay, Minh Nguyệt cũng vậy, mấy lần muốn xông lên kéo hai người ra, nhưng hai chị dâu đều, trong mắt đều tràn đầy nộ khí và hận ý, căn bản không mở tay, ai cũng mang hận trong lòng, ra tay không hề nương nhẹ, hận không thể đánh chết đối phương, mãi đến khi Minh Nguyệt thấy trên quần Lý Thúy có vết máu đỏ chảy ra, kinh hô một tiếng, hai người lúc này mới dừng tay.
"Ta... . . Con ta... . . Con ta có phải bị làm sao không?"
Lý Thúy ôm bụng, vừa rồi một lòng muốn đánh Vương Quế Hoa, quên béng mình đang mang thai, bây giờ thấy máu, lại còn bụng đau, mới hoàn hồn lại, có phải đã làm sai điều gì rồi không, sao có thể chỉ cố trút giận nhất thời mà không để ý đến thân thể của mình, bây giờ thật sự rất hối hận, sao lại không thể nhẫn nhịn một chút, sao lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, trong bụng lại là đứa con mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, nàng mong ngóng đứa con bao nhiêu năm nay, nếu như cứ thế mất đi, chắc cả đời này sẽ hối hận chết mất.
"Đây là thế nào vậy, hai người các ngươi có phải điên rồi không, cứ nhất định phải làm ra chuyện chết người mới hài lòng sao?"
Minh Kiến Nghiệp từ bên ngoài chạy về, khi hai người bắt đầu cãi nhau ở trong này, đã có người đi ngang qua, chạy vào trong ruộng báo cho hắn, nghe nói là Lý Thúy cùng Vương Quế Hoa gây chuyện, trong lòng hắn cũng chắc mẩm là vì chuyện có thể đến chỗ Minh Nguyệt làm việc, hắn nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là ầm ĩ vài câu, không ngờ hai người vậy mà lại đánh nhau, bây giờ thấy Lý Thúy chảy máu, trên mặt còn đầy vẻ thống khổ, dù sao cũng là vợ của mình, trong bụng cũng là con của hắn, chỉ có thể là ôm người về nhà trước, sau đó bảo người đi tìm thầy lang chân đất đến xem.
Nhìn Lý Thúy bị ôm đi, Vương Quế Hoa cũng sợ đến không nhẹ, Lý Thúy xem trọng việc mang thai này cỡ nào, trong lòng bà đều rõ, một lòng chỉ ngóng trông sinh con trai, bây giờ làm ra cái dạng này, con nếu thật không giữ được, vậy phải làm sao cho tốt đây, vừa rồi cũng chỉ vì tức giận quá mất khôn, mới ra tay không có nặng nhẹ, bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi, Minh Nguyệt thấy tình hình của Lý Thúy, chảy không ít máu, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nghĩ đến còn linh tuyền, vẫn nên giúp bọn họ một tay, trực tiếp vào phòng lấy chút nước linh tuyền trong không gian ra, cho vào nước đường đỏ đã pha, như vậy có thể không khiến người khác nghi ngờ.
"Bà nội, con qua xem thử một chút."
Nói với bà nội một tiếng, nàng nhanh chóng đi sang nhà bên cạnh, bà nội muốn kéo nàng lại, nhưng không kịp, lúc này đi qua, thật sự rất sợ Lý Thúy đang nổi nóng, sẽ làm ra chuyện gì không lý trí, thấy cháu gái khăng khăng muốn đi qua, bà cũng chỉ có thể là theo đến xem sao.
"Chị dâu, đây là nước đường đỏ vừa mới pha xong, chị uống chút đi."
Minh Nguyệt vừa vào phòng của bọn họ, Minh Kiến Nghiệp mặt tối sầm lại, nhìn Lý Thúy đang đau đớn trên giường, nhất thời cũng không biết nên làm gì; trước kia mang thai ba đứa con, đều rất tốt, không ngờ đến mang thai đứa này, lại xảy ra chuyện như vậy, dù sao cũng cảm giác được, chảy máu chắc hẳn là rất đau, bất quá, lại nghĩ, là chính cô ta muốn cùng Vương Quế Hoa đánh nhau, mới đi đến bước đường này, hoàn toàn là tự làm tự chịu, vẫn luôn miệng nói trong bụng là con trai, rất muốn có con trai, mà chính mình thì không biết cẩn thận, bây giờ thì trách ai được.
Lý Thúy thấy Minh Nguyệt đưa nước đường đỏ đến bên miệng, há miệng uống một chút, vốn dĩ nàng chỉ muốn uống một hai ngụm thôi, nhưng khi uống đến miệng, vị ngọt ngào, thơm ngát khiến nàng uống cạn luôn cả chén.
Thật kỳ lạ, uống vào một ly nước đường đỏ, bụng vốn đau dữ dội, vậy mà dần dần hết đau, cảm giác này thật kỳ lạ, vừa lúc, thầy lang chân đất trong thôn đi đến, thấy máu trên quần Lý Thúy, trong lòng đã cảm thấy không hy vọng gì, nhưng vì đã đến rồi, vẫn nên xem thử, đưa tay bắt mạch.
"Cái này... . . Sao lại có thể như vậy, máu này là do cô ấy chảy sao?"
Thầy lang chân đất chỉ vào quần Lý Thúy, không chắc chắn hỏi Minh Kiến Nghiệp, trong lòng thật sự thấy không ổn, theo lý mà nói, chảy nhiều máu như vậy, không thể nào con nít không có bất cứ vấn đề gì, nhưng kết quả là, đứa bé lại không sao cả, luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, dự đoán lớn nhất, có phải Lý Thúy cố ý giả vờ không.
"Đúng vậy, nàng ấy vừa rồi đánh nhau với người, sau đó liền chảy máu, còn kêu đau bụng, có vấn đề gì sao?"
Nghe được thầy lang nghi hoặc, Minh Kiến Nghiệp liền kể sơ qua chuyện vừa xảy ra, trong lòng hắn, đối với việc đứa bé này có thể không giữ được, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Thì ra là đánh nhau, đừng có làm quá, coi chừng thật sự làm mất con đó."
Thầy lang chân đất đối với chuyện hai nàng dâu nhà Minh không được hòa thuận, cũng biết đôi chút, nghe Minh Kiến Nghiệp nói như vậy, trong lòng cũng có suy đoán, chắc hẳn là Lý Thúy giả vờ, máu này cố ý làm ra, đau bụng cũng là giả vờ, làm ông ta vội vàng chạy đến, kết quả chẳng có chuyện gì, thật là hồ nháo.
"Ý của ông là sao, thầy lang, con của tôi không sao chứ?"
Lý Thúy không hiểu ý của thầy lang cho lắm, luôn cảm thấy những lời này không được êm tai, nàng chỉ có thể trực tiếp hỏi ra, hiện tại quan trọng nhất là đứa con trong bụng, những thứ khác đều có thể gác lại sau.
"Đứa bé không sao, sau này các chị em dâu mà tranh chấp gì thì cứ đóng cửa bảo nhau mà cãi lộn thì tốt hơn, đừng có lôi tôi vào."
Để lại những lời này, thầy lang chân đất liền xoay người rời đi, Vương Quế Hoa vẫn luôn canh ở ngoài cửa, nghe thầy lang nói vậy, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại âm thầm mắng Lý Thúy trong lòng, đúng là không nhìn ra, Lý Thúy này lại có thể diễn như thế, vừa rồi thấy máu, thật sự làm bà sợ chết khiếp, kết quả, là tại diễn, đúng là đồ ác độc, may là thầy lang nhìn ra, nếu không chẳng phải sẽ có một cái nồi đen lớn chụp lên đầu bà sao ... . . Nghĩ thôi cũng thấy hãi, lần này coi như có thù, đừng để bà ta chờ được cơ hội, bà nhất định sẽ tính sổ cả nợ cũ nợ mới.
Minh Nguyệt im lặng rời khỏi phòng, nàng cũng không nghĩ tới, mình tốt bụng muốn giúp anh cả giữ được đứa bé này, kết quả, dùng nước linh tuyền hơi nhiều, lại thành ra thế này, trực tiếp khiến cho mọi người đều nghĩ Lý Thúy giả vờ, vừa rồi thấy sắc mặt anh cả không tốt lắm, chắc buổi tối lại phải cãi nhau nữa rồi.
"Không sao chứ?"
Vừa mới ra khỏi phòng, bà nội đã nhanh chóng tiến lên đón.
"Con nít không sao, chị dâu cũng không sao."
Minh Nguyệt đỡ bà nội trở về, trong phòng đã vọng ra tiếng khóc của Lý Thúy: "Tôi không có làm, cũng không có giả bộ, vừa rồi là đau bụng thật, đây là máu của tôi, không thể giả được, sao anh có thể nghĩ như vậy về tôi... ."
Nghe thấy giọng Lý Thúy, Minh Nguyệt chỉ có thể rụt cổ, nàng thật sự muốn giúp, hoàn toàn không nghĩ tới, lại thành ra kết quả như thế này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận