Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào
Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 06: Nguyên chủ một đời (length: 7863)
Dựa theo nội dung cốt truyện trong sách, nguyên chủ là xuống nông thôn. Chẳng qua, nàng ở trên xe lửa đi xuống nông thôn, liền gặp một người đàn ông tên là Lâm Trí Viễn, địa điểm xuống nông thôn của bọn họ giống nhau, dọc theo đường đi mặc dù không có giao lưu nhiều, nhưng là, nguyên chủ đã giúp Lâm Trí Viễn bắt được tên móc túi muốn trộm đồ của hắn, hai người có tiếp xúc. Tới địa điểm xuống nông thôn, nguyên chủ dù sao cũng ở nông thôn nhiều năm, làm việc nhà nông gì đó, rất nhanh liền có thể làm được, cũng sẽ giúp Lâm Trí Viễn làm việc, chiếu cố cuộc sống của hắn.
Mặc dù không ai nói toạc ra chuyện đó, bất quá, theo người khác thấy, hai người bọn họ chính là một đôi, nguyên chủ cũng thực sự có hảo cảm với Lâm Trí Viễn có vẻ ngoài thanh tú, nàng không biết rằng, gia cảnh của Lâm Trí Viễn thật ra rất tốt, cha mẹ ban đầu đều là giáo viên, chẳng qua là gặp hãm hại, sắp bị đưa đi lao động, nghĩ hết khả năng để không gây tổn hại đến con trai duy nhất, mới dùng quan hệ, khiến Lâm Trí Viễn không cần đi lao động, mà là xuống nông thôn, hai người này khác biệt cũng không phải là quá lớn, có thể có kết quả như vậy, cha mẹ Lâm gia đã rất thỏa mãn.
Lâm Trí Viễn vốn quen sống ở nhà được cơm bưng nước rót, ở cuộc sống dưới nông thôn, tất cả đều nhờ có nguyên chủ chiếu cố mới có thể sống tốt.
Hơn nữa, chưa tới một năm sau khi xuống nông thôn, kỳ thi đại học liền được khôi phục, cha mẹ Lâm gia cũng rất nhanh được minh oan, sau khi bọn họ về thành, liền gửi cho con trai không ít tài liệu học tập, muốn con trai thi đậu đại học, nhanh chóng trở về thành, nhưng mà Lâm Trí Viễn trong việc học hành này, thực sự không có chút năng khiếu nào, cầm sách lên liền buồn ngủ, căn bản không thể cố gắng học tập, trái lại nguyên chủ, đầu óc cũng không tệ, tài liệu học tập cha mẹ Lâm gia gửi tới, nàng có thể nhanh chóng hiểu và ghi nhớ, những bài luyện tập đó, nàng cũng có thể nhanh chóng hoàn thành, tỷ lệ chính xác rất cao.
Nhìn thấy nguyên chủ làm đúng rất nhiều bài tập, Lâm Trí Viễn liền nghĩ ra phương pháp thi hộ, hắn biết, với năng lực của mình, xác suất hắn thi đậu không lớn, chi bằng để nguyên chủ đi thi, cơ hội sẽ nhiều hơn, hắn dỗ dành nguyên chủ, dùng tên của hắn tham gia kỳ thi đại học, còn hứa hẹn, chỉ cần hắn thi đậu đại học, nhất định sẽ cưới nàng, hai người cùng nhau trở về thành, như vậy, hai người bọn họ liền có thể luôn ở bên nhau.
Nguyên chủ vốn dĩ có ý với hắn, nghe được đối phương nguyện ý cưới mình, tự nhiên không từ chối, hơn nữa, nàng cho rằng, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để có thể giúp hắn, lập tức đồng ý.
Đêm trước kỳ thi đại học, cắt tóc ngắn, trên mặt cũng ngụy trang một chút, dùng thân phận của Lâm Trí Viễn, tham gia kỳ thi đại học, thuận lợi vượt qua, khiến hắn có được cơ hội trở về thành.
Cha mẹ Lâm gia biết được sự thật, không nghĩ đến, đứa con trai mà mình dày công bồi dưỡng, vậy mà kém hơn một cô gái nuôi ở nông thôn, trong lòng rất bất bình, nhưng cũng lo lắng, nếu như làm ầm ĩ lên sẽ không có kết cục tốt đẹp, chi bằng để con trai cưới nguyên chủ, trói chặt nàng vào Lâm gia, như vậy mới an toàn nhất.
Chuyện thi hộ này, không bị phát hiện thì không sao, chỉ cần bị phát hiện, cả nhà Lâm gia sẽ gặp nạn.
Cưới người về cũng không lỗ, nguyên chủ vốn là một người đảm đang, việc nhà toàn bao hết, hơn nữa còn có thể gửi bản thảo kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, đương nhiên, chuyện gửi bản thảo này, đối ngoại, tất cả đều mang danh Lâm Trí Viễn, khiến người khác nghĩ rằng, Lâm Trí Viễn không chỉ thi đậu đại học, hơn nữa, còn có thể viết bản thảo kiếm tiền, mọi mặt đều cực kỳ ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì viết được không ít bài tốt, Lâm Trí Viễn không những thành công được giữ lại trường giảng dạy, còn duy trì tốt quan hệ hợp tác với các tòa soạn tạp chí.
Có thể nói là được cả danh và lợi, có công việc ổn định, thu nhập cũng không ít, còn nhận được cơ hội được người phỏng vấn, khi hình của hắn xuất hiện trên báo và nói về tình yêu mãnh liệt của mình với việc sáng tác, nhiệt tình với công việc, cuối cùng còn nói lời cảm tạ người yêu của mình, tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, dừng lại trong lòng nguyên chủ, thực sự là còn ngọt hơn mật.
Nhìn thấy người đàn ông của mình được người khác tung hô, nguyên chủ vô cùng cao hứng, nàng vốn là người vô cùng thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã không được sống chung với cha mẹ, ông bà đối với nàng, tuy rằng không tệ, nhưng so với cha mẹ, vẫn có sự khác biệt nhất định, nguyên chủ cho rằng, tìm được người đàn ông tên Lâm Trí Viễn này, nàng bỏ ra nhiều như vậy, hắn cũng đang cảm ơn mình, hết thảy sự trả giá của nàng đều có hồi đáp, giữa bọn họ nhất định có thể hạnh phúc mãi mãi.
Mãi đến khi, nguyên chủ tận mắt nhìn thấy Lâm Trí Viễn cùng người phụ nữ khác, tay trong tay đi vào rạp chiếu phim, nàng mới phản ứng lại, hóa ra, cái người được gọi là "người yêu" của Lâm Trí Viễn, không phải là mình.
Lâm Trí Viễn và người phụ nữ kia, từ khi hắn về thành học đại học, liền đã bắt đầu hẹn hò, đi chung với nhau, đã sớm nói đến chuyện cưới gả, người nhà Lâm gia cũng rất hài lòng về xuất thân của người phụ nữ kia, điều duy nhất cần phải giải quyết chỉ là nguyên chủ - cái chướng ngại vật chiếm thân phận vợ này.
Khi người Lâm gia nói chuyện thẳng thắn với nguyên chủ, đã nói cho nàng biết, người phụ nữ kia có người nhà làm trong bộ giáo dục, có thể giúp được Lâm Trí Viễn, hơn nữa, đã mang thai con, nguyên chủ gả vào nhà nhiều năm, không sinh được con, cũng không giúp được Lâm Trí Viễn, như vậy chỉ làm chậm trễ hắn, để nàng niệm tình Lâm Trí Viễn sau khi trở về thành, đã cưới nàng, cho nàng có thể quay về thành, buông tay, từ bỏ Lâm Trí Viễn, bỏ cuộc hôn nhân này, khiến hắn để lại được một đứa con nối dõi cho nhà Lâm gia, cũng có người giúp đỡ về sau.
Nguyên chủ muốn nói, nàng rõ ràng vẫn luôn giúp Lâm Trí Viễn, đại học là nàng thi hộ, bản thảo đều là do nàng viết, nàng đã âm thầm bỏ ra nhiều như vậy, vì sao nhận lại, chỉ là một kết cục bị vứt bỏ.
Nhưng là, nàng mở miệng, lại không thốt ra được một chữ nào.
Nhìn xem chén nước nàng vừa uống xong, là nước Lâm Trí Viễn bưng cho nàng, nàng mới hiểu được, sai lầm của mình có bao nhiêu phổ biến, trong chén nước đó, có bỏ thuốc, khiến nàng mất đi khả năng nói chuyện.
Nguyên chủ không cam lòng, nàng muốn báo thù, không nói được, vậy thì viết ra sự việc của mình, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà, nàng không có cơ hội như vậy.
Trong một đêm mây đen gió lớn, nàng bị người đánh ngất xỉu, trùm bao tải, khi tỉnh lại, thì đã ở một vùng núi hẻo lánh, trở thành một người vợ câm của một gã đàn ông già, để phòng ngừa nàng bỏ trốn, nhiều năm bị khóa ở trong hầm, ban ngày xuyên qua một lỗ nhỏ, nhìn bầu trời bên ngoài, buổi tối bị người làm nhục, đến khi mang thai, nàng mới biết được từ chỗ thầy lang; trước đây luôn không mang thai, là vì đã uống thuốc tránh thai, bây giờ có thể mang thai, đúng là không dễ, phải cẩn thận bồi dưỡng.
Không cần nghĩ nhiều, cũng có thể biết, những thuốc tránh thai kia, nhất định là người nhà Lâm gia hạ, thật đáng buồn.
Vì mang thai, nàng cuối cùng cũng trải qua một thời gian coi như yên tĩnh, chẳng qua, đến lúc sinh con, vừa đúng ngày mùa, trong nhà không ai, không có người giúp đỡ, một mình nàng trong hầm, gồng sức, kêu khóc, đến khi một xác hai mạng, con không thể sinh ra, nàng cũng mất đi sức lực cuối cùng.
Trong khoảnh khắc hấp hối, nguyên chủ chỉ lẩm bẩm một câu: Còn tốt... Con không sinh ra, bằng không, thật không biết, con về sau sẽ phải gặp phải những gì...
Mặc dù không ai nói toạc ra chuyện đó, bất quá, theo người khác thấy, hai người bọn họ chính là một đôi, nguyên chủ cũng thực sự có hảo cảm với Lâm Trí Viễn có vẻ ngoài thanh tú, nàng không biết rằng, gia cảnh của Lâm Trí Viễn thật ra rất tốt, cha mẹ ban đầu đều là giáo viên, chẳng qua là gặp hãm hại, sắp bị đưa đi lao động, nghĩ hết khả năng để không gây tổn hại đến con trai duy nhất, mới dùng quan hệ, khiến Lâm Trí Viễn không cần đi lao động, mà là xuống nông thôn, hai người này khác biệt cũng không phải là quá lớn, có thể có kết quả như vậy, cha mẹ Lâm gia đã rất thỏa mãn.
Lâm Trí Viễn vốn quen sống ở nhà được cơm bưng nước rót, ở cuộc sống dưới nông thôn, tất cả đều nhờ có nguyên chủ chiếu cố mới có thể sống tốt.
Hơn nữa, chưa tới một năm sau khi xuống nông thôn, kỳ thi đại học liền được khôi phục, cha mẹ Lâm gia cũng rất nhanh được minh oan, sau khi bọn họ về thành, liền gửi cho con trai không ít tài liệu học tập, muốn con trai thi đậu đại học, nhanh chóng trở về thành, nhưng mà Lâm Trí Viễn trong việc học hành này, thực sự không có chút năng khiếu nào, cầm sách lên liền buồn ngủ, căn bản không thể cố gắng học tập, trái lại nguyên chủ, đầu óc cũng không tệ, tài liệu học tập cha mẹ Lâm gia gửi tới, nàng có thể nhanh chóng hiểu và ghi nhớ, những bài luyện tập đó, nàng cũng có thể nhanh chóng hoàn thành, tỷ lệ chính xác rất cao.
Nhìn thấy nguyên chủ làm đúng rất nhiều bài tập, Lâm Trí Viễn liền nghĩ ra phương pháp thi hộ, hắn biết, với năng lực của mình, xác suất hắn thi đậu không lớn, chi bằng để nguyên chủ đi thi, cơ hội sẽ nhiều hơn, hắn dỗ dành nguyên chủ, dùng tên của hắn tham gia kỳ thi đại học, còn hứa hẹn, chỉ cần hắn thi đậu đại học, nhất định sẽ cưới nàng, hai người cùng nhau trở về thành, như vậy, hai người bọn họ liền có thể luôn ở bên nhau.
Nguyên chủ vốn dĩ có ý với hắn, nghe được đối phương nguyện ý cưới mình, tự nhiên không từ chối, hơn nữa, nàng cho rằng, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để có thể giúp hắn, lập tức đồng ý.
Đêm trước kỳ thi đại học, cắt tóc ngắn, trên mặt cũng ngụy trang một chút, dùng thân phận của Lâm Trí Viễn, tham gia kỳ thi đại học, thuận lợi vượt qua, khiến hắn có được cơ hội trở về thành.
Cha mẹ Lâm gia biết được sự thật, không nghĩ đến, đứa con trai mà mình dày công bồi dưỡng, vậy mà kém hơn một cô gái nuôi ở nông thôn, trong lòng rất bất bình, nhưng cũng lo lắng, nếu như làm ầm ĩ lên sẽ không có kết cục tốt đẹp, chi bằng để con trai cưới nguyên chủ, trói chặt nàng vào Lâm gia, như vậy mới an toàn nhất.
Chuyện thi hộ này, không bị phát hiện thì không sao, chỉ cần bị phát hiện, cả nhà Lâm gia sẽ gặp nạn.
Cưới người về cũng không lỗ, nguyên chủ vốn là một người đảm đang, việc nhà toàn bao hết, hơn nữa còn có thể gửi bản thảo kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, đương nhiên, chuyện gửi bản thảo này, đối ngoại, tất cả đều mang danh Lâm Trí Viễn, khiến người khác nghĩ rằng, Lâm Trí Viễn không chỉ thi đậu đại học, hơn nữa, còn có thể viết bản thảo kiếm tiền, mọi mặt đều cực kỳ ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì viết được không ít bài tốt, Lâm Trí Viễn không những thành công được giữ lại trường giảng dạy, còn duy trì tốt quan hệ hợp tác với các tòa soạn tạp chí.
Có thể nói là được cả danh và lợi, có công việc ổn định, thu nhập cũng không ít, còn nhận được cơ hội được người phỏng vấn, khi hình của hắn xuất hiện trên báo và nói về tình yêu mãnh liệt của mình với việc sáng tác, nhiệt tình với công việc, cuối cùng còn nói lời cảm tạ người yêu của mình, tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, dừng lại trong lòng nguyên chủ, thực sự là còn ngọt hơn mật.
Nhìn thấy người đàn ông của mình được người khác tung hô, nguyên chủ vô cùng cao hứng, nàng vốn là người vô cùng thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã không được sống chung với cha mẹ, ông bà đối với nàng, tuy rằng không tệ, nhưng so với cha mẹ, vẫn có sự khác biệt nhất định, nguyên chủ cho rằng, tìm được người đàn ông tên Lâm Trí Viễn này, nàng bỏ ra nhiều như vậy, hắn cũng đang cảm ơn mình, hết thảy sự trả giá của nàng đều có hồi đáp, giữa bọn họ nhất định có thể hạnh phúc mãi mãi.
Mãi đến khi, nguyên chủ tận mắt nhìn thấy Lâm Trí Viễn cùng người phụ nữ khác, tay trong tay đi vào rạp chiếu phim, nàng mới phản ứng lại, hóa ra, cái người được gọi là "người yêu" của Lâm Trí Viễn, không phải là mình.
Lâm Trí Viễn và người phụ nữ kia, từ khi hắn về thành học đại học, liền đã bắt đầu hẹn hò, đi chung với nhau, đã sớm nói đến chuyện cưới gả, người nhà Lâm gia cũng rất hài lòng về xuất thân của người phụ nữ kia, điều duy nhất cần phải giải quyết chỉ là nguyên chủ - cái chướng ngại vật chiếm thân phận vợ này.
Khi người Lâm gia nói chuyện thẳng thắn với nguyên chủ, đã nói cho nàng biết, người phụ nữ kia có người nhà làm trong bộ giáo dục, có thể giúp được Lâm Trí Viễn, hơn nữa, đã mang thai con, nguyên chủ gả vào nhà nhiều năm, không sinh được con, cũng không giúp được Lâm Trí Viễn, như vậy chỉ làm chậm trễ hắn, để nàng niệm tình Lâm Trí Viễn sau khi trở về thành, đã cưới nàng, cho nàng có thể quay về thành, buông tay, từ bỏ Lâm Trí Viễn, bỏ cuộc hôn nhân này, khiến hắn để lại được một đứa con nối dõi cho nhà Lâm gia, cũng có người giúp đỡ về sau.
Nguyên chủ muốn nói, nàng rõ ràng vẫn luôn giúp Lâm Trí Viễn, đại học là nàng thi hộ, bản thảo đều là do nàng viết, nàng đã âm thầm bỏ ra nhiều như vậy, vì sao nhận lại, chỉ là một kết cục bị vứt bỏ.
Nhưng là, nàng mở miệng, lại không thốt ra được một chữ nào.
Nhìn xem chén nước nàng vừa uống xong, là nước Lâm Trí Viễn bưng cho nàng, nàng mới hiểu được, sai lầm của mình có bao nhiêu phổ biến, trong chén nước đó, có bỏ thuốc, khiến nàng mất đi khả năng nói chuyện.
Nguyên chủ không cam lòng, nàng muốn báo thù, không nói được, vậy thì viết ra sự việc của mình, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà, nàng không có cơ hội như vậy.
Trong một đêm mây đen gió lớn, nàng bị người đánh ngất xỉu, trùm bao tải, khi tỉnh lại, thì đã ở một vùng núi hẻo lánh, trở thành một người vợ câm của một gã đàn ông già, để phòng ngừa nàng bỏ trốn, nhiều năm bị khóa ở trong hầm, ban ngày xuyên qua một lỗ nhỏ, nhìn bầu trời bên ngoài, buổi tối bị người làm nhục, đến khi mang thai, nàng mới biết được từ chỗ thầy lang; trước đây luôn không mang thai, là vì đã uống thuốc tránh thai, bây giờ có thể mang thai, đúng là không dễ, phải cẩn thận bồi dưỡng.
Không cần nghĩ nhiều, cũng có thể biết, những thuốc tránh thai kia, nhất định là người nhà Lâm gia hạ, thật đáng buồn.
Vì mang thai, nàng cuối cùng cũng trải qua một thời gian coi như yên tĩnh, chẳng qua, đến lúc sinh con, vừa đúng ngày mùa, trong nhà không ai, không có người giúp đỡ, một mình nàng trong hầm, gồng sức, kêu khóc, đến khi một xác hai mạng, con không thể sinh ra, nàng cũng mất đi sức lực cuối cùng.
Trong khoảnh khắc hấp hối, nguyên chủ chỉ lẩm bẩm một câu: Còn tốt... Con không sinh ra, bằng không, thật không biết, con về sau sẽ phải gặp phải những gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận