Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 93: Lý Thúy thay đổi (length: 7569)

"Bà ơi, bà đừng khẩn trương như vậy, Phó Trạch Xuyên có nhiệm vụ, con đến chỗ hắn cũng chỉ có thể một mình đợi, ở như vậy thì thà ở với mọi người mấy ngày còn hơn, nghĩ đến việc để ông Phó ở lại trong thành một mình, Phó Trạch Xuyên không yên lòng, nên con muốn để ông ấy đến đây ở tạm mấy hôm, bà ơi, bà sẽ không trách con tự quyết định đấy chứ."
Minh Nguyệt kéo tay bà, lắc qua lắc lại, bà Minh đẩy trán cô: "Con xem ông con vui vẻ đến thế kia kìa, lớn tuổi rồi còn có thể gặp lại bạn bè thời trẻ, hơn nữa còn là thông gia, nên qua lại nhiều hơn, phải khen con mới đúng, trách con ở đâu ra chứ."
Nhìn qua cửa sổ về phía hai ông bạn già trong sân, quả nhiên là cười đến nỗi trên mặt đầy nếp nhăn, rõ ràng đã nhiều năm như vậy không gặp, vậy mà vẫn có nhiều chuyện để nói, cái tình nghĩa này thật sự là khó có được.
Sau khi giúp ông Phó sắp xếp phòng ở, bà Minh bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, nếu là trước kia, đúng là không có mặt mũi mà gọi người nhà họ Phó đến ở tạm, nhà mình còn đói, lấy cái gì mà tiếp đãi người khác, cũng không thể gọi người ta tới, rồi bắt người ta ngày nào cũng ăn rau dại chứ, như vậy chẳng phải là mất mặt cháu gái sao, bây giờ, cháu gái làm ra món kho này, mỗi ngày ở nhà nấu một chút, mang đi bán là có tiền liền, ngày nào cũng có thể kiếm được, hoàn toàn không cần lo lắng không chiêu đãi được người nhà họ Phó, đi lại một chút cũng là nên.
Hai ông từ lúc gặp nhau, vẫn luôn trò chuyện không ngớt, chỉ cần ôn lại chuyện cũ, cũng đủ để họ vừa khóc vừa cười hồi lâu, Minh Nguyệt ở trong bếp giúp bà nấu cơm, nhìn thấy hai ông già ở bên ngoài, trong lòng cô cũng rất vui vẻ và đặc biệt cảm thấy may mắn vì quyết định của mình, mang ông Phó về đây là đúng, có ông mình ở bên cạnh, hoàn toàn có thể giúp ông Phó vui vẻ hơn, có thể tạm thời gác những chuyện phiền muộn ở nhà ông Phó qua một bên, thoải mái tận hưởng một khoảng thời gian thư nhàn ở thôn quê.
Lúc chuẩn bị cơm trưa xong cũng là lúc tiếng chiêng tan tầm vang lên, Minh Kiến Quân cũng trở về, mang theo bộ lòng heo, trực tiếp kéo sang nhà họ Trương, nhà họ bên đó ở gần sông hơn, rửa sạch rồi mang về, bên này là có thể trực tiếp nấu, cũng coi như là tiện lợi.
"Anh ba, gọi đại bá và đại bá mẫu sang cùng ăn cơm đi."
Minh Nguyệt khi đang nấu cơm đã nghĩ đến đây là lần đầu tiên ông Phó đến nhà mẹ đẻ của cô, thế nào cũng nên gọi đại bá Minh qua cùng ăn một bữa cơm, còn nữa là chuyện cô và cha Minh phân gia, vẫn là phải nói một chút trước mặt nhà đại bá, theo lý mà nói, khi đoạn tuyệt quan hệ với cha Minh, cũng đồng nghĩa là không còn quan hệ gì với mọi người nhà Minh, bà nội là người đã nuôi cô từ nhỏ, nhất định sẽ không đuổi cô đi, còn về phía đại bá Minh... thì để cho họ tự lựa chọn, nếu muốn đoạn tuyệt quan hệ, cô cũng có thể chấp nhận.
"Được."
Minh Kiến Quân nghe lời về gọi người, hắn biết ba mẹ luôn lo lắng, Minh Nguyệt có thể sẽ ghi hận họ vì chuyện của nhà mẹ Lý Thúy hay không, hiện tại còn gọi bọn họ đến ăn cơm, chắc chắn là không trách họ, ba mẹ chắc chắn sẽ rất vui.
Nghe Minh Nguyệt nói đã đưa ông cụ Phó về, còn gọi bọn họ sang cùng ăn cơm, hai vợ chồng đại bá Minh đương nhiên là rất vui vẻ, còn cố ý cầm một chút đặc sản núi rừng, với cả rượu ngon mà đại bá cất giấu, chuẩn bị mang biếu ông Phó, đây là người nhà chồng của Minh Nguyệt, đã đến cái vùng quê này, họ là người nhà mẹ đẻ thì phải tiếp đãi thật tốt coi như là giúp Minh Nguyệt nâng mặt mũi ở nhà họ Phó.
Lý Thúy vẫn luôn để ý động tĩnh bên ngoài, thấy cha mẹ chồng chuẩn bị qua nhà bên ăn cơm, liền xông vào, làm ba người bên trong giật mình, tay đại bá Minh cầm chai rượu suýt chút nữa đánh rơi.
"Vợ Lão đại, cô làm cái gì đấy? Đến giờ ăn cơm không lo nấu cơm mà tới đây làm gì?"
Bà đại bá Minh nhìn con dâu cả, nói không ra được cơn giận muốn bốc lên, chính cái thứ hay gây chuyện này, nếu không phải vì thằng em nhà mẹ đẻ nó gây ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, thì quan hệ giữa họ và Minh Nguyệt đã không căng thẳng như thế, bây giờ đang muốn nối lại quan hệ thì nó lại còn muốn xông vào ngăn cản à, chắc là muốn nhìn đồ mà họ tặng cho Minh Nguyệt có chút gì đó không vừa tai a, hai con dâu nhà này đều một tính, chỉ chăm chăm vào bên này, không muốn nhìn trưởng bối làm gì tốt cho cháu gái một chút, toàn là những kẻ tâm nhãn.
Cũng không nghĩ một chút, đều là người nhà Minh cả, hơn nữa hiện tại Minh Nguyệt lại là người có bản lĩnh, mặc dù hai vợ chồng họ chưa từng hỏi Minh Kiến Quân xem việc làm món kho kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nhìn thấy thằng con út mỗi ngày đưa hàng nhiều như vậy, cũng biết kiếm không ít tiền, lúc này, càng phải làm tốt quan hệ với Minh Nguyệt, nếu không, sau này muốn nhờ Minh Nguyệt giúp đỡ sẽ càng khó khăn hơn.
"Mẹ, con nghe nói người nhà chồng Nguyệt Nguyệt đến, đây có một cân đường đỏ, còn có một tấm vải, là con dâu như con chuẩn bị cho cô em chồng nhà mình, mọi người cũng biết đấy, bây giờ Nguyệt Nguyệt không thích con... . Những thứ này, vẫn là làm phiền mọi người mang hộ con a, tốt nhất có thể giúp con nói mấy lời hay, con giờ phải chăm con nhỏ, lại còn phải đi kiếm công điểm quá mệt mỏi để làm việc nhà, vẫn là có thể."
Lý Thúy đem đồ đạc mang tới, đặt hết xuống trước mặt mẹ chồng, đây là đồ mà chính nàng nhịn ăn nhịn mặc mới có, tấm vải này là loại vải sợi tổng hợp đang được ưa chuộng nhất thời gian này, bản thân nàng đã muốn một bộ quần áo sợi tổng hợp từ lâu, cắn răng mua được miếng vải này, không ngờ hiện giờ lại phải đem cho người khác, tuy không cam lòng, nhưng nghĩ nếu có thể mang được vụ rửa lòng lợn này về, một ngày một đồng, làm mấy hôm cũng có thể cho mình mua lại một bộ, cũng coi như là không lỗ.
Nhìn hai món đồ này, mặc kệ là ba Minh hay là mẹ Minh, tất cả đều sững sờ, con dâu cả tự dưng lại đi tặng đồ cho người ngoài, lại còn đưa cho Minh Nguyệt, chuyện lạ đời, họ cứ nhìn chằm chằm cô ta, một hồi lâu không phản ứng kịp, trái lại Minh Kiến Quân đứng bên cạnh lại hừ một tiếng.
"Nếu như sớm tốt với Nguyệt Nguyệt thì cần gì phải chuẩn bị mấy thứ này, giờ mới đưa thì đã chậm rồi, lòng Nguyệt Nguyệt cũng bằng thịt bằng da chứ có phải gỗ đá đâu, bị người nhà đâm chém cho thì lạnh cả lòng rồi."
Lời của Minh Kiến Quân vừa dứt, liền lập tức nghe được tiếng thở dài của ba Minh, ông cũng tán thành quan điểm của con trai, việc Lý Thúy đưa quà lúc này, mục đích rõ ràng như vậy, Minh Nguyệt rất khó mà nhận, đã muộn rồi.
"Ba, mẹ, chuyện trước đây, đúng là do con không nghĩ đến, em trai con lại hồ đồ như vậy, còn về chuyện lần này...con thật sự không biết, giá mà con biết trước, có gì con cũng không để nó kiếm tiền sống như vậy hại người ta, cao hứng còn không kịp chứ, sao mà lại để xảy ra chuyện mình mất việc thế được, hai người giúp con nói vài câu a, con về sau nhất định sẽ làm tốt, tuyệt đối không để Nguyệt Nguyệt thêm phiền toái."
Lý Thúy nói một cách hèn mọn, vì tiền, cô ta cũng coi như đã nghĩ thông rồi, dù thế nào, thì mặt mũi cũng không quan trọng bằng tiền...
Bạn cần đăng nhập để bình luận