Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 02: Kê đơn? (length: 7898)

"Trạch Xuyên ca ca... . . Ngươi cùng tỷ tỷ... . . . Các ngươi... . ."
"Minh Nguyệt, sao ngươi lại hạ tiện như vậy, vậy mà đi quyến rũ chồng sắp cưới của em gái mình, mặt mũi để đâu rồi, để ở dưới quê không mang lên à?"
Minh Châu nhìn thấy hai người trong phòng, nước mắt trong mắt lập tức như chuỗi ngọc bị đứt tung, dáng vẻ ấm ức, thực sự khiến người xót xa, nhìn con gái nhỏ khóc đến đau lòng khổ sở như vậy, mẹ Minh sao có thể chịu nổi, lập tức muốn xông lên kéo Minh Nguyệt ra, thật là một cái họa lớn, vốn còn nghĩ, để cô ta ở quê nuôi nhiều năm như vậy, đối cô ta có chút thiệt thòi, không ngờ, cô ta lại dám... . . Cướp người đàn ông của con gái nhỏ.
Nơi này là Phó gia, tuy rằng ở hai con đường sát bên nhau, nhưng sự khác biệt là vô cùng lớn.
Nhà Minh ở khu nhà tập thể của nhà máy, ở tầng một, có một cái sân nhỏ, trong nhà chỉ có ba gian phòng, mà nhà sáu người ở, vô cùng chật chội.
Còn Phó gia, ở trong khu biệt thự lớn cách hai con đường, tuy cũng là khu tập thể, nhưng sự khác biệt là rất lớn.
Đó là một tòa nhà gỗ nhỏ ba tầng, vô cùng khí phái, ông Phó là trưởng xưởng cũ của nhà máy, dù bây giờ đã về hưu, nhưng nhân mạch và tài nguyên trong tay vẫn là điều mà người khác không thể tưởng tượng được, Phó Trạch Xuyên là con trai một trong nhà, vài năm trước đã vào quân đội, bây giờ lên đến chức vị đại đội trưởng, tiền đồ về sau càng là không thể đo lường.
Việc có thể trèo lên được với Phó gia, cũng là nhờ ông Minh và ông Phó có chút giao tình, hai người thời trẻ là bạn cũ, ông Phó vì công việc thường xuyên bận rộn, thỉnh thoảng còn phải đi công tác ở nơi khác, không có thời gian chăm sóc nhà cửa, ông Minh giúp không ít việc, mấy năm trước, ông Minh từ quê lên thành phố một chuyến, hai người vừa gặp mặt, có chuyện nói không hết, sau đó, liền định quan hệ thông gia cho hai nhà.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng coi như là một chuyện tốt, có điều, hôn sự này, ở nhà Minh đã gây ra không ít sóng gió, ba Minh và mẹ Minh hiểu rõ tình hình của Phó gia, vừa nghe nói muốn kết thân, tự nhiên muốn gả Minh Châu qua đó, nhưng, ông Minh lại muốn cho Minh Nguyệt, người mà mình nuôi lớn từ nhỏ gả đi, hai bên đều có lý do, cuối cùng, vẫn là ông Phó nói một câu, xem duyên phận của chúng nó đi, dù sao, hai nhà nhất định phải kết thân.
Bố mẹ Minh nghe xong, cho rằng, đây chính là nhà họ Phó ưng ý Minh Châu, dù sao, Minh Châu sống ở thành phố, có nhiều cơ hội tiếp cận Phó Trạch Xuyên, duyên phận thứ này, đầu tiên phải có sự tiếp xúc, mới có thể nảy sinh tình cảm, còn Minh Nguyệt thì luôn ở dưới quê, cơ hội gặp mặt đều không có, hôn sự này, sao mà đến lượt cô ta được.
Nhưng, bây giờ... . . Ai mà ngờ được, cái con Minh Nguyệt này lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp leo lên giường, cái này ngủ với nhau rồi, chẳng phải cái việc hôn sự này là dành cho Minh Nguyệt rồi sao?
"Mọi người ra ngoài trước."
Phó Trạch Xuyên chắn trước mặt Minh Nguyệt, thở dài một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra ba chữ.
Người nhà họ Minh nghe được lời này, tất cả đều biến sắc, không ngờ Phó Trạch Xuyên lại còn bênh vực Minh Nguyệt, hai người bọn họ đây là vừa ngủ một lần, liền nảy sinh tình cảm sao?
"Phó Trạch Xuyên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Người bị ức hiếp là Minh Châu, anh lại còn đứng trước mặt nó bảo vệ cái đồ tiểu tiện nhân này, đầu óc anh nghĩ cái gì vậy?"
Minh Thành bước lên một bước, đẩy Phó Trạch Xuyên một cái, chỉ tiếc, dáng người nhỏ bé của hắn, căn bản không đẩy nổi người ta, mà lại còn bị lùi về sau hai bước, vẫn là bố Minh đứng sau lưng đỡ lại.
"Tôi nhớ không lầm, cô ấy cũng là em gái của cậu, hơn nữa, cô ấy và cậu là long phượng thai, tiểu tiện nhân, gọi như vậy có thích hợp không?"
Phó Trạch Xuyên vừa nhắc nhở như vậy, Minh Nguyệt ở trên giường lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn người trong phòng, ai nấy đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào nàng, hôm nay vốn là sinh nhật của nàng và Minh Thành hai anh em long phượng thai, kết quả, bố mẹ Minh chỉ nói bên ngoài là sinh nhật của con trai, bọn họ lo lắng Minh Nguyệt mới từ quê về, trước mặt nhiều đồng nghiệp và bạn bè như vậy, sẽ làm mất mặt nhà Minh, nên bảo cô ở trong phòng chờ, để tránh cô đi ra ngoài, còn cố ý khóa cửa bên ngoài lại.
Cho nên, cô ở trong phòng không ra được, chỉ có thể là Phó Trạch Xuyên vào tìm cô.
"Chúng ta ra ngoài trước đi, Minh Nguyệt, con mau chóng thu dọn rồi ra đây."
Bố Minh liếc nhìn cô con gái đang ở trên giường, nếu không phải có Phó Trạch Xuyên ở đây, ông đã rất muốn vả cho nó một cái rồi, dám làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy, đánh cho một trận còn là nhẹ, nhưng mà, Phó Trạch Xuyên rõ ràng là muốn che chở cho cái con nha đầu chết tiệt kia, ông mà ra tay, không những đánh không trúng người, mà còn rất có thể chọc đến Phó Trạch Xuyên, suy nghĩ một hồi, vẫn là nên đưa cả nhà ra ngoài trước, chờ cái con chết nhát đó đi ra thì tính sau.
Nhìn thấy người nhà họ Minh lần lượt đi ra ngoài, Minh Nguyệt nhận hết sự khinh thường của mọi người, trong lòng khó hiểu có chút đau buồn, nàng rất khẳng định, cảm xúc này, không phải của nàng, rất có thể là nguyên chủ đang thất vọng với người nhà.
"Nói đi, tại sao lại cho tôi uống thuốc?"
Phó Trạch Xuyên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cái loại cảm giác này, có chút rối rắm.
Việc nàng leo lên giường của anh, anh vô cùng ghét, anh không thích bị người khác mưu hại, đặc biệt, là chuyện hôn nhân.
Nhưng mà, nhìn cô ta hiện giờ trùm chăn kín mít, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng, khi ngước mắt lên, hốc mắt còn đang rưng rưng, nước mắt chực trào, khiến tim anh không nhịn được muốn thương tiếc cô.
Trong đầu còn nhớ lại, vừa rồi hai người thân mật trên giường, nàng rất chủ động, khiến anh cảm giác mất khống chế, nhưng cũng chính vì sự chủ động của nàng, khiến anh có những trải nghiệm khoái cảm, sống đến 25 tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác đó, trước kia, anh cho rằng chuyện nam nữ chỉ để sinh con đẻ cái, nhưng bây giờ, anh phát hiện, hình như, cái giây phút hai người ôm chặt lấy nhau, cảm giác quá mỹ diệu, nếu như sau này vẫn có thể có được, chắc cũng không tồi.
Cho uống thuốc?
Minh Nguyệt nhìn Phó Trạch Xuyên, vừa nãy nghe được nhiều từ nặng nề như vậy, nàng cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp.
Nàng khẳng định mình đã xuyên sách, bởi vì quyển tiểu thuyết niên đại này, nàng mới đọc không đến hai ngày, chỉ là cảm thấy, có người trong truyện có tên cùng họ với mình, có chút tò mò, cho nên mới tùy tiện lật vài trang, hơn nữa trong đầu mình, tất cả đều là nội dung trong sách, nhưng mà, trong sách nguyên chủ và Phó Trạch Xuyên người chồng sắp cưới của em gái này không có gì tiếp xúc, hắn là chồng của Minh Châu, vòng quan hệ cũng không giống nhau, cùng lắm thì cũng chỉ là gặp nhau vài lần, sao mà có chuyện ngủ với nhau được chứ.
Hơn nữa, nghe qua, Phó Trạch Xuyên đang nghi ngờ là nàng đã bỏ thuốc anh, mới khiến tình cảnh hoang đường này xảy ra.
"Đừng nói với tôi, không phải cô hạ thuốc?"
Giọng nói của Phó Trạch Xuyên lạnh đi vài phần, anh có chút khinh thường bản thân vì một người đàn bà mà thiếu chút nữa mê muội tâm trí, mà lại cảm thấy, cái sự việc vừa mới phát sinh, có phải hay không có hiểu lầm gì đó?
"Tôi nói không phải, anh có tin không?"
Đầu óc của Minh Nguyệt bây giờ đang có một đoạn trống rỗng, nàng không biết tại sao lại như vậy, bất quá, nàng có thể khẳng định, mặc kệ là nguyên chủ hay là bản thân, cũng sẽ không làm ra chuyện bỏ thuốc, ở đây, chắc chắn là có gì đó đã xảy ra.
Nàng hình như, mất đi một phần ký ức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận