Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào

Xuyên Thư Thất Linh, Gả Cái Nam Thần Cuộc Sống Ngọt Ngào - Chương 112: Phát tài (length: 7573)

Gặp được Tôn Lan Hoa, đối với Minh Nguyệt mà nói cũng không tính là chuyện gì lớn, vốn dĩ chỉ là người xa lạ, cũng sẽ không vì nói vài câu như vậy mà khiến quan hệ trở nên thân thiết hơn.
Đi dạo đến trước một trạm thu mua phế liệu, thấy có người lôi ra ngoài một vài thứ cũ kỹ, Minh Nguyệt cũng đi vào bên trong, trạm thu mua phế liệu trong thành phố lớn hơn nhiều so với ở trấn, bên trong có rất nhiều người đang lựa đồ, ông bác trông cửa ở cổng chỉ tùy ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái, rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Đồ đạc ở đây rất nhiều, Minh Nguyệt lật xem một chút ở trước một đống sách, lật được mấy quyển tài liệu giảng dạy cấp ba, kẹp theo chút báo cũ, chuẩn bị lát nữa mang ra ngoài, kỳ thi đại học sắp khôi phục, vẫn nên đi thi một chút, dù sao sinh viên năm nay rất có giá trị, kiếm tiền là việc cần làm, mà đọc sách cũng quan trọng không kém.
Đang chuẩn bị đi xem chỗ khác, một cái rương gỗ phía dưới đống sách thu hút sự chú ý của Minh Nguyệt, trông nó có vẻ rất tinh xảo, nàng tiến lên mở ra nhìn, bên trong là hai con búp bê sứ, vẫn còn bị sứt mẻ, một con bị gãy tay, một con trên đầu thiếu một miếng, nàng muốn cầm lên xem kỹ, không ngờ, vừa cầm lên trong nháy mắt, lập tức cảm thấy không đúng lắm, rất nặng, không thể nào là cân nặng của đồ sứ, cái trọng lượng này, nặng như gạch đá vậy.
Chẳng lẽ... bên trong là cái gì vàng bạc các thứ à?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Minh Nguyệt đã bắt đầu rạo rực, quả đúng là người xuyên sách, nhất định là có chút vận may trên người, nếu không thì chẳng phải là xuyên không vô ích sao, xác định xung quanh không có ai, nàng bỏ hết hai con búp bê sứ và cả thùng vào không gian, sau đó cầm thêm vài tờ báo cũ, đến chỗ ông bác trông cửa dùng năm xu tiền rồi rời khỏi trạm thu mua phế liệu.
Rẽ vào một con hẻm vắng, thoắt một cái đã vào không gian, trực tiếp ném hai con búp bê sứ xuống đất, bên trong rơi ra không ít đất cát, còn có mấy khối đồ được bọc giấy lại, mở lớp giấy ra, là vàng thỏi, đếm thử, tổng cộng có mười hai thỏi vàng trong hai con búp bê sứ, lần này, dù Minh Nguyệt ở hậu thế đã thấy qua không ít chuyện đời, nhưng vẫn bị nhiều vàng thỏi như vậy làm cho khiếp sợ, chẳng qua chỉ là đi dạo một vòng trạm thu mua phế liệu thôi, mà thu hoạch lại lớn đến thế, thật sự là một bất ngờ lớn.
Từ trong không gian đi ra, nụ cười trên mặt Minh Nguyệt căn bản là không thể kìm nén được, bán hoa quả, món kho, có được mấy thỏi vàng này, cũng đã có thể kiếm được một khoản tiền.
Để không trễ giờ tàu, Minh Nguyệt bước nhanh hơn, chạy đến ga, vừa mới bước vào, đã thấy ở một góc khuất, Lâm Cường và Bạch Đóa đang đứng chung một chỗ, có vẻ như vừa cãi nhau xong, mắt Bạch Đóa đã đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
"Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Lưu gia, nghĩ cho bản thân mình, còn em thì sao? Có phải em gả cho người khác anh cũng không quan tâm, anh cũng không để ý gì?"
Cũng không biết Lâm Cường đã nói gì, Bạch Đóa bỏ lại những lời này, rồi khóc chạy đi, Lâm Cường lại muốn đuổi theo, nhưng hắn thấy Minh Nguyệt thì có chút xấu hổ, chân hắn đi lại không có vấn đề gì lớn, nhưng chạy bộ thì thực sự không được, chỉ có thể ngẩn người tại chỗ.
"Nếu anh muốn đi giải thích thì cứ tự nhiên, không cần phải nghĩ cho em, nhà ga ngay đây, lên xe là có thể về nhà."
Minh Nguyệt cũng không muốn trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển tình cảm của người ta, cũng chỉ là đi xe về thôi mà, cô có thể tự đi được, Lâm Cường như thế rõ ràng là muốn đuổi theo, cô không muốn làm ác nhân, nghĩ đến chuyện chia tay đã nói, từ trong túi tiền lấy ra 120 đồng tiền đã chuẩn bị sẵn, nhét thẳng vào túi công văn của hắn, rồi bước nhanh quay người rời đi, một mình lên xe.
Qua cửa kính xe, thấy Lâm Cường đứng ở đó một hồi, cuối cùng cũng bước nhanh ra phía ngoài, xem ra, cuối cùng thì cũng phải đối mặt với chân tâm của mình, đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, nếu Lưu Tiểu Tuyết mà biết, là vì cô muốn bán hoa quả mà khiến cho Lâm Cường và Bạch Đóa tiến tới với nhau, thì có mắng cô không đây.
Khi xe bắt đầu chạy, Minh Nguyệt thở dài một hơi, đến đây một chuyến, thu được 1143 đồng tiền nhờ bán hoa quả, còn có mười hai thỏi vàng, cảm giác có tiền thật là tốt, trong lòng nhẩm tính, thêm số tiền được chia hoa hồng bán món kho trong những ngày này, và tiền Phó Trạch Xuyên với ông nội Phó cho nữa, trong người cô đã có hơn sáu ngàn đồng, không còn bao xa nữa là đạt được mục tiêu "hộ vạn nguyên", đầu năm nay, một người mang theo mấy ngàn đồng lớn trong người thật sự là rất hiếm có, may mà có không gian, nếu không, để ở đâu cũng đều không an toàn.
"Tức phụ, tức phụ, sao nàng lại thế này, tự mình chạy đến đây, làm ta tìm vất vả quá, nàng có thể không nhận ta, nhưng không thể không nhận con a, ba đứa con ở nhà ngày nào cũng đòi mẹ đó, về nhà cùng ta đi, trạm tiếp theo chúng ta xuống xe, mọi người ở nhà đang đợi chúng ta, nàng đừng có náo loạn với ta nữa, sau này, ta sẽ cố gắng đi làm còn ba mẹ ta, ông bà nội... bọn họ uống thuốc, ta sẽ cho họ ít tiền, để dành tiền mua cho nàng đồ ăn ngon không cho nàng phải hầu hạ ba mẹ chồng, ban ngày ta sẽ đi làm, tối về sẽ hầu hạ họ, nàng chỉ cần về với ta, chỉ cần chăm sóc tốt các con là được."
Hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ yên tĩnh đếm tiền, đột nhiên trước mặt Minh Nguyệt xuất hiện một người đàn ông, cứ luôn cố kéo lấy nàng, còn cứ luôn gọi nàng là tức phụ, mọi chuyện đột ngột xảy ra làm cho nàng có chút không hiểu ra sao.
"Tức phụ, ta biết ta sai rồi, gánh nặng trong nhà khiến nàng theo ta chịu không ít ấm ức, nhưng... Tức phụ à, chúng ta đã có con rồi dù thế nào, nàng cũng phải nghĩ cho con, mà sống cho tốt a, còn nữa, chuyện của nàng với người đàn ông kia bên ngoài, ta không truy cứu nữa, nhà chúng ta, không thể tan nát a..."
Người đàn ông càng nói càng kích động, càng về sau càng quỳ hẳn xuống trước mặt, còn vừa khóc vừa sụt sùi.
"Ôi chao, cô này thật không phải, có con rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài với người đàn ông khác, thật không biết xấu hổ, gia đình nhà mình đều bị cô phá tan nát."
"Quan hệ nam nữ loạn lạc như thế mà còn thản nhiên ngồi đó được, nếu đặt ở ngày xưa, phải bị dìm xuống sông rồi ấy chứ, nhìn cái mặt này là biết không đứng đắn rồi, đúng là đồ phá hoại phong tục."
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là không được, đã lấy chồng rồi thì phải hầu hạ bố mẹ chồng chứ, sao lại không biết đau lòng cho đàn ông con cái, có người vợ thế này thì đúng là ông chồng đáng thương."
Nghe được những người ngồi sau lưng lên tiếng bàn tán, trên xe có không ít người, ai cũng chỉ trỏ về phía Minh Nguyệt, rất rõ ràng, khi mà bản thân Minh Nguyệt còn chưa ý thức được mình làm sai điều gì thì phần lớn những người trên xe đã định nghĩa Minh Nguyệt là loại đàn bà lăng loàn ong bướm, bỏ chồng bỏ con xấu xa, có được sự ủng hộ của mọi người trong xe, người đàn ông kia càng khóc to hơn, tay cứ liên tục muốn túm lấy Minh Nguyệt.
Một người đàn ông to con quỳ dưới đất, đã xấu xí rồi mà khóc lóc thì lại càng mất hết cả hình tượng, thật sự khiến người khác cảm thấy ghê tởm, Minh Nguyệt đứng lên, vịn vào lưng ghế đứng vững, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, phát ra một tiếng cười lạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận